Trong thang máy, Lâm Thiển Y một tay che miệng, bộ dáng ngáp đến chảy nước mắt. Tề Diệu nhìn bộ dáng cô lắc đầu, rõ ràng không thể thức đêm, tại sao lại làm công việc khổ cực như vậy.
Đây không phải là tự chuốc khổ cho bản thân sao?
Đến quán cà phê của anh phụ việc có gì không tốt? Cô hết lần này tới lần khác không đồng ý, dù thế nào cũng phải tự mình tìm việc.
Thang máy lên tới lầu 21, Lâm Thiển Y ôm lấy cánh tay Tề Diệu, rũ rượi cúi đầu đi ra ngoài.
Cô một đường đi về phía trước, chỉ là đang đi Tề Diệu đột nhiên dừng lại. Lâm Thiển Y lôi anh một cái nhưng Tề Diệu vẫn không nhúc nhích.
Cô hồ nghi ngẩng đầu nhìn Tề Diệu, trong đôi mắt mờ mịt chỉ toàn là ảo não.
"Đi mau, sắp đến rồi, anh không ngủ nhưng em phải ngủ nha."
Tề Diệu đứng im, chỉ nhìn về phía trước. Lâm Thiển Y hoài nghi nhìn theo ánh mắt Tề Diệu, không nhìn không biết vừa nhìn liền giật mình. Một giây đó Lâm Thiển Y cảm thấy thời gian như dừng lại, trái tim đập loạn không ngừng.
Ngay phía trước mặt cô là hai người đàn ông tuấn tú đến thần tiên còn phải phẫn hận, đang tựa trước cửa nhà nhìn chằm chằm vào cô.
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Thiển Y chính là bọn họ làm sao sẽ gặp nhau như vậy? Sẽ không trùng hợp vậy chứ?
Suy nghĩ thứ 2 chắc là không phải vậy đâu, làm sao lại xui xẻo như vậy? Cũng đã trễ thế này.
Suy nghĩ thứ 3 chính là Hạ Minh Duệ và Mộc Nam có quen biết? Thực tế là hai người bọn họ là bạn tốt, sau đó cùng nhau về nhà uống trà.
Suy nghĩ thứ 4 chính là, nếu quen biết, vì sao không đứng ở cùng một cửa, thế nào mà mỗi người đứng ở chính cửa nhà mình? Hơn nữa ánh mắt bọn họ còn quỷ dị như vậy, nhìn cô chằm chằm?
Lâm Thiển Y lần nữa nhìn về phía Tề Diệu lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn hai người đàn ông đối diện, mà hai người này cũng đồng thời chăm chú nhìn người tay trong tay xuất hiện với cô, Tề Diệu.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí trở nên an tĩnh quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thiển Y giả bộ ho khan mấy tiếng, giọng nói trong trẻo cất lên trong không gian yên tĩnh hết sức rõ ràng.
"Hi, trùng hợp thế?"
Cô nuốt nước miếng một cái, chuyện dở hơi đáng thương như vậy sớm đã chạy xa ngàn dặm rồi, cô bây giờ không nói là hoạt bát sôi nổi, ít nhất cũng là thấp thỏm lo sợ.
Giờ phút này Mộc Nam nghiêng người dựa vào khung cửa, một chân chống lên cửa, khoé môi nở nụ cười, một tay nắm cằm, một tay ôm ngực, bộ dạng lười biếng.
Hạ Minh Duệ cũng giống vậy tựa trên cửa, nhưng bộ dạng lại khác so với Mộc Nam biếng nhác. Hạ Minh Duệ mặc dù cũng là tựa vào nhưng anh dựa thẳng vào, sống lưng rất kiên đĩnh, hai tay khoanh trước ngực. Một đôi mắt đen đầy lạnh lẽo, không chút gợn sóng.
Nhưng Hạ Minh Duệ càng mang bộ dáng này, Lâm Thiển Y trong lòng càng phát hoảng. Cô cảm giác quanh thân người đàn ông này đang tản ra một loại hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run. Lâm Thiển Y len lén nhìn anh một cái, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.
Một màn kia ở trong phòng làm việc hôm nay khiến cô khó chịu vô cùng, cho tới bây giờ cô cũng không biết nên đối mặt với Hạ Minh Duệ như thế nào.
Ba người đàn ông mỗi người đứng một nơi, tạo thành một mảng không gian hình ba góc nhìn thẳng vào mắt nhau, dòng điện tán loạn chập vào nhau tóe lửa!
Lâm Thiển Y cảm thấy chỉ cần một người không cẩn thận cô liền sẽ bị liên luỵ
Thời điểm Lâm Thiển Y lên tiếng, ba người đàn ông đồng thời thu hồi ánh mắt, tất cả ánh mắt phức tạp của Mộc Nam đều chuyển sang cô.
Ba cặp mắt đều đồng thời chĩa vào cô, Lâm Thiển Y lúng túng, khoé miệng giật giật, miễn cưỡng nở nụ cười.
"Đã trễ thế này, mọi người vẫn còn hăng hái như vậy, cư nhiên ở cửa..."
Ấp úng nửa ngày cô cũng không nghĩ ra một lý do thích hợp để đánh vỡ không khí quỷ dị này.
Ba người đàn ông như trước nhìn cô không nói gì.
Khoé miệng Lâm Thiển Y cứng ngắc, đầu tiên nhìn Mộc Nam một cái. Bộ mặt cười của tên kia thật ngả ngớn, bộ dạng không tim không phổi khiến cô phát điên, Cô tiện thể hung hăng liếc anh một cái, trong lòng sớm đã mắng anh không còn gì để nói.
Ánh mắt chuyển sang Hạ Minh Duệ, vừa lúc đối diện với đôi mắt thâm trầm của anh. Lâm Thiển Y ngẩn ra, muốn từ trên mặt Hạ Minh Duệ tìm ra một chút tâm tình của anh, nhưng cô thất vọng rồi, vẻ mặt Hạ Minh Duệ từ đầu đến cuối đều không có biểu tình gì, không chút nào thay đổi.
Con ngươi Lâm Thiển Y tối sầm lại, âm thầm thở dài một tiếng, kéo kéo cánh tay Tề Diệu.
Ánh mắt Tề Diệu nhìn cô, con ngươi trong như nước của Lâm Thiển Y mang theo chút cầu khẩn.
"Tề Diệu, anh về trước đi, em ở đây!"
Tề Diệu thật lâu nhìn cô, đôi tròng mắt kia bao hàm quá nhiều tâm tình.
"Em chắc chắn?"
"Ừ, đi nhanh đi. Nếu không trời sáng, ngày mai không phải anh phải dậy sớm sao?"
Lâm Thiển Y hơi ngước đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng. Trên người cô giờ phút này còn có áo khoác của Tề Diệu, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, một tay cô vẫn còn đang ôm lấy cánh tay của người đàn ông.
Tề Diệu khẽ cúi đầu, tầm mắt cùng Lâm Thiển Y chạm nhau, trong con ngươi đều là lo lắng.
Khá khen cho bộ dáng anh anh em em. Hạ Minh Duệ nhìn hết thảy ở trong mắt, con ngươi đen nhánh giống như con sóng biển lớn trong đêm, sóng ngầm bắt đầu khởi động, liên tục, lúc sáng lúc tối.
Tề Diệu mím môi, cuối cùng nhìn cô một cái, không tiếp tục kiên trì nữa, xoay người biến mất trong thang máy.
Nếu là cô yêu cầu, vậy anh sẽ theo ý cô.
Cho đến khi nhìn thấy Tề Diệu rời đi, Lâm Thiển Y mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng giải quyết xong một người. Bất quá giờ phút này trong mắt Hạ Minh Duệ, ánh mắt của cô chứa đầy tình cảm lưu luyến không rời.
Lâm Thiển Y xoay người, lần nữa nhìn từ đầu tới cuối hai người đàn ông vẫn đang duy trì tư thế trước sau như một này.
"Aizzz! Thật là đau lòng, không trách được không cần tôi đưa về, thì ra là có hộ hoa sứ giả khác!"
Thật là lộn xộn, tên đàn ông này có thể yên lặng một chút không, tự vạch áo cho người xem lưng à? Lâm Thiển Y hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Nam một cái, ánh mắt cẩn thận chuyển tới mặt Hạ Minh Duệ, quan sát sắc mặt của anh, nhưng lại khiến cô nhụt chí vì Hạ Minh Duệ không nhúc nhích chút nào. Khuôn mặt vẫn như trước.
"Này, tôi chỉ là tò mò, cô làm sao lại ở đây vậy? Chẳng lẽ là đặc biệt tới tìm tôi?"
Trên mặt Mộc Nam đầy vẻ hài hước, ánh mắt nhìn Lâm Thiển Y như cười như không.
Theo Lâm Thiển Y thấy tên này đúng là trẻ con!
"Có quỷ mới tới tìm anh!"
"Không phải ư? Đau lòng quá!"
Mộc Nam bày ra tư thế ưu thương rõ ràng, đáng thương nhìn cô.
Lâm Thiển Y liếc mắt, không để ý tới anh.
Lúc này cô nghe bịch một tiếng, cũng không biết Hạ Minh Duệ từ lúc nào đã nhập mật mã vào nhà, đem cô nhốt ở ngoài cửa.
Tim của cô trong nháy mắt cửa đóng lại dường như ngừng đập cũng dường như có chút mất mát.
Thật ra thì cô có thể trực tiếp rời đi, cũng không biết lúc ấy dây thần kinh nào chạm. Trong giây phút Hạ Minh Duệ đóng cửa kia, trong lòng cô hoảng hốt, vội vã chạy đến trước cửa, nhập mật mã nhà Hạ Minh Duệ vào.
Không để ý ánh mắt sâu xa kia của Mộc Nam, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cô cho là chờ đợi cô sẽ là cuồng phong bão táp, nào biết Hạ Minh Duệ căn bản cũng không có để ý tới cô, đơn giản xem cô như người vô hình.
Tự bản thân đi tắm, tự bản thân lên giường ngủ. Chỉ có một mình cô ngây ngốc đứng ở nơi đó, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Rõ ràng cô cũng chưa làm gì có lỗi với anh, nhưng sao lại cứ chột dạ như vậy? Cô đây hẳn là bị coi thường đi?
Một đêm này, Hạ Minh Duệ ngủ giường, Lâm Thiển Y ngủ ghế sa lon.
Ngày hôm sau, khi Lâm Thiển Y tỉnh lại....... Hạ Minh Duệ đã không ở đây, cũng không gọi cô cùng tới công ty.
Lâm Thiển Y nhìn đồng hồ, còn sớm, cô ngồi ngây ngô một lát, bất đắc dĩ thở dài một cái. Gửi cho Mộc Nam một tin ngắn xin nghỉ việc, cũng bày tỏ cô áy náy.
Tiền lương tháng này không cần quả thực khiến cô có chút đau lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT