Edit: Sóc Là Ta 

"Được rồi, anh muốn gọi cô ấy tên gì thì cứ gọi."

"Đại khái là có thể Tiểu Quý đã nói với anh … "

"Không, tôi vốn không biết chuyện giữa anh và cô ấy, tôi chỉ nghe cô ấy nói qua một lần, hơn nữa cô ấy lại nói tương đối ngắn gọn. Cô ấy chỉ nói rằng đã từng yêu thích một người nhưng vì có chuyện xảy ra nên tự mình cảm thấy mất thăng bằng. Vì vậy cô ấy cũng chủ động rời đi. Mà khi nói đến những việc này, cô ấy cũng không có nói ra tên của anh."

"Thực tế tôi với cô ấy cũng giống như lời anh nói. Cô ấy yêu tôi nhưng tôi chỉ thích cô ấy mà thôi. Không phải quá khiêm tốn, tôi chính là một người giàu có, cũng là cấp trên của cô ấy trước đây. Vì đã từng bôn ba nhiều bên ngoài, cũng đã từng phải kiếm những đồng tiền dơ bẩn nên chính bản thân cũng luôn đề phòng người khác, đương nhiên cũng bao gồm cả cô ấy. Sau đó, bởi vì đi cùng tôi mà gặp phải người phụ nữ khác vì yêu thích tôi mà ganh ghét và trả thù cô ấy. Sau đó, cũng vì muốn tác thành cho tôi nên cô ấy liền uống cạn ly rượu độc. Tuy đã được cứu thoát nhưng cô ấy cũng tự chủ động rời xa tôi."

Hà Trùng thoải mái dựa vào ghế, mặc cho ánh mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt mình, anh nhắm mắt lại ra hiệu nói: "Anh cứ tiếp tục."

"Lúc vừa mới quen, cô ấy đã từng nói với tôi rằng cô ấy đã yêu tôi trước đó rồi, sau này do có nhiều cơ hội gặp mặt nên tôi mới chỉ thích cô ấy. Thời gian qua đi, cô ấy cũng càng ngày càng yêu tôi sâu đậm hơn mà tôi vẫn dừng ở đó. Tôi vẫn luôn không phát hiện tình cảm giữa tôi và cô ấy có một sự chênh lệch khá lớn. Mãi đến tận khi cô ấy muốn rời khỏi tôi, mà cũng do người phụ nữ xấu xa kia nhắc nhở thì tôi mới ý thức được tất cả những việc xảy ra hôm nay cũng là do tôi cũng yêu cô ấy mà trước giờ tôi vẫn không nhận ra. Cứ như vậy, tôi mãi mãi không theo kịp cô ấy, mãi mãi chậm hơn cô ấy một bước."

Hai người đều trầm mặc, mặc dù chuyện cũ chỉ có thể nói dăm ba câu thì có thể xong việc. Thế nhưng vừa nghĩ tới giữa hai người đã từng có những khúc mắc ảnh hưởng đến tình yêu chân thành của bọn họ thì trong lòng mỗi người như có suy nghĩ riêng, cũng trầm mặc để biểu đạt sự tôn trọng của chính mình với đối phương.

Một lát sau, Hà Trùng mới lại mở miệng nói: "Anh làm việc ở đâu?"

"Tập đoàn Thái Tử."

"Anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thái Tử sao?"

"Đúng thế."

"Ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ anh chính là binh thiếu tiếng tăm lừng lẫy đấy."

Lần này đến phiên Hoàng Phủ Chính kinh ngạc, anh không hiểu hỏi: "Binh thiếu?"

"Đây là cách xưng hô thông thường thôi. Nghe nói trước đây anh đã từng đi lính đúng không?"

"Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi lính bốn năm. Đó cũng là yêu cầu của ba tôi, ông cũng đã từng là quân nhân."

Hà Trùng đánh giá tư thế ngồi của Hoàng Phủ Chính, sau đó mới cười nói: "Chẳng trách anh cũng không giống những người khác, giống như hiện tại vậy, tôi thì có kiểu nửa nằm nửa ngồi còn anh thì ngồi rất nghiêm chỉnh."

"Thật ngại quá, đây là thói quen của tôi."

"Không, như vậy rất tốt, điều đó chứng minh anh rất có tính kỷ luật. Đây cũng là một thói quen tốt."

"Vừa nãy tôi nghe anh gọi tôi là binh thiếu, đây là lần đầu tiên tôi nghe người khác gọi mình như vậy. Anh nghe ai nói danh xưng như thế này?"

"Ở quán rượu, tôi thường xuyên nghe không ít nữ khách hàng nói đến binh thiếu của tập đoàn Thái Tử. Tôi nghĩ các cô ấy có khả năng là nhân viên thuộc công ty anh. Nếu nói một lần hoặc hai lần thì có lẽ tôi sẽ không chú ý nhưng bất cứ lúc nào tôi cũng nghe nói về anh. Hơn nữa, các cô ấy lại dùng giọng điệu ái mộ lẫn thán phục khiến tôi cũng tò mò muốn biết thật ra anh là ai, có dung mạo như thế nào. Không ngờ hôm nay lại được gặp anh ở đây."

Hoàng Phủ Chính cười khổ, khuôn mặt cũng nhanh chóng hiện lên một tầng đau thương. Nếu như có thể, anh thật sự hi vọng mình có thể biến mất trước mặt Hà Trùng thôi. Nhưng chính vì biết rõ là không thể nên anh cũng chỉ đành tự mình đánh trống lảng nói: "Anh có cảm thấy thất vọng không? Trước mặt anh là một người đàn ông không được hoàn mỹ như lời các cô ấy nói."

"Không, xưa nay tôi chưa từng nghĩ đến điều này. Bởi vì tôi chưa từng quen biết anh và cũng không biết anh và Tiểu Đông đã từng yêu nhau. Vì vậy, tôi không thể đưa ra kết luận."

"Đúng rồi, anh mới vừa nói là nghe nhiều cô khách hàng nói đến tôi trong quán rượu. Vậy anh làm việc trong quán bar sao?"

"Đúng, tôi là ca sĩ, chơi đàn ghita và đàn dương cầm."

"Không ngờ anh Hà lại rất đa tài đa nghệ. Tôi thực sự là không có mắt."

Hà Trùng cũng nhìn ra tâm tình đối phương đang suy sụp nên cố ý trêu ghẹo nói: "Tôi cũng không ngờ anh lại chính là binh thiếu đó."

"Cái gì binh thiếu với không binh thiếu? Tất cả cũng do người khác kêu loạn, nếu như anh không ngại cứ gọi tôi là A Chính thôi."

"A Chính? Danh xưng này rất hay. Đúng rồi, nói chuyện của hai người đi thôi?"

"Nói gì đây? Thực ra cũng không có gì tốt để nói, hoàn toàn cũng do tôi quá ích kỷ, không biết trân trọng tình yên nên mới để Tiểu Quý rời xa mình. Mà anh có thể kể cho tôi biết làm sao anh quen được với Tiểu Quý không?"

"Tôi là đàn anh khoá trên học cùng trường đại học với Tiểu Quý. Trước đây tôi cũng không quen biết cô ấy, chỉ là vào năm ngoái chúng tôi mới tình cờ biết nhau."

Trong lòng Hoàng Phủ Chính đột nhiên có chút hi vọng, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,anh bây giờ giống như một ngọn cỏ khô héo nằm trên mặt đất đang nghênh đón một trận mưa rào tầm tã. Anh cũng không để ý tới việc mình có đang thất lễ hay không mà chỉ muốn biết sự thật nên bộc trực hỏi: "Năm ngoái mới quen biết cô ấy sao? Vậy tôi mạo muội muốn hỏi một chút, hai người đã kết hôn chưa?"

"Kết hôn sao? Không có, hiện tại vẫn chưa có."

"Tiểu Quý thật sự hài lòng với hoàn cảnh này sao?"

"Anh nên bình tĩnh đi. Anh biết đấy, ai cũng muốn mình được hạnh phúc đặc biệt là đối với những người từng gặp sự cố bất ngờ thì họ càng khao khát hạnh phúc hơn bất kỳ thứ gì. Tôi cảm thấy trải qua một cuộc sống bình dị, đơn giản không hề ganh đua với đời cũng không phải là một chuyện xấu."

"Anh nói đúng, chỉ cần cô ấy có thể vẫn tiếp tục sống vui vẻ như vậy thì tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Đúng rồi, hai người có dự tính khi nào sẽ kết hôn không? Đến lúc đó hai người sẽ mời tôi chứ?"

Nhìn thấy đối phương có chút khổ tâm nhưng bề ngoài lại còn cố tình giả vờ rộng lượng, Hà Trùng cũng không muốn tiếp tục diễn nữa. Anh vừa cười vừa thản nhiên nói: "Anh đang nói gì vậy? Nhìn vẻ mặt anh thì tôi liền biết anh đang hiểu lầm. Tiểu Đông và tôi không có quan hệ gì cả, chỉ là quan hệ giữa đàn anh và đàn em mà thôi. Tuy rằng hiện nay đang ở chung, đúng hơn là sống cùng dưới một mái hiên nhưng tôi và cô ấy không phải là mối quan hệ như anh đang tưởng tượng đâu. Cô ấy xem tôi như đàn anh còn tôi chỉ xem cô ấy như một người em gái vừa dịu dàng lại rất bá đạo mà thôi."

"Bá đạo? Cô ấy rất bá đạo sao?"

"Đương nhiên rồi, lẽ nào anh không cảm thấy có nhiều lúc cô ấy rất quá đáng sao? Rõ ràng chính mình đuối lý mà còn cố gắng cãi bướng. Lúc tôi nhận thấy mình bị lừa thì đã không còn cơ hội phản kháng nữa. Anh chưa từng thấy chuyện như thế à? Tôi cũng xem anh như anh em nên nói cho anh biết trước."

Hết chương 167.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play