“Thưa ba, từ trước đến nay con chưa suy nghĩ đến việc này. Không nói đến cô ấy, thậm chí con cũng chưa từng nghĩ đến bất kỳ cô gái nào. Hiện giờ con không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào cả bao gồm Dương Mỹ Lệ. Dĩ nhiên con cũng không ghét cô ấy nhưng con chỉ coi cô ấy như bạn mà thôi.”
“Ba cũng không muốn ép buộc con, chủ yếu là do các con quyết định mà thôi. Ba chỉ muốn nhắc nhở các con một tiếng, việc còn lại con cứ suy nghĩ thật kỹ.”
Nghe ba mình nói vậy, Hoàng Phủ Chính hỏi ngược lại: “Ba cảm thấy cô ấy như thế nào? Ba có hài lòng về cô ấy không?”
“Tuy cô ấy có chút tật xấu nhưng cũng có dáng vẻ tiểu thư đài các. Hơn nữa quan hệ giữa hai gia đình cũng tốt nên ba cũng hy vọng các con cũng có thể đến với nhau.”
“Con biết rồi, con sẽ thử. Nhưng con cũng nói trước nếu như cuối cùng con vẫn không thể thích cô ấy thì con hi vọng không vì vậy mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên gia đình. Nếu không, con sẽ từ bỏ ngay bây giờ.”
“Ba và bác Dương đều là những người hiểu biết, sẽ không vì thế mà trở mặt. Ba không biết Dương Mỹ Lệ thế nào nhưng ba nghĩ cô ấy sẽ không như thế. Bác Dương tốt như vậy thì con gái ông ta cũng thế.”
“Vậy được, con sẽ cố gắng.”
Kể từ khi quyết tâm cố gắng tìm hiểu Dương Mỹ Lệ, Hoàng Phủ Chính thật sự nghiêm túc muốn thử làm bạn trai để tìm hiểu cô hơn nhưng anh lại phát hiện bản thân mình chẳng có chút hứng thú nào. Anh chỉ xem cô ấy giống như em gái nhỏ của anh. Ai lại muốn người nhà của mình làm người yêu chứ?
Sau khi nghe Hoàng Phủ Chính thừa nhận rằng con trai mình không có hứng thú với Dương Mỹ Lệ thì Hoàng Phủ Toàn có chút thất vọng nhưng ông lại không cảm thấy tuyệt vọng. Mặc dù năm đó đúng là ông vừa nhìn thấy mẹ của Hoàng Phủ Chính thì yêu ngay nhưng dân gian còn có một câu gọi là lâu ngày sinh tình. Nói không chừng thời gian gần nhau sẽ cảm hoá tất cả nhất là khi chúng nó có đứa con ràng buộc.
Biết rằng đối phương yêu mình mà mình lại không thích người ta, Hoàng Phủ Chính không muốn mình mất nhiều thời gian về việc này nên anh bắt đầu xa lánh Dương Mỹ Lệ. Có khi anh thà chịu ở nhà chứ không muốn ra ngoài hẹn hò với Dương Mỹ Lệ. Ngược lại, Dương Mỹ Lệ cũng không, buông bỏ, không được lần này thì lần sau, cô tin tưởng rằng sẽ có một ngày anh ấy sẽ chấp nhận mình.
Cứ như vậy, Dương Mỹ Lệ càng ngày càng nhiệt tình, mà Hoàng Phủ Chính vì không muốn làm mất lòng cô nên thỉnh thoảng cũng hạ mình chấp nhận cùng ăn cơm với cô.
Dù Dương Mỹ Lệ biết rõ lòng của Hoàng Phủ Chính nhưng khi nhìn thấy anh ấy không cự tuyệt mình nên cô nghĩ mình vẫn còn cơ hội. Cô thầm nghĩ lần này cô nhất định không buông bỏ anh. Ai nói anh ấy khiến cô si mê đây?
Nhớ lại ngày đó, cô đã hẹn được Hoàng Phủ Chính thành công. Hai người cùng đi ăn cơm, sau đó đi dạo trong công viên.
Lúc này Dương Mỹ Lệ cố gắng tìm đề tài nói: “A Chính, gần đây anh bận rộn lắm sao?”
“Không có, ngoài việc mỗi ngày đều phải đi làm thì bình thường anh hầu như không có chuyện gì để làm.”
“Vậy anh không hẹn bạn bè thân thiết ra uống rượu trò chuyện sao?Em nghĩ anh cũng có rất nhiều bạn ở thành phố này mà.”
“Đúng là anh có không ít bạn bè ở đây, anh và bọn họ cũng hẹn gặp nhau nhưng cũng không thường xuyên lắm. Có lẽ mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.”
“Dù sao nếu anh rảnh rỗi thì cũng nên hẹn bạn bè ra ngoài vui chơi thì tốt hơn. Em thích có bạn bè cùng đi dạo phố, ăn cơm. Nếu ngày nào cũng được như vậy thì em sẽ rất vui vẻ đấy.”
Hoàng Phủ Chính chỉ đáp lại ngắn gọn và nói: “Đây là bản tính của phụ nữ mà.”
“Nếu ngày nào cũng có quần áo mới, đồ trang sức quý báu, thì em sẽ mặc sức chọn lựa. Nói thật, em thích bọn họ mang đến tận nhà cho em chọn lựa đấy.”
“Em cũng biết cách chi tiêu đầy nhỉ!”
“Phụ nữ luôn có tham vọng. Ai lại không muốn gả cho một ông chồng tốt, giaù có mua cho mình nhiều quần áo và đồ trang sức đây? Phụ nữ đều có mơ ước như vậy.”
“Cho nên mới nói phụ nữ thật khó hiểu, những thứ như vậy thì có gì tốt? Nếu cảm thấy tốt thì một mình hưởng thụ là được. Tại sao lại cứ hay khoe khoang, so sánh cái này cái kia?”
“Không khoe khoang thì sao có thể phân chia cao thấp, người giàu sang và kẻ bần hàn đây? Nói với anh thì anh cũng không hiểu đầu, bởi vì anh không phải là phụ nữ mà.”
Hoàng Phủ Chính không phản bác nhưng anh phải thừa nhận rằng đàn ông và phụ nử có sự khác biệt quá lớn.
Hai người lại im lặng, tiếp tục đi bộ về phía trước. Dường như cũng biết hình như Hoàng Phủ Chính không có hứng thú với đề tài này nên Dương Mỹ Lệ quyết định chuyển đề tài, dù sao đàn ông cũng sẽ chú trọng đến sự nghiệp nhiều hơn.
“Tình hình kinh tế của tập đoàn Thái tử vẫn tốt chứ? Em thấy gần đây ba em dường như rất bận.”
“Gần đây cũng nhờ bác Dương tìm được nhiều mối làm ăn lớn nên anh mới ký kết được rất nhiều hợp đồng. Anh nghĩ chắc bác cũng mệt mỏi lắm rồi.”
“Đúng vậy, ba em vẫn xem công ty như của mình, ông tận tâm tận lực cống hiến hết mình cho công ty.”
Hoàng Phủ Chính gật đầu đồng ý. Lúc anh ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt của Dương Mỹ Lệ nên anh nhanh chóng cụp mắt xuống, khẳng định nói: “Tập đoàn Thái Tử thực chất có rất nhiều nhân viên cống hiến cho công ty hết mình. Ba anh và anh sẽ mãi mãi ghi nhớ công lao của họ.”
“Anh thật khách khí. Họ đều là những nhân viên của anh mà.”
Lời nói này quá mức thẳng thắn khiến Hoàng Phủ Chính không biết nói gì trong lúc này.
Mà Dương Mỹ Lệ dường như cũng nhận thấy mình quá thuận miệng, sợ Hoàng Phủ Chính hiểu lầm nên cô vội vã giải thích: “Ý em là ba em thật sự xem trọng công ty hơn chính bản thân của mình. Hơn nữa hai gia đình lại khá thân thiết giống như người trong cùng một gia đình.”
“Đúng vậy, người như ông thật hiếm thấy.”
Thật may là cuộc nói chuyện hướng về ba của mình nếu không Dương Mỹ Lệ sẽ rất lúng túng. Ngược lại, Hoàng Phủ Chính vừa nói xong câu này thì anh cũng không biết tiếp tục nói gì nữa.
Không khí chung quanh lập tức lại yên tĩnh.
“Em mệt rồi, chúng ta về thôi.”
“Được, cứ làm theo ý em.”
Hoàng Phủ Chính cũng đang cảm thấy không thể chịu nổi khi ở cùng Dương Mỹ Lệ nữa. Rốt cuộc anh cũng hiểu rằng sở dĩ anh không có hứng thú với cô là vì anh và cô không có điểm chung, không tìm được đề tài chung để trò chuyện.
Nói đến đề tài chung, anh lại không hiểu tại sao mình và Quý Tiểu Đông có rất nhiều đề tài chung để trò chuyện. Thời gian quen cô ấy cũng không lâu nhưng lại làm anh cảm thấy rất vui vẻ. Cô ấy chân thành, không giấu diếm anh điều gì khiến anh cực kỳ vui vẻ, có nhiều hứng thú với cô ấy.
Nghĩ về Quý Tiểu Đông, Hoàng Phủ Chính cảm thấy cô ấy là một người bạn thật đặc biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT