Đêm nay, đối với Lí Tĩnh Lam mà nói cũng lại là một đêm không ngủ.

Ánh trăng vẫn thu hút người như cũ, nhưng đêm nay người không có tâm ngắm trăng, chính là, cõi lòng người có điều khác biệt, ngoại trừ gợn sóng ra còn có một chút nặng nề.

.

Nghe được tin Lí Tĩnh Lam muốn gặp hắn, Long Ngự Thiên buông tấu chương trong tay xuống cấp tốc chạy đến Nghi Lan viện, rồi lại ở trước cổng Nghi Lan viện dừng cước bộ, nội tâm phức tạp mà lòng vòng tại chỗ, lúc này mới thấy được tâm của hắn có bao nhiêu khẩn thiết, nhưng sau khi gặp y thì nên nói gì đây? Y trễ như vậy còn gọi hắn đến Nghi Lan viện để làm gì?

“Hoàng thượng?” Phúc Thọ khẽ nhắc nhở, Hoàng thượng vì sao đã tới Nghi Lan viện rồi lại không muốn vào trong?

“Quên đi!” Long Ngự Thiên khoát tay, quay lưng bước đi, “Ngươi đi xem xem Lan phi có chuyện gì, rồi trở về báo cho trẫm.”

“Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng!” Hai thanh âm đồng thời vang lên, nguyên lai Lí Tĩnh Lam lâu quá không thấy hắn đến, đã định bụng tự mình tới ngự thư phòng, không ngờ lại đụng hắn ở cửa.

Phúc Thọ cúi người hành lễ với y nói: “Nô tài tham kiến Lan phi nương nương.”

“Phúc công công không cần đa lễ.” Lí Tĩnh Lam nhìn bóng dáng người kia xa xa, trong lòng một trận chua xót, “Hoàng thượng đã đến cửa Nghi Lan viện rồi, vì cái gì còn không vào trong ngồi một chút?”

Long Ngự Thiên thở một hơi thật sâu, xoay người lại, nỗ lực kềm chế gương mặt mình không lộ ra nhiều vẻ xúc động, lãnh đạm mà nói: “Trẫn bỗng nhớ còn có nhiều tấu chương chưa xem qua, cho nên nàng có chuyện gì thì hãy nói ngắn gọn thôi.”

Nói ngắn gọn sao? Lí Tĩnh Lam cười khổ, rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng gặp mặt rồi lại không biết nên nói cái gì, thiên ngôn vạn ngữ quẩn quanh trong đầu óc, rồi lại không cách nào mở lời, không đủ sức mở lời, tương tư mơ hồ nguyên lai đã sớm nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

“Nàng gọi trẫm đến chỉ để trẫm nhìn nàng ngẩn người ra sao? Vậy trẫm đi rồi, nàng quỳ…”

“Thần nhớ người!” Ba chữ cứ thản nhiên như vậy mà bất giác thốt ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, Lí Tĩnh Lam không dám nhìn hắn trên gương mặt đầy vẻ mừng rỡ như điên. Mình tại sao lại xúc động như vậy mà nói chứ? Chỉ vì nghe nói hắn phải đi sao? Không phải vì uy hiếp của Khiêm Vương, không phải vì mục đích gì, chẳng qua chỉ là trăm ngàn nỗi nhớ trong lòng đã sớm quay về mà thôi.

Phúc Thọ hầu hạ hai đời Hoàng đế, đi theo tiên hoàng gặp qua vô số phi tử, nghe qua các nàng nói vô số câu “Thần nhớ người”, nhưng chưa từng có một câu nào lại giống như Lan phi nương nương vậy, kềm nén và thống khổ đan xen, chứa chan tình cảm nồng nàn, khiến cho người ngoài cuộc là hắn đây cũng nhịn không được vì câu này mà cảm động, xót xa. Hoàng thượng thật là đã lạnh nhạt với Lan phi nương nương lâu lắm rồi!

Lén cúi người rời khỏi Nghi Lan viện, Phúc Thọ không dám lên tiếng quấy rầy kẻ hữu tình.

Rất lâu, Long Ngự Thiên mới từ giữa cơn tâm tình kích động mà hồi tỉnh, lao đến phía trước muốn một phen ôm y vào lòng, rồi lại không dám, rất sợ đây chỉ là cõi mộng, cũng giống như những đêm trước, chỉ cần vươn tay ra liền tỉnh giấc.

“Tĩnh, nàng vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem?”

“Thần…” Lí Tĩnh Lam có hơi đỏ mặt, nói không nên lời, “Thần thiếp đã chuẩn bị chút rượu nhạt, hy vọng có thể cùng Hoàng thượng cùng uống.”

“Trẫm không phải là muốn nghe câu này!” Long Ngự Thiên nạt lớn, tóm chặt hai vai y không cho phép y trốn tránh, “Nàng mới vừa nói… nàng nhớ ta?”

“Phải…”

Long Ngự Thiên lần này thực sự một phen đem y ôm vào lòng, thiết tha, siết đến y có chút phát đau, nhưng Lí Tĩnh Lam cũng không đẩy hắn ra, đưa tay vỗ nhè nhẹ trên lưng hắn, bất luận ngày sau sẽ thống khổ bao nhiêu, y chỉ cần hồi ức giờ khắc này là tốt rồi.

Nghe trong ngực mùi hương thoang thoảng đã lâu không gặp, Long Ngự Thiên thoáng mang theo thanh âm khàn khàn vang lên ở bên tai Lí Tĩnh Lam: “Trẫn cũng nhớ nàng, nhớ lắm rất nhớ…”

Long Ngự Thiên đêm nay rất hưng phấn, bị Lí Tĩnh Lam thuyết phục mời một chén lại nhận một chén mà uống thật nhiều rượu, vì thế rất nhanh liền say ngã xuống trên bàn đá.

Đỡ hắn đến tẩm cung, Ngọc Hoàn đến phòng Thúy Hoàn xem nàng đã chuẩn bị tốt chưa.

Lí Tĩnh Lam ngồi ở bên giường, nhìn hắn khuôn mặt say đỏ hồng, kềm không nổi đưa tay miết qua lông mi dày của hắn, đôi mắt nhắm chặt, lướt qua chiếc mũi cao thẳng, đến cánh hoa môi đầy đặn, mân mê vuốt ve.

Kẻ trong lúc mơ ngủ vì một hồi ngứa ngáy khó chịu hừ khẽ một tiếng, Lí Tĩnh Lam cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, một giọt lệ cứ như vậy không hề báo trước từ trong mắt nhỏ ra, lướt qua gò má Long Ngự Thiên, tan biến như chưa bao giờ tồn tại.

Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, Lí Tĩnh Lam vội vàng đứng lên, lấy tay gạt qua con mắt, vội vàng rời khỏi thành giường, “Chăm sóc Hoàng thượng thật tốt, ta xuất cung một chuyến.”

Ngọc Hoàn nhìn bóng dáng dần biến mất trong đêm, không rõ do ảo giác hay vì cái gì, tấm lưng kia thoạt nhìn rất thê lương, tựa hồ toàn bộ khoái hoạt trên đời đã tan biến cả rồi.

.

Bạch Liên đoạt lấy chén rượu trong tay Lí Tĩnh Lam ngồi đối diện y, quan tâm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đệ từ khi rời khỏi cửa đến nay một chữ cũng không nói, nhưng lại buồn bực rồi uống rượu, cho dù ngàn chén không say cũng không thể uống như vậy a!”

“Tam sư huynh, huynh đừng quan tâm đệ nữa, nhượng đệ uống thêm một chút được không?” Lí Tĩnh Lam từ trước tới nay chưa từng căm ghét khả năng uống ngàn chén rượu không say mà mình từng kiêu ngạo như bây giờ.

“Không được! Nếu đệ còn nhận ta đây là sư huynh, thì nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến đệ chạy đến chỗ này của ta mua say?” Bạch Liên ôn nhu lại kiên quyết nói.

Lí Tĩnh Lam ngẩng người, Bạch Liên cho tới bây giờ không ngờ sẽ có một ngày từ vị tiểu sư đệ chuyện gì cũng lãnh đạm mà chứng kiến thần sắc thống khổ như thế, trong lòng không khỏi cả kinh, sắc mặt cũng nghiêm túc vài phần. Nghĩ đến vài ngày trước y từng viết thư xin giúp đỡ đến Nhị sư huynh, giờ lại im lặng không đề cập tới chuyện đó, chẳng lẽ sự tình đã phát triển đến không có thuốc nào cứu chữa được hay sao?

“Tam sư huynh, huynh có yêu người nào chưa?”

Như thế nào cũng không nghĩ đến Lí Tĩnh Lam sẽ hỏi về vấn đề này, Bạch Liên ngẩng ra, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng một người, cười khổ nói: “Có yêu, hơn nữa hiện tại vẫn còn yêu.”

“Thật không? Người kia cũng yêu sư huynh không?”

“Ta không biết, nhưng ta sẽ tiếp tục đợi cho đến ngày y thành thân. Sư đệ cũng có người mình yêu sao?”

“Dạ…” Có phải là yêu không? Y không rõ lắm, chỉ biết tâm sẽ vì người kia mà đau, vì người kia mà khổ, vì người kia mà mãnh liệt không ngớt, cũng bởi vì người kia, y lần đầu tiên nếm mùi vị tương tư.

“Nàng không thương đệ sao?”

“Đệ cũng không biết, nhưng đệ nghĩ y có lẽ là yêu!” Dù sao khi bọn họ xa cách hắn cũng đã thống khổ giống như y.

Vậy y vì cớ gì còn thống khổ như thế? Bạch Liên khó hiểu, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh Lí Tĩnh Lam hiện giờ, một loại dự cảm bất an nảy sinh trong lòng, thận trọng hỏi han: “Đệ… đã yêu ai?”

“Đương kim Hoàng thượng.”

Bạch Liên trong lòng kinh hãi không lời nào diễn tả, đờ người không biết nên nói cái gì, đáp án so với dự đoán của y càng thêm gay go, không phải vị phi tử ấy, mà là… Hoàng thượng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play