Đột nhiên Quý Tiểu Đông cảm thấy lạnh run, suy nghĩ lên những tình huống tự dọa mình. Cô buồn rầu khổ não không thôi, nếu cô và Tổng Giám đốc gặp nhau chỉ sợ rằng cô sẽ không có ngày được yên ổn làm việc.

Cả buổi chiều, Quý Tiểu Đông cứ suy nghĩ lung tung, cô rót nước nóng để pha ly trà nhỏ, sau đó bưng lên uống. Kết quả là cô bị bỏng môi đến nỗi suýt chút nữa ném ly trà xuống đất. 

Sau giờ tan ca, cô cố ý ở lại thêm một lát nhưng hôm nay không phải do cô trực. Vậy cô nên tiếp tục ở đây hay là phải ra cổng tìm một chỗ đứng đợi Tổng giám đốc đây?

Mà người phụ trách trực Tiểu Nguyễn cũng mới vừa hết bận công việc, cô thuận miệng hỏi: "Tiểu Quý, cậu ở đây làm gì? Sao không về đi?"

Quý Tiểu Đông phát giác rằng bản lãnh nói dối của mình càng lúc càng mạnh, cô giả bộ suy tư nói: "Tớ đang nói chuyện phiếm với một người bạn, cô ấy thất tình kể khổ với tớ đấy mà."

"Vậy cậu gọi điện thoại cho cô ấy có phải tốt hơn không? Nếu cô ấy có thể nghe được những lời an ủi từ chính miệng cậu nói thì cô ấy sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

"Nhưng cô ấy nói hiện giờ cô ấy không muốn nghe bất kỳ ai nói cả, chỉ muốn trốn vào một góc và nói chuyện với nhau trên mạng để giải toả tâm lý mà thôi."

"Cũng đúng, có nhiều lời không phải tự mình nói ra được còn viết chữ lại không thấy mặt nhau nên dễ dàng tâm sự hơn."

"Cậu cũng về đi chứ? Nếu không, hôm nay tớ thay cậu trực, chờ đến phiên tớ thì cậu trực thay được không? Bạn tớ thật sự đang rất cần tớ."

Tiểu Nguyễn không nghĩ gì liền đồng ý ngay: "Dĩ nhiên là có thể, tớ cũng không còn việc gì. Vậy tớ đi trước, cậu an ủi cô ấy thật tốt nhé. Đúng rồi, cô ấy cũng ở thành phố này sao? Nếu như cô ấy đồng ý thì cậu nên hẹn cô ấy ra ngoài một chút, có thể giúp cô ấy khuây khoả nỗi đau phần nào."

"Tớ biết rồi, biến nỗi buồn thành thức ăn chứ gì."

"Tớ đi đây, bái bai."

"Bái bai."

Người đồng nghiệp cuối cùng cũng rời đi, Quý Tiểu Đông nhớ quản lý Dương, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..cũng đã về. Hiện tại, cả bộ phận hành chính cũng chỉ còn lại có mỗi mình cô, cô cũng cảm thấy an toàn. Nhưng vì sao cô cứ có cảm giác mình đang vụng trộm với ai đó?

Vụng trộm? Với Tổng Giám đốc?

Trong đầu Quý Tiểu Đông đột nhiên xông lên mùi vị ngọt ngào. Thì ra động lòng khiến người ta say mê như vậy, chẳng trách trên thế giới này có biết bao người lựa chọn phản bội vì quả thật vụng trộm hấp dẫn hơn nhiều.

Quý Tiểu Đông đưa tay chống cằm, đầu óc mơ mộng viễn vông chìm trong cảm giác say mê. Giờ phút này ai trông thấy cô chắc cũng sẽ cười chế nhạo. 

Sau khi tan việc Hoàng Phủ Chính lấy lý do có hẹn với bạn nên không về cùng với ba mình. Anh chờ sau khi thư ký Cung rời khỏi đây và sau khi xác định bộ phận hành chính đã về hết chỉ còn một mình Quý Tiểu Đông thì anh mới chuẩn bị đứng lên rời khỏi đây. 

Sau khi xem xong tài liệu, sau đó cầm áo khoác lên, chỉnh tề bước ra ngoài. 

Trong khi đó, nghe được tiếng bước chân trầm ổn của Hoàng Phủ Chính vang lên trên hành lang, Quý Tiểu Đông mới dần tỉnh lại. Cô đang kiểm chứng xem bản thân mình có đứng đắn hay không? Một người phụ nữ đang sắp sửa đối mặt với người đàn ông mình thích thì họ sẽ làm những gì? Nhưng tiếc là quá muộn, cô chưa kịp kiểm chứng thì tiếng bước chân mạnh mẽ như con báo đực của Hoàng Phủ Chính đã dừng ngay trước cửa phòng hành chính. 

"Tổng Giám Đốc, anh đã đến rồi?"

Hoàng Phủ Chính vừa gật đầu vừa đáp lại nói: "Ừ, chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?"

"Tìm chỗ nói chuyện."

"A, được."

Lúc này Quý Tiểu Đông mới phát hiện rằng mình vẫn chưa dọn dẹp để chuẩn bị đi cùng Tổng giám đốc. Trên mặt bàn cô để ngổn ngang những tài liệu cùng những vật phẩm cá nhân, nhưng lúc này cô cũng không còn kịp thu dọn đồ đạc nữa rồi. Cô tùy tiện đảo mắt qua nhìn, sau đó cầm chìa khóa vội vàng bước ra ngoài. 

Cô thuận tay đóng cửa lại và chuẩn bị rời khỏi đó. Chợt cô nhớ lại rằng mình còn chưa khóa cửa phòng nên vội vã nói xin lỗi: "Làm phiền anh chờ thêm chút nữa, để tôi khóa cửa."

"Không sao. Đúng rồi, buổi tối cô muốn ăn gì?"

Quý Tiểu Đông chợt dừng tay lại, quay đầu lại nhìn anh hỏi: "Sao?"

"Cô còn chưa ăn gì đúng không? Chúng ta cùng đi ăn cơm thôi."

"Được, không thành vấn đề, món gì tôi cũng ăn được."

"Vậy chúng ta đến nhà hàng phía trước để dùng cơm."

Quý Tiểu Đông vừa trả lời, vừa nhanh chóng khóa cửa. Cũng may lần này cô cũng không khẩn trương lắm nếu không lại xảy ra chuyện giống lần khóa cửa trước thì nguy. 

Hai người cùng nhau rời khỏi tập đoàn Thái Tử. Vì tài xế lái xe chở ba mình về rồi nên Hoàng Phủ Chính đi taxi cùng Quý Tiểu Đông đến tiệm cơm gần đó.

Hoàng Phủ Chính dẫn Quý Tiểu Đông đến một nhà hàng khá sang trọng. Quý Tiểu Đông cũng chưa từng đến đây lần nào. Theo thu nhập kinh tế, cô cũng không có khả năng đến những nhà hàng như thế này để dùng cơm, nếu có thì cô phải chịu đau khổ cả tháng trời. 

Người nhân viên phục vụ lễ độ hỏi: "Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách dùng gì?"

"Làm phiền anh giúp chúng tôi tìm chỗ yên tĩnh.."

"Được, mời đi theo tôi."

Phục vụ dẫn bọn họ đến một chiếc bàn trống gần đó, sau đó anh ta hỏi bọn họ rằng có muốn gọi thức ăn bây giờ hay không. Lúc này khuôn mặt Hoàng Phủ Chính mới cảm thấy thoải mái đôi chút. Dĩ nhiên là anh rất hài lòng với vị trí này, anh lịch sự yêu cầu Quý Tiểu Đông gọi thức ăn trước. 

"Tôi không kén ăn, cho nên Tổng Giám Đốc hãy quyết định đi ạ."

"Tôi vẫn muốn cô chọn một món ăn."

"Vậy cũng được."

Quý Tiểu Đông mở thực đơn ra chọn món tôm hấp hành, còn Hoàng Phủ Chính gọi thêm ba bốn món ăn quen thuộc để thay đổi khẩu vị.

Sau khi người phục vụ rời đi, Hoàng Phủ Chính mở miệng nói: "Ở đây cô không cần gọi tôi là Tổng Giám Đốc, hơn nữa tôi nghe cảm thấy rất khó chịu."

"Vậy tôi nên gọi anh là gì?"

"Tôi cũng không biết nhưng ba tôi thường gọi tôi là A Chính."

Quý Tiểu Đông luôn ao ước được gọi cái tên thân mật này nhưng cô vẫn nên tỏ vẻ không muốn tiếp nhận. Vì vậy cô vội vàng giả bộ khách sáo nói: "Ha ha, tôi không nên gọi thẳng danh xứng của anh như vậy."

"Vậy thôi, dù sao cũng không có bao nhiêu người nghe được, gọi là Tổng, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..Giám Đốc cũng được."

"Nếu không, tôi gọi anh là lão Đại được không? Gọi như vậy vừa có vẻ tôn kính cũng sẽ không tiết lộ thân phận của anh. Hơn nữa lão Đại là một danh từ rất bình thường."

Hoàng Phủ Chính suy tư một chút, lập tức đồng ý nói: "Ừ, cũng được, về sau ở bên ngoài cô kêu tôi là lão đại đi, như vậy dễ nghe hơn nhiều."

"Kia, lão Đại, hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của quản lý Dương vậy?"

"Nếu tôi nói với cô một việc quan trọng, không biết có ảnh hưởng đến bữa ăn của cô không? Thật ra cũng không phải việc lớn, hay là tôi đợi đến lúc ăn cơm xong rồi mới nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play