Thấy không ai nói gì, cô lại tự nhiên nói tiếp: "Đương nhiên, tôi khẳng định anh ấy biết là tôi cũng có người giúp đỡ nhưng chỉ là anh ấy đã quá tin tưởng tôi, hoặc là đã quá tin tưởng vào chính mình. Ha ha…. Đúng rồi, cô làm bạn gái anh ấy một thời gian dài như vậy mà anh ấy cũng không muốn công khai mối quan hệ với cô sao? Hay là anh ấy có từng dẫn cô về nhà ăn cơm ra mắt không?"
"Điều này không cần cô quan tâm." Hoàng Phủ Chính quát to một tiếng, muốn ngăn cản lời Dương Mỹ Lệ tiếp tục nói.
"Đúng là việc này tôi quản không được nhưng Tiểu Quý tôi không thể không nói A Chính là người không những cẩn thận mà anh ấy là một người có tâm tư khó dò. Cô có biết không, rất nhiều phụ nữ vì tiền mà có thể không tiếc bản thân dâng hiến cho anh ta đấy."
Quý Tiểu Đông vừa rơi lệ vừa biện bạch nói: "Tôi ở bên anh ấy cũng không phải vì tiền."
"Tôi biết điều này chứ nhưng A Chính có tin hay không? Anh ấy sẽ muốn công khai mối quan hệ giữa hai người ra trước bàn dân thiên hạ sao? Có chính thức giới thiệu cô với chủ tịch không? Thậm chí, anh ấy có từng nói với cô rằng mình có bao nhiêu tiền sao?"
Dương Mỹ Lệ tự đặt ra hàng loạt câu hỏi như đạn pháo khiến Quý Tiểu Đông có chút choáng váng. Thế nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ một chút thì đầu óc cô cũng dần buông lỏng.
Đúng là từ trước đến nay Hoàng Phủ Chính đều chưa từng sánh vai cùng cô xuất hiện công khai trong công ty, thậm chí ngay cả đi làm cũng tách biệt người đi trước người đi sau. Có khi anh chở cô đến gần đó rồi để cô đi bộ vài bước vào trong, còn giờ tan tầm thì đợi đến khi không còn ai quen biết thì mới lái xe đón cô về nhà.
Cô cũng chỉ nghe anh nói rằng đã thưa chuyện với ba về mối quan hệ của hai người rồi. Còn mọi chuyện sau đó như giới thiệu hoặc mời đến nhà ăn cơm dường như cũng chưa từng xảy ra.
Cuối cùng, Quý Tiểu Đông càng kinh hoảng hơn khi phát hiện Hoàng Phủ Chính chưa từng nói với mình rằng anh ấy có bao nhiêu tiền. Hơn nữa có một lần khi cô chủ động hỏi thì đối phương cũng mơ hồ nói phớt qua tỏ ý không muốn trả lời.
Tất cả những thứ này, rốt cuộc là tại sao vậy?
"Loại phụ nữ đầu óc đơn giản như cô dù cả đời suy nghĩ cũng không thể thông suốt được. Tôi tốt bụng chân thành nói với cô đây, cô yêu anh ấy mà không hề hiểu anh ấy. Cô có cảm thấy anh ấy vẫn yêu cô giống như trước không?"
Hoàng Phủ Chính hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh không để ý mình bị người khác chặt chẽ ngăn chặn, vừa giãy dụa vừa dùng sức đá loạn nói: "Dương Mỹ Lệ, cô đừng hòng gây xích mích về mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Quý."
"Tôi gây xích mích sao? Nếu như anh thật sự cho rằng mình cũng yêu cô ấy như thế thì hãy lựa chọn cách haiDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, người cùng chết là được rồi. Ầy, ly nọc độc kia vẫn ở chỗ đó chờ anh, anh không ngại uống trước chứ?"
"Tôi …. Tôi sẽ không rơi vào bẫy của cô."
"Anh vẫn không dám chứ gì? Căn bản là vì anh không nỡ lòng bỏ tính mạng vì tình yêu của mình mà."
Dương Mỹ Lệ lộ ra nụ cười đắc thắng nhìn Quý Tiểu Đông nói: "Cô nhìn thấy không? Cô yêu một người đàn ông mà căn bản người đó không yêu cô, có thể anh ấy chỉ có tí xíu tình yêu với cô thôi, còn cô cứ tập trung toàn tâm toàn ý yêu anh ta giống như một trò chơi vậy. Lẽ nào cô không cảm thấy oan ức?"
"Đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm."
"Đứng ở trước mặt anh ta, cô do dự cũng chỉ là chuyện bình thường. Một đại thiếu gia cao cao tại thượng lại chấp nhận yêu một cô bé lọ lem tầm thường, chuyện tình yêu đáng chán như vậy sẽ có kết thúc đẹp sao? Cô cũng đừng quá ngây thơ khờ dại như vậy nữa."
"Thôi được rồi, van cầu cô đừng nói gì nữa."
"Tôi đụng đến nỗi đau của cô à? Anh ấy có thể cho cô một cuộc sống giàu sang, mua nhà cho cô, tặng quà cho cô thế nhưng cô muốn danh phận thì sao? Anh ấy sẽ dự định cho cô sao? Thậm chí, anh ấy hoàn toàn yên lòng tiếp nhận cô sao?"
Quý Tiểu Đông khóc ròng cật lực phủ nhận nói: "Không đúng, không đúng, cô nói không đúng. Anh ấy không phải là người như vậy, rõ ràng anh ấy đã đồng ý đi cùng tôi về ra mắt mẹ tôi vào ngày lễ quốc khánh rồi."
"Hả? Thật sao? Nhà cô ở cách xa đây cả ngàn dặm, anh ấy cũng đồng ý trở về. Thế mà lại chưa từng dẫn cô về nhà anh ta dù chỉ vài cây số thôi. Đó là lý do tại sao? "
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Quý Tiểu Đông, Hoàng Phủ Chính cũng bắt đầu nhìn thẳng vào lòng mình, tại sao mình chưa từng có dự định muốn dẫn cô ấy về nhà ra mắt? Lẽ nào thật sự như Dương Mỹ Lệ nói, cô ấy không khiến anh cảm thấy an tâm?
"Tiểu Quý, anh cũng không biết mình nghĩ như thế nào nhưng xin em tin tưởng anh, cho tới nay người anh yêu chỉ có một mình em. Xưa nay đều chưa từng có người khác."
"Anh yêu cô ấy sao?"
Đầu tiên Hoàng Phủ Chính liếc mắt nhìn Dương Mỹ Lệ, tuy rằng không biết vì sao cô ấy lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế này. Thế nhưng vì nóng lòng thanh minh với Quý Tiểu Đông, anh vẫn một mực gật đầu khẳng định.
Dương Mỹ Lệ lại quay đầu nhìn về phía Quý Tiểu Đông hỏi: "Cô yêu anh ấy?"
Quý Tiểu Đông với cặp mắt rưng rưng cũng gật đầu thừa nhận.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Đột nhiên trong đầu Dương Mỹ Lệ như có từng tiếng gióng trống, cô cũng cười cười nói: "Được rồi, mọi chuyện đã phơi bày, tôi cũng không còn gì để nói. Tiểu Quý, tôi phải nói câu này, tôi và cô rất đáng thương."
Dáng vẻ Quý Tiểu Đông lảo đảo như bị đạn bắn trúng. Cô ngẩng đầu lên, nước mắt chảy đến tận cằm, lại theo cằm chảy xuống cổ, cuối cùng chảy về phía ngực của cô.
Đang cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, một lần nữa cô mở mắt ra cũng không chậm trễ bưng ly lên uống. Hoàng Phủ Chính nhìn thấy nhất thời sợ đến mặt xám như tro tàn, anh khàn giọng quát: "Không được! Tuyệt đối không được uống."
Quý Tiểu Đông dừng tay lại, đột nhiên như đang nghĩ đến chuyện gì chậm rãi quay đầu về hướng Hoàng Phủ Chính nói: "Xin anh nhắn dùm với chủ tịch, thư ký Uông rất yêu ông ấy."
"Tại sao? Sao em lại nói như vậy? Làm sao em biết?"
"Bởi vì em là phụ nữ, người phụ nữ có một người đàn ông trong tim."
Nói xong câu đó Quý Tiểu Đông cũng không còn bất kỳ lưu luyến nào, cô mỉm cười đưa ly nọc độc lên miệng mình.
"Không!"
Trong kho hàng nhất thời vang lên tiếng la hét thất thanh tan nát cõi lòng của Hoàng Phủ Chính. Cho đến giờ phút này anh mới phát hiện, mình vốn rất yêu Quý Tiểu Đông.
Tim như bị dao cắt, anh cũng không nhịn được nhảy lên, hai chân dùng sức phá tan thế kiềm kẹp hai bên của bọn cướp nhưng vì trọng tâm bất ổn nên anh cũng theo đà ngã trên mặt đất. Sau đó rất nhanh anh lăn một vòng, vươn mình đứng lên đạp trên dây thừng khiến nó bung ra. Đầu tiên anh nhằm về phía Dương Mỹ Lệ bay lên đá một cước nặng nề vào người cô ấy khiến bọn cướp cảm thấy tình huống không ổn, lập tức vây quanh anh tứ phía.
Quý Tiểu Đông từ từ ngã xuống trước mặt Hoàng Phủ Chính. Còn anh đang lúc muốn xông lên đỡ lấy cô thì bị bọn cướp dùng trường côn vô tình quét qua đùi anh. Anh thậm chí còn nghe được tiếng xương chân mình vỡ ra nhưng anh cũng không để ý tới. Anh giơ tay phải lên trỏ vào ngực bọn cướp khiến đối phương cũng ngã quỵ lảo đảo đi tới cạnh bàn.
Anh đỡ Quý Tiểu Đông lên, lại nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, tùy ý bọn cướp dùng côn đánh trên đầu mình, thân người cũng không nhúc nhích.
Quý Tiểu Đông miễn cưỡng mở mắt ra, cô nhìn thấy máu me đầy mặt Hoàng Phủ Chính lại muốn đưa tay giúp anh lau chùi nhưng vì chất độc quá mạnh nên cô giơ tay lên lại liền hạ xuống. Cuối cùng cô liều mạng nhịn đau đớn, trong lòng từng đợt cảm giác ấm áp, lại yếu ớt mở miệng hỏi: "Anh có yêu em không?"
Trong lòng cực kỳ ảo não nhưng Hoàng Phủ Chính ôn nhu trả lời cô: "Anh yêu em."
Quý Tiểu Đông mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Thực ra xưa nay việc thích và yêu vốn là hai việc khác nhau.
Hết chương 159.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT