Qua cuộc đối thoại của bọn họ, cô nghĩ có lẽ người đàn ông kia cũng là đồng nghiệp của mình. Nhớ lại lỗi lầm của mình, lại không muốn đắc tội với bọn họ, nên khi nhìn thấy hai người kia định rời khỏi đây, cô vội nói xin lỗi lần nữa: "Thành thật xin lỗi anh."
"Không sao."
Có lẽ đây là câu nói duy nhất mà người đàn ông này nói với Quý Tiểu Đông. Tuy chỉ có hai chữ nhưng có vẻ anh ta không nổi giận. Trong lòng Quý Tiểu Đông bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi quản lý Dương và người đàn ông kia rời đi, Quý Tiểu Đông từ từ nhặt chiếc ly giấy trên mặt đất, quay trở về phòng vệ sinh.
Đầu tiên, cô lấy nước phủi vào chỗ dơ trên quần áo mình, sau đó rót đầy ly nước, muốn trở về phòng làm việc tưới cây. Nhưng khi ra đến cửa, cô thấy có hai chỗ nước đọng, trong đó có một chỗ là do cô làm. Vì không muốn người khác lại bị té ngã, nên Quý Tiểu Đông vội vàng để cái ly xuống, chạy ra sau cửa tìm cây lau nhà để dọn dẹp chúng. Sau khi làm xong, cô mới chạy về phòng làm việc.
Sau khi tưới nước xong, Quý Tiểu Đông ngồi xuống, cảm thấy có chút buồn bực. Mông cô chạm vào ghế khiến cô cảm thấy đau đớn. Lúc này cô chợt nhớ lại tình huống bị cướp, khi đó còn có người làm đệm thịt cho cô mà lần này cô thật sự bị ngã dưới đất, thật đau đớn.
Thấm thoát cũng đến giờ làm việc buổi chiều rồi, sau khi các đồng nghiệp trở về phòng, Quý Tiểu Đông cũng không kể chuyện này với ai vì cô vốn không phải là người không giấu được tâm sự. Còn một nguyên nhân khác nữa, đó là cô cảm thấy chuyện này hình như vẫn chưa kết thúc. Nghĩ tới quản lý Dương, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy nặng nề rất nhiều.
Người đàn ông kia là ai chứ?
Mặc dù anh ấy cũng là nhân viên của tập đoàn Thái Tử, nhưng cô thật sự chưa từng gặp qua. Thật ra, ngoại trừ bộ phận hành chính ra, Quý Tiểu Đông cũng còn chưa biết nhiều đồng nghiệp của các ngành khác.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, cũng không giống loại người có quyền cao chức trọng. Quý Tiểu Đông nghĩ đến tình huống khi bị hắt nước vào mặt, nếu gặp người tốt, có thể chỉ mắng vài câu, còn nếu gặp người khó chịu, có khi sẽ ghi hận trong lòng và sẽ chờ có cơ hội để báo cáo với quản lý. Mà cô nhìn anh lúc đó, cảm thấy hình như anh cũng không phải loại người như vậy.
Ngược lại, quản lý Dương lại đi cùng anh ta. Từ trước tới giờ, Quý Tiểu Đông chưa từng thấy quản lý Dương đi cùng bất kỳ đồng nghiệp nào. Chỉ trong vài tình huống cấp bách, thỉnh thoảng mới thấy quản lý Dương cùng với cấp trên đi ra từ phòng họp.
Có lẽ là do chức vị của cô ta nên khiến cô luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác, có câu "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm" (ý nói người có cùng đẳng cấp sẽ đi chung với nhau) sao? Tuy rằng lời này cũng không đúng lắm, nhưng Quý Tiểu Đông cũng đã có ý, cho là như vậy rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng Quý Tiểu Đông bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, cô cố tình dựa vào vách phòng làm việc nghe ngóng động tĩnh. Chủ yếu là cô muốn biết quản lý Dương đã trở về phòng làm việc chưa? Hay là nếu cô ta trở về, có tìm mình để trách mắng hay không?
Cô thấp thỏm không yên suốt buổi chiều. Khi tiếng chuông tan ca vang lên, Quý Tiểu Đông mừng rỡ vì quản lý Dương không trở lại. Lúc đó cô mới có cảm giác nhẹ nhõm như thoát được một kiếp nạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT