"Cho dù là vậy thì như thế nào?"

Giọng Lâm Thiển Y có chút run run, khẩn trương nhìn chằm chằm Hạ Trí Vũ đang từng bước ép sát. Cô vẫn cho rằng Hạ Trí Vũ là một người thẳng thắn đàng hoàng, nhưng mà thái độ của anh hôm nay khiến cho cô phải mở rộng tầm mắt rồi. Quả nhiên đàn ông có tiền đều không phải là thứ tốt đẹp gì.

"Cho dù là thế em cũng cam nguyện làm người phụ nữ của nó sao? Mãi cho đến một ngày Ôn Hinh leo lên đầu em ngồi ư? Còn cô? Nếu Hạ Minh Duệ muốn có thể đưa em từ vị trí vị hôn thê trở thành tình nhân, nếu nó không nhớ tình cũ mà nói, như thế em biết em sẽ có kết quả gì rồi chứ?"

Ánh mắt thâm thuý của Hạ Trí Vũ gắt gao nhìn cô, loại ánh mắt này giống như sói săn mồi, ánh mắt khiến cho cô phát rét.

"Đây là chuyện của chúng tôi, không cần Tổng giám đốc Hạ quan tâm chứ?"

Lâm Thiển Y lạnh lùng nhưng cực kỳ phòng bị quan sát anh, cực kỳ sợ hãi anh sẽ có thêm hành động nào đó.

Phản ứng của Lâm Thiển Y giống như con mèo nhỏ, khiến cho Hạ Trí Vũ bật cười. Có điều anh cũng biết Lâm Thiển Y không phải cái loại phụ nữ ngồi chờ chết, nếu thật là ép cô quá mức, cô nhất định sẽ vươn móng vuốt ra, có điều vậy thì sao chứ?

"Tôi đúng là không quan tâm, nhưng mà hiện tại tôi đột nhiên có hứng thú với em, em nói phải làm sao bây giờ?"

Hạ Trí Vũ đột nhiên cúi người, một tay chống vách tường, hơi thở ấm áp ái muội phun trên mặt cô làm cho toàn thân cô sởn gai óc.

Ánh mắt anh lạnh lùng, gần như không mang theo một chút tình cảm, bên trong hình như chỉ có chiếm đoạt, Lâm Thiển Y cũng sẽ không tự luyến đến mức cho rằng người đàn ông như vậy là nhìn trúng cô.

Nếu không phải là vì nhìn trúng cô, vậy thì là gì?

Trước mắt cô đúng là vị hôn thê của Hạ Minh Duệ, còn Hạ Trí Vũ anh là anh trai Hạ Minh Duệ. Hiện tại lại muốn tranh giành vị hôn thê của em mình. Chuyện này nhìn như thế nào cũng đều không phải là chuyện tốt mà anh em nên làm thì phải?

"Cuối cùng anh muốn thế nào?"

Lâm Thiển Y nghiêng đầu, ý đồ tránh đi hơi thở đang phà trên người của Hạ Trí Vũ, không hề hay biết cô làm như vậy vừa khéo để lộ cần cổ trắng nõn xinh đẹp, như ẩn như hiện, đặc biệt khiến người có vô vàn mộng tưởng.

"Không muốn thế nào cả, chỉ là muốn để cho em làm tình nhân của tôi thôi!"

Hạ Trí Vũ ái muội nói nhỏ, trong đôi mắt thâm thuý tràn ngập ánh sáng nguy hiểm cùng sự cướp đoạt.

"Thật xin lỗi, Tổng giám đốc đã tìm lầm người rồi. Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút!"

Lâm Thiển Y lạnh lùng nhìn Hạ Trí Vũ một cái, đẩy tay đang chống trên tường của anh ra, muốn trực tiếp xoay người rời đi.

Chỉ là cô thật sự dễ dàng rời khỏi vậy ư?

Lâm Thiển Y vừa định kéo cửa ra ngoài đã bị Hạ Trí Vũ nắm bờ vai, một lần nữa đặt ở trên tường. Ngay sau đó đôi môi lạnh lẽo áp lên môi cô.

Không giống với đôi môi ấm áp của Hạ Minh Duệ, môi Hạ Trí Vũ rất lạnh, tràn ngập hơi thở cướp đoạt.

Lâm Thiển Y ngẩn ra, trừng lớn mắt. Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì đây chứ? Nếu Hạ Minh Duệ biết được chuyện này, không biết sẽ đối xử với cô như thế nào nữa, khi đó chỉ sợ người bị hành hạ vẫn chỉ là cô. Cô cũng không cho rằng Hạ Minh Duệ sẽ vì chính mình mà trở mặt với anh trai mình.

Lâm Thiển Y không khỏi cười khổ, nếu Ôn Hinh bị người khi dễ như vậy, chỉ sợ Hạ Minh Duệ bất luận như thế nào cũng sẽ vì cô mà ra mặt.

Cô vừa ngây người trong giây lát, Hạ Trí Vũ thế nhưng đã nắm bắt được cơ hội, linh hoạt tiến quân thần tốc.

Về phần Lâm Thiển Y, đối với nụ hôn của Hạ Trí Vũ cô không có lý do gì không cảm thấy ghê tởm. Vì thế cô hung tợn trợn mắt nhìn anh, không khách khí cắn chặt khớp hàm. Nếu không phải Hạ Trí Vũ lui ra kịp lúc, chỉ sợ đầu lưỡi của anh đã bị cô cắn trúng.

Ai ngờ, Hạ Trí Vũ lại giận quá hoá cười.

"Ha ha, tôi thực thích con mèo hoang nhỏ như em vậy, đầy đủ hương vị. Bình thường những người phụ nữ thấy tôi đều hận không thể nhào tới, đây là lần đầu tiên bị người cự tuyệt!"

Hạ Trí Vũ xoa xoa vết máu nơi khoé môi, nụ cười càng thêm nguy hiểm.

Lâm Thiển Y không tự chủ được ớn lạnh một cái, nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Anh muốn làm gì? Anh không được phép làm bậy!"

Cô tính lui về sau, nhưng mà sau lưng là vách tường. Không lui được.

Cô trơ mắt nhìn Hạ Trí Vũ một tay cởi áo khoác, kéo cà vạt ra, sau đó tiện thể cúi người khiêng cô lên đi vào trong.

Văn phòng Hạ Trí Vũ so với Hạ Minh Duệ vừa lớn lại vừa xa hoa, cũng rất có phong cách. Không thể không nói người đàn ông này thật sự cực kỳ có phẩm vị, cũng rất biết cách hưởng thụ.

Nhưng mà cô không cách nào tha thứ chuyện anh sắp làm với cô.

Lâm Thiển Y bị anh khiêng trên vai, dạ dày khó tránh có chút khó chịu. Cô cảm thấy cơm tối qua đều sắp bị ói ra hết cả rồi.

Lâm Thiển Y liều mạng giãy dụa, quyền đấm cước đá.

"Anh cái tên biến thái này, mau thả tôi xuống."

Nhưng mà bất luận cô dùng sức vùng vẫy như thế nào, Hạ Trí Vũ đều không bị ảnh hưởng.

Ngay sau đó Hạ Trí Vũ mở cửa phòng nghỉ của mình, một trận trời xoay đất lở, Lâm Thiển Y không chút nào thương tiếc bị quăng lên trên giường. Sau đó cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt, đầu cứ ong ong, trong lúc cô kịp thở một hơi hồi tỉnh lại thì trên người đã bị ép xuống.

Người đàn ông kia lại đang duỗi đầu, nghiêng người, khoé môi hơi nhếch lên, như cười như không nhìn cô, trong tay cư nhiên còn xoay xoay một ly rượu đỏ.

Thật khó hiểu!

Anh đây là đang muốn dùng sức mạnh với cô sao? Lại còn giữ được phong cách ưu nhã như vậy. Cô không khỏi mở to mắt, dưới đáy lòng hung hăng dựng thẳng một vạn ngón giữa đối với Hạ Trí Vũ, lại còn mắng anh một vạn lần.

Gớm ghiếc!

"Có muốn uống một ly không?"

Đôi mắt như sói tràn ngập sự chiếm đoạt của Hạ Trí Vũ chăm chú quan sát cô, khoé môi treo một nụ cười lạnh. Người đàn ông này vừa nhìn liền biết là vào vai ác. 

Lâm Thiển Y không khách khí liếc anh một cái, miệng rầm rì hung tợn hộc ra mấy chữ.

"Đồ biến thái! Người như anh sao lại không chết đi chứ?"

"Ha ha..."

Hạ Trí Vũ cũng không giận, ngược lại vô cùng tao nhã cười. Anh cư nhiên một bên khiêu khích mà tà ác nhìn cô, một bên vừa ngửa đầu uống ly rượu đỏ.

Không thể không nói Hạ Trí Vũ không hổ là Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, một loạt động tác của anh làm rất thành thục, tao nhã vô cùng. Nhưng mà toàn bộ những việc này xem vào trong mắt Lâm Thiển Y lại vô cùng châm chọc.

"Em nói xem chúng ta phải bắt đầu như thế nào đây?"

Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo chút tà ác của Hạ Trí Vũ vang vọng bên tai Lâm Thiển Y.

"Biến thái, bắt đầu cái đầu heo nhà anh!"

Lâm Thiển Y nổi giận.

Trong nháy mắt Hạ Trí Vũ áp xuống đó, Lâm Thiển Y nguy hiểm nheo mắt lại. Thời gian dài như vậy nằm yên bất động chính là chờ đợi thời cơ anh mất cảnh giác lúc này.

Cô cơ hồ không chút do dự nâng chân lên, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tên khốn kiếp Hạ Trí Vũ này tốt nhất nên bị cô một đá giẫm bẹp trên đất. Không phải người nào muốn tiện nghi đều chiếm được. Lão hổ không phát huy thật đúng là xem cô như mèo bệnh hả?

Thế nhưng kết quả thì? Lâm Thiển Y trợn mắt, cái chân nâng lên kia của mình bị Hạ Trí Vũ nhanh nhẹn tránh sang một bên, đồng thời cánh tay cứng cỏi mà có lực nắm chặt mắt cá chân của cô.

Đau!

Lâm Thiển Y nghiến chặt răng, thằng nhãi này vừa thấy nhất định đã từng làm qua. Sớm biết vậy trước kia cô nên mặt dày mày dạn đi theo anh trai học Taekwondo rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play