Edit: Sóc Là Ta

Hoàng Phủ Chính mỉm cười. Vừa thấy Cổ Đan rời đi, anh lập tức liếc nhìn sang bàn bên kia. Bây giờ cô lại không muốn gặp anh, lẽ nào cô ấy muốn chơi trốn tìm với anh sao?

Từ trước đến nay, Hoàng Phủ Chính không thích đùa giỡn nhưng lần này ma xui quỷ khiến thế nào anh lại tự mình bước tới trạm xe buýt. Nếu như cô ấy thật sự đi rồi thì anh cũng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đang lúc Quý Tiểu Đông nghĩ thầm sao hôm nay xe lại đến chậm như vậy thì Hoàng Phủ Chính lặng lẽ bước tới đứng bên cạnh cô. Lúc cô quay sang thấy anh, cô sợ hãi nuốt nước bọt, thậm chí cũng quên chào hỏi anh.

“Chào Tiểu Quý.”

“Xin chào, tổng giám đốc. Anh cũng đang đợi xe công cộng sao?”

“Không, tôi lái xe tới.”

Nghe vậy, Quý Tiểu Đông muốn cắn đầu lưỡi của mình, đề tài này thật chẳng ra làm sao.

Vì không muốn để cho mình lại phạm sai lầm, cô dũng cảm thỉnh cầu nói: “Tổng giám đốc, anh có thời gian nói chuyện với tôi được không?”

“Đương nhiên có thể.”

Hoàng Phủ Chính dẫn Quý Tiểu Đông đến một nơi khá trống trải, cũng không có ai có thể nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.

“Nếu có việc gì, cô đừng ngại nói thẳng.”

“Thực ra cũng không có chuyện gì to tát, tôi muốn nói với anh rằng chuyện hôm nay tôi sẽ giữ kín, không nói với ai biết.”

“Chuyện ngày hôm nay là chuyện gì?”

Quý Tiểu Đông thẳng thắn nói ra sự khúc mắc trong lòng mình: “Chính là việc anh và người phụ nữ kia dùng cơm ở đây. Tôi bảo đảm sẽ không nói với quản lý Dương, coi như tôi chưa từng đến đây.”

“Cô muốn nói gì? Sao tôi nghe không hiểu? Như vậy đi, nếu cô không vội thì chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói. Còn nếu cô vội thì tôi có thể lái xe đưa cô về.”

“Không, tôi không vội.” Thực ra, Quý Tiểu Đông cũng đang phiền muộn vì cô không biết tại sao tổng giám đốc không hiểu những lời cô nói.

“Được rồi, đi thôi, chúng ta sẽ đi đến một quán nước phía trước.”

Hai người cùng đi vào quán bar gần đó. Sau khi định vị chỗ ngồi, một người phục vụ bước đến hỏi: “Quý khách muốn dùng gì?”

“Cà phê.”

“Tôi không muốn uống.” Trong lòng có chút thấp thỏm và bất an, Quý Tiểu Đông thực sự không có tâm tình muốn uống bất luận thứ gì.

Hoàng Phủ Chính tự quyết định giúp cô, quay sang người phục vụ nói: “Cho cô ấy một ly trà xanh là được rồi.”

“Được rồi, quý khách xin chờ một chút.”

Người phục vụ vừa nhìn hai người thì liền biết có chuyện muốn nói. Cô vội vàng xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Chính cũng mở miệng hỏi: “Bây giờ, cô có thể giải thích một chút tại sao tôi ăn cơm bên ngoài mà lại không cho Dương Mỹ Lệ biết.”

“Quản lý Dương không phải bạn gái anh sao? Hơn nữa vừa nãy tôi nghe thấy người phụ nữ kia nói các ngươi ……….”

“Chúng tôi làm sao? Tiểu Quý, đây không phải công ty, có lời gì muốn nói thì cô cứ nói, tôi sẽ không trách cô.”

Có được sự cổ vũ của tổng giám đốc nên Quý Tiểu Đông mạnh dạn nói: “Anh đang xem mắt đúng không? Tôi không cố ý nghe trộm, mà là vô tình nghe được.”

“Đúng thế, hôm nay tôi đến xem mắt. Tôi với cô ấy là bạn hàng xóm từ lúc nhỏ nhưng mười mấy năm trước cả gia đình họ di dân sang Mỹ. Gần đây cô ấy có việc nên trở về. Ba tôi và ba cô ấy muốn nhân cơ hội này để chúng tôi gặp mặt, nếu như vừa ý có thể tiến tới.”

“Nhưng không phải anh đã có bạn gái rồi sao?”

Hoàng Phủ Chính kinh ngạc mở to hai mắt, tiếp theo lại thản nhiên mỉm cười, hỏi nàng: “Cô đang nói Dương Mỹ Lệ? Ai nói với cô rằng cô ấy chính là bạn gái của tôi?”

“Chính cô ấy nói.”

Thấy mình lại nhanh mồm nhanh miệng nói ra sự thật, Quý Tiểu Đông cau mày ảo não giải thích: “Xin lỗi, tôi đã đồng ý giữ bí mật với cô ấy.”

“Cô ấy nói với cô rằng cô ấy là bạn gái của tôi sao?”

“Đúng vậy, tôi mới vừa vào công ty không bao lâu thì cô ấy đã nói với tôi như vậy, còn yêu cầu tôi không được nói cho bất kì đồng nghiệp nào khác. Đối với sự riêng tư của cấp trên, đương nhiên tôi sẽ giữ bí mật, vì hôm nay anh hỏi nên tôi mới lỡ miệng nói ra.”

“Vì lẽ đó nên vừa nãy ở trong phòng ăn, cô nhìn thấy tôi và người phụ nữ khác đến xem mắt nên cô nghĩ rằng tôi phản bội Dương Mỹ Lệ, một chân đứng hai thuyền phải không?”

“Không có, đây là việc riêng tư của anh, tôi không có quyền can thiệp. Tôi chỉ muốn nói ra thái độ của mình, rằng tuyệt đối sẽ giữ kín bí mật này. Mong anh cứ yên tâm.”

Rốt cuộc Hoàng Phủ Chính cũng hiểu rõ mấu chốt vấn đề. Anh như trút được gánh nặng nên nói: “Hóa ra là như vậy, chẳng trách cô không muốn gặp tôi.”

“Không có, không phải tôi không muốn gặp anh. Đương nhiên tôi cũng không muốn gặp anh. Trời ạ, tôi đang nói gì thế này?” Quý Tiểu Đông mới vừa tỉnh táo mà giờ lại bắt đầu bối rối.

“Tiểu Quý, cô cứ thoải mái đi. Hiện giờ chúng ta không phải là giám đốc và nhân viên nữa mà đang là những người bạn cùng ngồi tán gẫu, trò chuyện chân thật với nhau. Tôi hy vọng nếu có gánh nặng gì hãy đừng ngại nói tôi biết. Ngược lại nếu có chuyện gì tôi cũng sẽ nói với cô.”

Quý Tiểu Đông chỉ cảm thấy trán nổi gân xanh, mạch máu như muốn bung ra ngoài. Cô không biết mình sao lại nói năng lộn xộn ở trước mặt tổng giám đốc như thế?

“Xin lỗi vì quấy rầy quý khách, đây là đồ uống của quý khách. Cà phê của anh, còn đây là trà xanh của chị, quý khách dùng tự nhiên.”

Đang lúc muốn ngất đi, người phục vụ xuất hiện đúng lúc khiến Quý Tiểu Đông bình tĩnh trở lại. Cô ấn một bên huyệt Thái Dương không ngại ngùng mà cầm ly trà xanh lên hớp một ngụm lớn. Nhưng vì động tác quá nhanh khiến cô lập tức khó chịu bắt đầu ho khan.

Hoàng Phủ Chính không nói gì, chỉ lo lắng nhìn cô. Khi thấy cô ho đến đỏ cả mặt mà không dừng lại được thì anh vội vã rút ra tờ khăn giấy phía dưới bàn đưa cho cô.

Quý Tiểu Đông nhận lấy, lại nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác tiếp tục ho. Đến khi cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì cô lại lấy một góc khăn nhẹ nhàng lau nước mắt rơi ra từ khoé mắt mình.

Cô lại bưng ly trà lên uống, Hoàng Phủ Chính vội vã quay đầu sang hướng khác không nhìn cô nữa. Đến khi cô từ từ nuốt xuống thì anh mới quay đầu lại nhìn cô, nhưng vẫn không nói gì.

“Xin lỗi, vừa nãy tôi quá kích động.”

Hoàng Phủ Chính chỉ lắc đầu, không nói gì, trên mặt không tỏ ra thái độ gì.

“Thật không phải, khi nãy tôi thật sự không cố ý.”

“Không sao, chỉ cần cô không có gì là được.”

“Vậy vừa nãy tại sao anh không nói chuyện?”

“Cô đang kích động như thế thì tôi còn có thể nói gì? Tôi vừa muốn nói chuyện thì cô lại bị sặc.”

Trước đó, cô còn tưởng rằng anh ta đang đùa, hóa ra là vì đang đợi cô đỡ hơn. Quý Tiểu Đông cảm kích nói: “Cảm ơn anh đã thông cảm, thực ra tôi cũng không biết ngày hôm nay mình bị làm sao nữa, thật ngại quá ….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play