Cô vừa mở mắt ra thì nhận ra quả nhiên là Hoàng Phủ Chính. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một chút thấy trời đã dần tối, các cơ sở hạ tầng ven đường đã bắt đầu lên đèn, cô lập tức muốn về nhà.
Quý Tiểu Đông không nói gì, cô chỉ yên lặng cẩn thận cầm túi xách của mình theo Hoàng Phủ Chính bước xuống xe.
Hoàng Phủ Chính đứng ở ven đường đợi cô, còn Quý Tiểu Đông sau khi xuống xe cũng đứng lại ven đường nhìn anh nhưng cũng không nói lời nào. Anh xoay người rời đi trước, Quý Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng theo sát phía sau anh như cô vợ nhỏ hiền lành yếu đuối như thế.
Sau mười phút, hai người cùng đi đến dưới nhà của Quý Tiểu Đông, Hoàng Phủ Chính cũng không có ý dừng bước mà thuần thục đi vào thang máy. Anh nhấn nút mở cửa và lẳng lặng chờ Quý Tiểu Đông bước vào. Trong thang máy, hai người cũng không nói lời nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đều không thèm nhìn đến.
Thang máy đến, Hoàng Phủ Chính bước ra ngoài trước, còn Quý Tiểu Đông cũng im lặng đứng tại chỗ.
Cuối cùng cô cũng chầm chậm bước tới đi phía sau anh. Khi đến trước cửa nhà, cô cũng dừng lại, không nói lời nào cũng khôngDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, có ý định mở cửa vào trong.
Hoàng Phủ Chính tựa như cố ý muốn trầm mặc với cô, anh nhanh chóng xoay người chuẩn bị rời đi. Đến lúc này, Quý Tiểu Đông đột nhiên đuổi theo anh, khi vừa đến trước cửa thang máy, cô đưa bó hoa cầm trong tay cho anh, ánh mắt cũng không có chút sắc thái tình cảm nào.
Dĩ nhiên Hoàng Phủ Chính cũng không ngờ Quý Tiểu Đông sẽ trả lại bó hoa cho mình. Anh nhìn đối phương một chút nhưng vẫn không nói gì, chỉ yên lặng nhận lấy bó hoa và đi thẳng tới bên cạnh thùng rác, nhẹ nhàng thả bó hoa vào đó với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào. Anh lại bước đến gần cửa thang máy nhấn nút, chờ thang máy đến liền lẳng lặng rời đi.
Quý Tiểu Đông đứng trước cửa một lúc lâu, sau đó cô cũng nhanh chóng trở về đến nhà, ném đôi giày cao gót sang một bên và vội vã chạy lên sân thượng. Cô rất nhanh chóng nhìn thấy Hoàng Phủ Chính đang một mình lê bước trên đường, nhìn bóng dáng anh bước đi cô như nhớ lại thời điểm trước đây khi mình mới quen anh.
Đột nhiên Hà Trùng đứng phía sau lưng cô kêu "Này" một tiếng khiến Quý Tiểu Đông sợ gần chết.
"Anh làm gì thế? Muốn hù chết em sao?"
"Thưa đại tiểu thư, vừa nãy anh mang dép lê bước lên đây, ai biết em một chút phản ứng cũng không có. Cũng vì không muốn dọa em sợ nên anh phải mở miệng kêu em đấy."
"Anh nói bậy, em thấy anh vốn muốn hù chết em mà."
"Hù doạ em cũng không có lợi ích gì, còn khiến anh tốn công phí sức đây. Đúng rồi, em đang nhìn gì vậy? Dưới lầu có anh chàng đẹp trai nào sao?"
Quý Tiểu Đông tức giận nói: "Có người đẹp đó, anh có muốn xem một chút hay không?"
"Ở đâu? Nơi nào nhỉ?"
"Tự mình tìm đi."
Phát hiện mình bị lừa, lúc này Hà Trùng mới lười biếng đi theo Quý Tiểu Đông vào trong, anh lại mở miệng nói: "Đói bụng không? Mau tắm rửa, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm."
"Không được, hôm nay em có hẹn."
"Hả? Em hẹn ai? Trong suốt một năm qua, em cũng chưa từng hẹn ai mà. Em hẹn ai vậy? Là binh thiếu sao?"
Quý Tiểu Đông vội vã dùng hai bàn chà xát trên cánh tay nổi da gà của mình, cô nhăn khuôn mặt nhỏ nói: "Cái gì mà binh thiếu, khó nghe muốn chết."
"Đúng là anh ta sao?"
"Không phải, em hẹn với một người đồng nghiệp cũ, rất lâu không gặp mặt nên muốn hẹn gặp cô ấy ra nói chuyện phiếm."
"Cũng thuận tiện hỏi thăm một chút về tin tức của binh thiếu?"
"Xì, còn lâu, em không thèm biết tin tức của anh ta."
Hà Trùng “ồ” một tiếng, khuôn mặt anh tỏ vẻ mê mang, lại nhanh chóng hào phóng nói: "Vậy anh chính là người lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Mặc kệ em hẹn hò với ai, anh cũng đều ủng hộ em vì đó là sự tự do của em."
"Trong lòng anh rất thất vọng đúng không?"
"Không, thực ra là ngược lại, chỉ cần em có thể gả đi, dù em được gả cho ai cũng đều là chuyện rất tốt."
"Vậy e rằng em sẽ làm anh thật sự thất vọng vì người em hẹn gặp là phụ nữ."
Đối phương thấy chiêu sách của mình từ từ có tác dụng thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục thờ ơ đáp lại: "Chỉ cần em chịu ra ngoài giao tiếp, đừng nói là phụ nữ, dù là ông lão cũng không sao."
"Em còn chưa từng hẹn hò với một lão già đấy. Nếu có thể hẹn gặp mặt một lần, chắc chắn em sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
"Được rồi, anh cũng không dài dòng với em nữa, vẫn là câu nói kia, ra ngoài đừng mang quá nhiều tiền, cũng đừng ăn mặc quá hở hang, đi dạo phố đừng đi vào những con đường tối tăm vắng lặng, phải về nhà trước mười giờ tối."
Quý Tiểu Đông chán nản ngã người trên ghế salông, cô yếu ớt thở ra nói: "Anh còn nói mình không dài dòng?"
Sau khi Hà Trùng rời đi không lâu, Quý Tiểu Đông cũng đi tắm và chỉnh trang lại quần áo, sau đó cũng ra ngoài. Cô đi đến quán trà nơi hẹn với Uông Mỹ.
Quý Tiểu Đông không thể tin vào mắt mình, nhìn Uông Mỹ lúc này hoàn toàn không giống dáng vẻ như ở công ty lúc trước. Dáng vẻ cô bây giờ giống như một quý bà trung niên dịu dàng, mọi nhất cử nhất động đều toát lên tư thái của người phụ nữ hạnh phúc.
"Tiểu Quý, em tới rồi. Một năm không gặp, em đã thay đổi, càng nhìn càng xinh đẹp."
"Thư ký Uông, chị quá khen, em thấy chị mới rạng rỡ hơn đấy. Thế nào? Chị và chủ tịch vẫn vui vẻ gắn bó như keo như sơn đấy chứ?"
"Nói thế nào nhỉ? Có câu nói: Thiếu niên phu thê lão đến bạn (nghĩa là đời người có nhiều giai đoạn: lúc nhỏ, trưởng thành, có vợ hoặc chồng, cuối cùng là bạn bè), hiện tại chị với ông ấy chỉ như bạn bè mà thôi, cảm xúc mãnh liệt cũng không nhiều, nói đúng hơn chỉ là cảm xúc dịu dàng và đồng cảm."
"Dù vậy cũng khiến người ta rất ước ao, loại hạnh phúc này không phải ai cũng có thể có được."
Nhân cơ hội này, Uông Mỹ vội vã biểu đạt lòng biết ơn của mình nói: "Cho nên chị muốn nói cảm ơn em. Nếu như không phải em thì sao chị lại có ngày hôm nay?"
"Chị nói cũng quá khách khí, em còn sợ chị nói em đã quản việc không đâu."
"Sao chị lại nói người có ơn với chị rằng đã quản Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,việc không đâu đây? À, em ăn cơm tối chưa?"
"Trước khi ra ngoài, em có ăn một ít rồi. Em cố ý để bụng đến đây ăn một chút với chị.”
"Được, muốn ăn cái gì cứ việc gọi, chị mời."
Quý Tiểu Đông vội vã từ chối nói: "Sao lại thế? Nên để em mời."
"Lẽ nào em định không cho chị cơ hội cảm ơn em?"
"Không, thực ra cũng không có gì, lúc đó em chỉ thuận miệng nói thôi."
"Vậy chị cũng phải cảm ơn em, nếu như em không nói thì hiện tại chị đã sớm ở Canada."
"Lúc đó chị cũng định xuất ngoại?"
Hồi tưởng lại chuyện cũ, Uông Mỹ bỗng cảm thấy vui mừng, cô tường thuật lại tình cảnh lúc ấy: "Lúc ấy chị cũng định di dân, vì chị cũng ngại không có can đảm chủ động thổ lộ với A Toàn. Nói thế nào thì chị và A Toàn đã từng là cộng sự trong một thời gian dài như vậy, nếu đối phương không có ý gì với chị thì chị còn có mặt mũi nào gặp ông ấy đây?"
"Rất vui khi được biết đây là chuyện của hai người tình nguyện."
"Đúng, cái này là quan trọng nhất. Chị cũng rất vui mừng vì qua nhiều năm như thế, cuối cùng mình cũng có một chỗ đứng vững chắc trong lòng A Toàn."
"Chúc mừng hai người. Đúng rồi, hai người có dự định tổ chức tiệc không? Đến lúc đó đừng quên mời em. "
"Chúng ta cũng đã lớn tuổi, cũng không hứng thú với những loại chuyện như thế này. A Toàn rất chờ mong rằng sẽ được cùng tổ chức hôn lễ với Hoàng Phủ Chính."
Hết chương 171.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT