Edit: Sóc Là Ta -

Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên tiếng chuông báo, cô vội vã bước nhanh bắt lấy điện thoại.

"Alo, học trưởng."

"Tiểu Đông, anh đã thu dọn xong và sẽ ở lại bãi đậu xe chờ em."

"Em cũng vừa mới dọn dẹp xong, khoá cửa xong là có thể đi rồi."

"Ừm, anh thấy em rồi."

Chủ quán, cũng chính là Quý Tiểu Đông để điện thoại di động xuống, nhanh chóng thu dọn một chút và khoá cửa rời đi.

Ở chỗ đỗ xe, cô nhìn thấy chiếc ô tô đang đậu ở đó, trong xe còn có một người đàn ông quen thuộc đang chờ cô.

Hà Trùng ôn nhu nhìn cô ngồi trên xe, sau khi thắt chặt dây an toàn mới khởi động máy xe và chậm rãi lái xe chạy về phía trước. Anh cẩn thận cầm tay lái, lại trêu ghẹo hỏi: "Chủ quán Quý, hôm nay lại kiếm lời không ít chứ?"

"Nhờ phúc của anh, ngày hôm nay em kiếm lời bằng nửa tháng tiền lương trước đây."

"Em thật là một nhà giàu mới nổi."

Quý Tiểu Đông vuốt tóc mình dương dương tự đắc phản kích nói: "Không biết ai so với ai là nhà giàu mới nổi nữa đây. Tối qua, cô gái giàu có tên Tư Tư kia không phải lập tức khen thưởng cho anh năm ngàn nguyên sao?"

"Để anh nói rõ: Một là tiền đó không  phải phí khen thưởng mà là do anh bỏ công sức ra hát, được không? Hai là năm ngàn nguyên đó không phải cho một mình anh, quán bar còn lấy đi một nửa đấy."

"Vậy hai ngàn rưỡi nguyên mà anh vẫn còn chê ít? Anh có biết hay không, đó là số tiền ròng rã suốt một tháng lao động cực khổ của nguời khác đấy?"

"Em cũng không thiếu tiền lương mà, làm gì căm giận bất bình như vậy?"

"Em đỏ mắt lao động mới kiếm được số tiền nhiều như vậy. Lại nói chúng ta đều là tốt nghiệp cùng trường đại học, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?"

Trên khuôn mặt Hà Trùng như xuất hiện tia giảo hoạt, anh cố ý muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Người này —— "

"Anh câm miệng."

"Được rồi, được rồi, anh chỉ muốn đùa với em chút thôi. Hiện tại em kiếm được cũng không ít, ít ra vẫn nhiều hơn lúc trước, em còn muốn thế nào nữa?"

"Không sai, thế nhưng trời thu cũng vừa đến, nếu cạnh biển không có ai qua lại thì chúng ta sẽ đi đâu mở tiệm đây?"

"Trong thời gian nửa năm này, em cũng kiếm lời được một ít, số tiền cũng có thể mua một chiếc xe hạng sang đấy. Hay là em nên đầu tư làm điểm bán lẻ được rồi."

Quý Tiểu Đông lấy tay đè ép chiếc túi trên đùi mình, bên trong là tất cả tài sản của cô kiếm được trong hôm nay. Cô lại quay đầu nhìn Hà Trùng nói: "Em cũng không rành việc đó, hay là anh giới thiệu với em một chút?"

"Anh đã giới thiệu việc kinh doanh nơi này cho em rồi. Em nên biết nếu anh không quen biết ông ấy thì ông ấy cũng không dễ dàng nhường cho anh đâu. Người khác trả tiền gấp đôi mà ông ấy còn chưa chịu bán đấy."

"Em biết anh đã giúp em không ít, vậy anh làm người tốt thì làm đến cùng. Hãy giúp em giới thiệu một nơi có thể kinh doanh vào mùa thu và mùa đông này đi?"

"Anh biết chỗ nào nhỉ? Nếu không, em đến làm phục vụ trong quán rượu nơi anh diễn xuất là được."

"Vậy sao anh không nói em lên khiêu vũ hay múa cột luôn đi?"

Nghe đối phương nói như thế, Hà Trùng còn làm ra vẻ giống như thật. Anh cố ý nhìn lướt qua cả thân người Quý Tiểu Đông, sau đó lại gật gù hài lòng nói: "Một năm trước, vóc dáng em khá hơn nhiều, sao lúc đó em không đi học khiêu vũ nhỉ?"

"Anh muốn ăn đòn đúng không? Cẩn thận em cho anh một quyền xuống biển để anh du ngoạn với cá dưới biển luôn."

"Đừng, em đừng động thủ linh tinh nha, anh đang lái xe đấy, cẩn thận nếu không hai chúng ta cùng lao xuống biển luôn. Anh nói em đừng bạo lực như vậy được không? Trước đây lúc mới quen em, em cũng không có bộ dáng này, hiện tại sao tính tình lại thay đổi cơ chứ?"

"Hừ, vậy phải xem em sống với ai đấy? Gần cái gì thì đen nhỉ?"

"Gần mực thì đen, thành ngữ này mà em cũng không biết? Không biết làm sao em qua được môn ngữ văn của cấp tiểu học và trung học nữa?"

Lời sỉ nhục của Hà Trùng vừa dứt, Quý Tiểu Đông cũng liền cố ý tỏ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, cố nén cười nói: "Há, vậy anh vốn là mực nha, em rõ rồi."

"Quý Tiểu Đông, anh cảnh cáo em, đừng đùa giỡn với anh, nếu không từ nay về sau anh cũng không tiếp tục giới thiệu chuyện làm ăn với em nữa."

Mới vừa rồi, cô gái nhỏ nào đó còn kiêu ngạo hung hăng mà giờ lập tức có bộ dáng đáng thương đến tội nghiệp, trong xe rất nhanh vang lên tiếng yểu điệu làm nũng của cô. Bên cạnh đó, tình cờ còn bí mật mang theo vài câu vô lại uy hiếp.

Hai người trở về thành phố, sau khi ăn cơm tối xong thì lại về nhà tắm rửa. Hà Trùng vừa vứt chìa khoá lên ghế vừa đi về phía cửa nói tạm biệt Quý Tiểu Đông: "Anh đi đây, em ngủ trước đi."

"Học trưởng, chờ một chút, em muốn đi theo anh đến quán bar."

"Em quên rằng con gái thức đêm, da dẻ không đẹp sao?"

Lúc này trong đầu Quý Tiểu Đông chỉ quanh quẩn hình bóng Hoàng Phủ Chính lái xe đi. Cô đã từng coi  mình đủ kiên cường nhưng khi chân chính đối mặt với anh thì lòng cô bỗng mềm yếu. Cô cũng không thể trách mình quá mức nhu nhược, chỉ có thể nói lúc trước mình yêu quá sâu đậm. Hiện giờ, muốn rút ra cũng không phải là chuyện dễ dàng.

"Nhưng tối hôm nay em không muốn ở nhà một mình."

"Em sợ gì? Vậy thì mở TV xem là được rồi."

"Không phải, em không muốn ở nhà vì ở đây quá yên tĩnh, em nghĩ mình nên đi đâu đó cho khuây khoả."

Hà Trùng thẳng thắn quay đầu lại nhìn đối phương, hơi nghi ngờ nói: "Thực sự là kỳ lạ, hôm nay trên bờ cát em nhìn người ta chưa đủ à? Bây giờ lại còn muốn nhìn tiếp?"

"Đừng dài dòng, đi nhanh đi, anh quản làm gì chuyện em muốn nhìn người khác qua lại."

Sáng hôm sau, Hà Trùng thức dậy phát hiện Quý Tiểu Đông không đi làm mà lại trốn trong phòng chơi máy vi tính. Anh nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã là mười giờ.

"Hôm nay em không muốn kiếm tiền à?"

"Hôm qua kiếm lời nhiều như vậy rồi nên có chút không  đành lòng. Vì vậy, em quyết định hôm nay sẽ tụng kinh chuộc tội cho chính mình."

"Thôi đi, rõ ràng là một gian thương không bỏ qua cơ hội nào để kiếm tiền mà còn nói cái gì là tụng kinh chuộc tội. Em không ngại mất mặt à?"

"Hừ, chẳng trách anh nói chuyện khó nghe như vậy, hóa ra vẫn chưa đánh răng đấy. Đi mau, đánh răng xong lại nói chuyện với em."

Mấy phút đồng hồ sau, Hà Trùng lần nữa gõ cửa phòng Quý Tiểu Đông, trên mặt anh giờ đây đã sáng bóng, vẻ mặt trịnh trọng, nghiêm túc hỏi: "Nói mau, tại sao không đi làm?"

Quý Tiểu Đông đứng dậy, từ trong phòng bước ra nói: "Bữa sáng ở trên bàn, anh vừa ăn vừa nghe em giải thích."

"Thế này còn tạm được."

Hà Trùng đi tới trước bàn ngồi xuống, đầu tiên là uống một hớp sữa đậu nành, sau đó lập tức mở miệng nói: "Nói mau, anh chờ đây."

"Ngày hôm qua em gặp phải anh ấy."

"Anh ấy? Là ai?"

"Chính là người yêu em đấy."

"Ai yêu em? Anh đã từng gặp qua chưa? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao chưa từng nghe em nhắc đến?"

Giọng của Quý Tiểu đông trầm thấp giải thích nói: "Chính là người em đã từng yêu, mà anh ấy cũng yêu em."

"Là anh ta sao? Sao anh ta biết em làm việc ở đó?"

Hết chương 165.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play