Quý Tiểu Đông thấy người mẹ này khóc nên cô vội vã lấy khăn giấy đưa cho cô ấy. Đối phương chỉ im lặng và nhận nó, tiếp tục nói: "Sau khi tên cướp lấy được tiền, hắn nhanh chóng chạy đi, chị vừa đuổi theo hắn vừa la to ở phía sau. May thay, có một người lái xe đi ngang qua đây, cũng chính là người bị em chặn đường, thấy vậy nên giúp chị đuổi theo tên cướp đó.."

"Vậy là người chạy đầu tiên mới là tên cướp sao? Người đó là phụ nữ mà. Đầu năm nay phụ nữ cũng dám ra đường cướp bóc sao? "

"Hắn là đàn ông, chỉ là hắn để tóc dài mà thôi."

Quý Tiểu Đông đột nhiên cảm thấy đầu óc mình tê liệt. Cô không ngờ đang trong tình huống nguy cấp, cô lại nhìn người đàn ông tóc dài thành một phụ nữ. Nếu như không phải tại cô, với tốc độ của người thanh niên bị cô ngăn cản chỉ cách tên cướp chừng mười mét, cô khẳng định anh ta có thể bắt được tên cướp kia. 

Nghĩ vậy, trong lòng Quý Tiểu Đông cảm thấy rất áy náy, cô xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: "Xin lỗi chị, em nhìn nhầm."

"Không sao mà, chị biết em tốt bụng muốn giúp chị. Nếu số tiền kia bị cướp, có lẽ đó cũng do số mệnh của hai mẹ con chị không tốt."

"Chị à, chắc không có việc gì đâu. Mặc dù em ngăn cản hắn nhưng người thanh niên lúc nãy cũng vượt lên mấy người kia đuổi theo tên cướp rồi. Em tin họ sẽ bắt được tên cướp này thôi."

"Hy vọng là thế."

Lúc này một chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi. Từ trên xe, có hai người cảnh sát bước xuống, Quý Tiểu Đông và người phụ nữ kia cùng đứng lên tiếp đón. 

Người cảnh sát thấp hơn một tí mở miệng trước, hỏi: "Các cô mới vừa báo cảnh sát phải không?"

Người phụ nữ trung niên vội vàng trả lời: "Đúng vậy, chính là tôi báo cảnh sát, người bị cướp tiền cũng là tôi."

"Được rồi, cô cũng đừng gấp gáp, chúng tôi đã phái người truy bắt tên cướp theo đường Triêu Dương rồi, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi. Bây giờ, cô hãy kể ngắn gọn tình huống xảy ra cho chúng tôi biết."

Người phụ nữ trung niên bắt đầu kể lại câu chuyện mới vừa kể cho Quý Tiểu Đông nghe với người cảnh sát. Hai người cảnh sát chăm chú nghe, thỉnh thoảng cũng có chen vào hỏi thêm vài câu. Quý Tiểu Đông cũng chỉ cho họ nơi vừa mới bị cướp, đồng thời còn hỗ trợ họ tái lại hiện trường xảy ra vụ án. 

Đột nhiên, máy bộ đàm của người cảnh sát có vóc dáng thấp hơn vang lên, anh ta nhận điện thoại hỏi: "Số hai, số hai, tình huống thế nào?"

"Nhận được, anh hỏi người báo án rằng tất cả có mấy tên cướp?"

Người phụ nữ trung niên cũng nghe thấy lời nói vọng đến từ máy bộ đàm, cô vui mừng tiến lên phía trước trả lời: "Một người, chỉ có một tên cướp tiền của tôi."

Cảnh sát cũng mỉm cười lặp lại lời của cô ta: "Chỉ có một tên cướp, các cậu bắt được rồi à?"

Người cảnh sát chịu trách nhiệm lùng bắt tên cướp trả lời: "Đã bắt được rồi, chúng tôi đứng trước mặt để cản đường bọn chúng, còn người dân thì đuổi theo ở phía sau, cuối cùng cũng đã bắt được hắn. Bây giờ anh dẫn người báo án về đồn để chuẩn bị làm thủ tục cho vụ án đi."

"Được rồi, cực khổ cho cậu rồi."

Quý Tiểu Đông cảm thấy cực kỳ vui vẻ, đang định chia sẻ lòng mình với người phụ nữ chẳng may gặp bất hạnh này, nhưng cô ấy nhanh nhẹn tiến lên phía trước nắm tay cô, nói: "Cám ơn em, rốt cuộc cũng bắt được tên cướp."

"Chị không cần cám ơn em. Thật ra em vẫn cảm thấy rất ngượng với chị, cũng do em không chịu nhìn rõ ràng. Giờ cũng đã bắt được tên cướp nên chị đi trước đi, em cũng về đây."

"Ừ. Đúng rồi, chị còn chưa biết tên em."

"Chị cũng không cần làm vậy, chỉ là việc nhỏ thôi."

"Vậy được rồi, thật sự cám ơn em, chúc em bình an vô sự."

Quý Tiểu Đông nhẹ phất tay, nói tạm biệt xong, sau đó tiếp tục đi về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play