“Đúng là xằng bậy!” Sau khi nghe xong chuyện Lí Tĩnh Lam tìm y đến bàn bạc Lí Vệ Đình vỗ bàn đứng lên, vì đứa con này có ý tưởng làm cho khiếp sợ.

“Lão gia…” Thúy Hoàn bất an kêu một tiếng, nghĩ phải như thế nào để chế phục cơn giận của lão gia, nhưng bị Lí Vệ Đình trừng mắt liếc một cái, run rẩy lui về đành bàng quang mà dọn dẹp vết trà đổ trên bàn.

“Thúy Hoàn, nơi này không có chuyện gì đâu, ngươi ra cổng canh chừng đi!” E sợ lửa giận của phụ thân lan tới Thúy Hoàn, Lí Tĩnh Lam phái nàng ra ngoài.

“Dạ” Thúy Hoàn đặt giẻ lau xuống lui ra, đóng cửa phòng lại cho họ.

Lí Tĩnh Lam đưa người quỳ xuống, Lí Vệ Đình lùi về sau một bước, phất tay áo xoay người không nhìn tới y. Lí Tĩnh Lam cả đời chỉ quỳ trước phụ mẫu ba lần, lần đầu tiên là vì Lí Tĩnh Lan đánh gãy mũi nhi tử nhà Vương viên ngoại, Lí Vệ Định định dùng gia pháp trừng phạt, Lí Tĩnh Lam đã vì cầu xin tha thứ cho nàng mà quỳ, lần thứ hai là trong căn phòng này, Lí Vệ Đình lần đầu tiên ra tay đánh y, Lí Tĩnh Lam cảm thấy tình hình nghiêm trọng mà quỳ, lần thứ ba cũng tại trong gian phòng này, vì cầu được cha lượng thứ mà quỳ.

“Việc này ý con đã quyết, tìm đến cha chẳng qua để báo cáo, không phải để bàn bạc.”

“Ngươi…” Lí Vệ Đình đột nhiên xoay người, tức giận toàn thân rung lên, “Ngươi rốt cuộc trong mắt còn có ta đây một kẻ phụ thân hay không?”

“Cha nói quá lời, người cả đời đều là phụ thân của con và Lan.”

“Ngươi!” Lí Vệ Đình lại nghẹn lời, không khỏi tái người ngồi phịch xuống ghế, thần sắc dường như thoáng cái đã già đi mấy chục tuổi, “Ai, vi phụ gần đây đúng là càng ngày càng không biết con đang nghĩ cái gì, con không thể để ta và mẹ bình an mà sống qua hai năm thư thái hay sao? Đầu tiên là thay Lan tiến cung, hiện tại lại muốn nhập triều cái gì, làm quan cái gì, chẳng lẽ con chê ta và mẹ con mệnh dài quá hay sao?”

Nhìn Lí Vệ Đình bộ dạng tuổi già sức yếu, dưới quan mạo hai múi tóc mai bạc phơ, nếp nhăn khóe mắt dần dần sâu thêm, Lí Tĩnh Lam lòng tràn đầy hổ thẹn nói không nên lời, chỉ là mấy tháng gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, đã lệch hướng khỏi quỹ đạo y nghĩ ra lúc đầu, vụt thoát khỏi tầm khống chế của y, nhưng những chuyện này cũng không thể nói với phụ thân, cũng vô phương nói với người, chẳng lẽ lại để cho lão nhân gia của mình biết rằng đứa con mình chẳng những đã yêu một nam nhân, hơn nữa nam nhân này còn là đương kim thánh thượng sao?

Cho nên, y chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu: “Cha, thực xin lỗi, xin tha thứ cho đứa con bất hiếu này.”

Không đợi Lí Vệ Đình kịp đáp trả, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thúy Hoàn và Ngọc Hoàn cố tình cất lên: “Nô tì bái kiến Hoàng thượng!”

Sửa sang lại vẻ hòa nhã trên mặt, Lí Vệ Đình quỳ đến bên cạnh Lí Tĩnh Lam cùng cung nghênh thánh an.

“Yêu! Hai cha con rõ như ban ngày mà lặng lẽ đóng cửa nói chuyện sao? Nói gì có thể cho trẫm biết được không?” Long Ngự Thiên cười đùa.

Lí Tĩnh Lam đứng dậy dìu hắn ngồi xuống ghế, trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, “Hoàng thượng hôm nay tâm tình hình như rất tốt! Có chuyện vui sao?”

Nhìn thấy nụ cười đã lâu không gặp, Long Ngự Thiên trong lòng mừng rỡ, cũng không xem xem Lí Vệ Đình có hay không đang đứng tại trận, liền một phen ôm lấy thắt lưng Lí Tĩnh Lam đem y đặt trên đùi mình, “Hôm nay sứ giả ngoại tộc đến, tại triều trên công đường nói một tràng ô ô khiến cả triều văn võ nghe không hiểu là nói gì, cười cợt náo loạn, quả thực làm cho trẫm cười chết, lúc ấy Lí Thị lang cũng đang ở đó, nàng hỏi y có đúng hay không?”

Lí Vệ Đình chắp tay thưa phải, rũ mắt xuống chỗ Lí Tĩnh Lam đang ngồi trên đùi Long Ngự Thiên.

Nhận được cảnh cáo của phụ thân, Lí Tĩnh Lam bất an ngọ ngoạy, nhưng Long Ngự Thiên vẫn ôm chặt y không tha, bất đắc dĩ, Lí Tĩnh Lam đành phải lén bấm một cái thật mạnh vào đùi hắn, Long Ngự Thiên cắn răng hít một hơi, ở chỗ Lí Vệ Đình không nhìn thấy nhẹ nhàng hôn thoáng qua cổ y, lúc này mới chịu buông tha y, nhưng vẫn dùng ánh mắt ủy khuất mà trừng liếc y một cái.

“Hoàng thượng,” Lí Vệ Đình vẫn buông mắt chắp tay nói: “Hoàng thượng sủng ái hậu cung phi tử không phải không thể, nhưng ngàn vạn lần không được bỏ việc triều chính.”

“Trẫm biết trẫm biết.” Long Ngự Thiên không kiên nhẫn khoát tay, trong lòng nói thầm: lão cứng nhắc này, trẫm giống loại hôn quân lắm sao? Dù sao đi nữa, trẫm sủng ái nhi nữ của ngươi chứ không phải phi tử nào khác, ngươi chẳng phải hẳn là nên vui vẻ mới đúng sao?

Nhưng Long Ngự Thiên nào có biết, chính là bởi vì sủng ái “Nhi nữ” của y mà Lí Vệ Đình mới thâm cảm bất an như vậy, y chỉ mong sao Hoàng thượng có thể cách “Nhi nữ” của y càng xa càng tốt, tốt nhất là đày vào lãnh cung cả đời cũng không thấy luôn!

“Đúng rồi, các ngươi vừa rồi đang bàn chuyện gì vậy?” Long Ngự Thiên lại hỏi.

“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp và gia phụ đang bàn chuyện để đệ đệ vào triều làm quan.” Lí Tĩnh Lam cướp lời trước khi phụ thân kịp mở miệng.

Nhắc tới chuyện này khiến cho Long Ngự Thiên nhớ đến nụ cười giả dối nịnh nọt trên mặt Lí Tĩnh Lam mấy ngày nay, trong lòng không khỏi có vài phần không vui, nhưng sau ngẫm lại Lí Tĩnh Lam chưa từng hướng hắn đòi hỏi cái gì, khó có được lần đầu tiên mở lời, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt y, “Ách? Lí Thị lang có ý kiến gì về chuyện này không?”

“Hồi Hoàng thượng, thần cho rằng khuyển tử tuổi còn nhỏ, xử sự không sâu, chỉ sợ không dễ làm quan.”

“Hoàng thượng, gia phụ quá khiêm nhường, thần đệ tuổi tác tuy nhỏ, nhưng đọc nhiều thi thư, văn thao vũ lược, tinh thông ngôn ngữ các quốc gia, sinh thần thái hậu sắp đến, sứ giả các nước đến viếng, không phải cần nhân tài như thế sao? Chuyện ồn ào nực cười hôm nay ở trong triều mặc dù khiến cho mọi người tiêu khiển, nhưng ngày nào đó không chừng lại trở thành cớ cười nhạo quốc thể, nói ta đường đường Thánh Long quốc của ngũ đại quốc, mặc dù của cải dồi dào lại nuôi một đám người vô dụng, ngay cả ngôn ngữ quốc gia bọn họ cũng không hiểu!”

Nếu đổi lại là ngày thường, Long Ngự Thiên chắc chắn sẽ vì tài ăn nói của y lần này mà vỗ tay khen ngợi, nhưng giờ phút này, trong mắt Long Ngự Thiên đối với trò đưa đẩy của nữ nhân này, tiến cử hiền tài, bất quá là đang diễn trò cho hắn xem, mục đích còn không phải là tiến cử người nhà vào chức vị trong triều sao? Trong lòng cười lạnh một tiếng, Long Ngự Thiên lại hỏi: “Vậy ý tứ của lệnh lang thế nào?”

Bất chấp ánh mắt như lửa đốt ở sau lưng, Lí Tĩnh Lam vẫn cướp lời phụ thân đáp: “Thần đệ đã ưng thận, ngày mai theo cha tiến cung diện thánh, nguyện vì Hoàng thượng làm khuyển mã cũng không nề hà.”

“Nếu đã như vậy, thì ngày mai trong triều sẽ xem biểu hiện của lệnh lang, nếu có thể khiến trẫm vừa lòng, trẫm nhất định sẽ trọng dụng!”

“Tạ ơn Hoàng thượng, xin cho phép thần được cáo lui trước, về nhà cùng khuyển tử bàn bạc chuyện này.” Mắt thấy thế cục đã định, Lí Vệ Đình liền không cần thiết phải lưu lại nữa, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lí Tĩnh Lam, bất đắc dĩ rời đi.

Cơn giận trên người Lí Vệ Đình lớn như vậy Long Ngự Thiên còn không cảm nhận được sao, chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi? Việc này không phải chủ ý của Lí Vệ Đình ư? Vậy thì tại sao Lí Tĩnh Lam còn cực lực tiến cử “đệ đệ” hiền tài vào triều làm quan? Là vì hậu vị sao?

Một đôi tay phất trên đùi Long Ngự Thiên, đưa hắn từ giữa cơn trầm tư kéo về hiện thực, cúi đầu trông thấy Lí Tĩnh Lam nửa quỳ bên chân hắn, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ mới bị y nhéo mạnh, trên mặt lộ nụ cười Long Ngự Thiên chán ghét.

“Hoàng thượng, còn đau không?”

Mị nhãn sinh ba(*) – Long Ngự Thiên chưa bao giờ biết từ này lại có thể dùng tại đây trên người phi tử diện mạo bình thường lại lãnh đạm này, tuy nụ cười trên mặt y khiến hắn chán ghét, nhưng dù sao đối phương là người mình thương, Long Ngự Thiên không khỏi cảm thấy một cổ khô nóng dấy lên trong lòng, bàn tay lớn duỗi ra, đưa y từ trên mặt đất kéo lên, đặt ngửa trên chân mình, cúi đầu hôn lên phiến hoa môi mê người kia.

Lí Tĩnh Lam khóe miệng vẫn cười, lén vươn chiếc lưỡi phấn hồng liếm lên khóe môi Long Ngự Thiên, chậm rãi nhắm mắt lại, che giấu đau đớn ẩn hiện trong đáy mắt.

Đây là lần đầu tiên Lí Tĩnh Lam đáp lại nụ hôn của hắn, khiến cho Long Ngự Thiên không tránh khỏi có chút kích động, đưa chiếc lưỡi vào trong miệng, thành thục mút, truy đuổi, lưu luyến thật lâu cùng một chỗ.

Lần nữa tách ra, hai người trên mặt đều phớt hồng, môi khẽ nhếch không ngừng thở gấp.

Long Ngự Thiên đưa tay xoa nhẹ trên mắt Lí Tĩnh Lam, thanh âm có chút khàn khàn: “Đừng câu dẫn trẫm nữa.”

Lí Tĩnh Lam khẽ bật cười, vươn tay choàng qua cổ hắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn, ôn nhu nói: “Hoàng thượng, mùa hè tới rồi, thần thiếp muốn làm vài bộ y phục, lần trước Bố phường đưa tới mấy cuộn vải cũng đã dùng hết rồi, thần thiếp muốn lại làm thêm mấy bộ. Còn có a! Trước đó vài ngày Thục phi đến chỗ thần thiếp, lại chê cười tẩm cung thần thiếp giản dị quá, cho nên thần thiếp muốn lấy vài thứ đồ đạc trang trí cho tẩm cung.”

Lời nói đem Long Ngự Thiên một thân nhiệt huyết dập tắt, giống như thoáng cái từ xuân kỳ dào dạt chạy tới mùa đông giá rét, lấy lòng trẫm như vậy chỉ vì những thứ đồ vật vô sinh mệnh thôi sao?

Long Ngự Thiên không biết nên hình dung cảm nhận trong lòng lúc này như thế nào, tổn thương khó tránh khỏi, nhưng ngoài tổn thương ra còn có tư vị gì đó không biết tên đang phun trào, tâm, ẩn ẩn đau – Tĩnh của hắn, đã thay đổi rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play