Cấp trên đứng gần đó lên tiếng dạy dỗ: "Các cậu câm miệng hết cho tôi. Cậu biết người cậu đang mắng chính là ai không? Tôi nói cho các cậu biết, người phụ nữ các cậu đang nói đến đó hiện đang làm thư ký tổng giám đốc, mà người đàn ông nhà giàu chính là tổng giám đốc của chúng ta. Các cậu nói vậy cũng chính là không muốn làm việc ở đây nữa đúng không?"
Đồng nghiệp Giáp giống như người đang ở ngoài trời nắng đột nhiên bị tiếng sét đánh trúng làm cho sợ hãi. Anh ta hết mở miệng ra lại khép lại, khép lại rồi mở ra, cuối cùng cũng không thể thốt ra lời nào.
"Được rồi, trước tiên hai người đi bệnh viện để băng bó vết thương một chút, sau đó về đây tôi sẽ có cách xử phạt cả hai người. Còn có ai bị thương nữa không? Tiền viện phí sẽ do hai tên khốn kiếp này gánh chịu, các cậu cũng đừng lo."
Sau khi mọi người tản ra thì các đồng nghiệp còn lại cũng tiếp tục làm công việc của chính mình.
Quý Tiểu Đông nhận được tin nhắn của Lương Thu nhưng sau khi cô xem xong cũng không lập tức trả lời. Có thể bởi vì cô không muốn có bất kỳ gần gũi nào với anh, muốn để anh hết hy vọng với mình nên cô phải làm ra vẻ xa cách như vậy. Cho đến khi tan việc, cô mới nhẹ nhàng nhắn lại hai chữ “Cảm ơn”.
Lương Thu vừa từ bệnh viện đi ra, nghe thấy điện thoại di động vang lên thì lấy ra xem một chút nhưng sau đó anh cũng lập tức bỏ điện thoại vào túi mình. Ánh mặt trời vào buổi chiều tà vẫn chói chang như thế, anh ngẩng đầu lên cũng nhắm hai mắt lại, mặc cho ánh mặt trời nóng bỏng chiếu khắp toàn thân, trong lòng mù mịt không biết phương hướng nào dành cho mình.
Buổi tối hôm đó, sau khi Hoàng Phủ Chính ,hẹn hò cùng với Quý Tiểu Đông và trở về nhà, anh vô ý hỏi quản gia nói: "Ba cháu đâu? Ông ấy chưa ngủ sao?"
"Ông chủ đang ở trong vườn hoa uống trà."
Lúc giơ tay nhìn đồng hồ thì phát hiện đã là mười giờ tối, Hoàng Phủ Chính lại không hiểu hỏi: "Với ai?"
"Không có ai, chỉ có một mình ông."
"Được, cháu biết rồi."
Hoàng Phủ Chính trực tiếp đi tới hoa viên, quả nhiên khi đi ra sân cỏ thì anh nhìn thấy ba mình đang một mình ngồi yên lặng uống trà.
"Ba, con tưởng ba và bác Dương đã ra ngoài."
Hoàng Phủ Toàn hơi nghiêng người, cũng nhanh chóng gỡ bỏ vẻ mặt cô đơn hiu quạnh nói: "A Chính, con về rồi à?"
"Dạ, con mới vừa trở về, nghe quản gia nói ba ở đây nên con đến thăm ba."
"Ba không sao, vì không muốn ngủ sớm nên mới ra đây hóng gió và uống chút trà."
"Đúng rồi, có chuyện này con muốn nói cho ba biết, chị Uông đã từ chức."
"Từ chức? Tại sao?"
Nhìn thấy khuôn mặt ba mình tỏ vẻ khiếp sợ thì Hoàng Phủ Chính bỗng cảm thấy có chút sợ sệt. Từ trước tới nay, anh chưa từng thấy ba mình lại có vẻ mặt như thế, vẻ mặt đó giống như ông đang đánh mất thứ gì quý báu lắm đây.
Anh vừa mở miệng trả lời vừa tỉ mỉ quan sát nét mặt của ba mình nói: "Cô ấy nói rằng mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một chút."
"Sao lại như thế? Lúc trước ba còn nhờ cô ấy giúp con chuyện công ty nữa."
"Cô ấy nói rằng con đã có đủ năng lực để tự mình gánh vác công ty rồi. Đương nhiên, điều này cũng chỉ có thể là do cô ấy tự an ủi mình thôi, con cũng cảm thấy cô ấy giống như có chuyện gì nên mới phải rời đi."
Sau khi nghe vậy, trong lòng Hoàng Phủ Toàn càng thêm bất an, ông lại phân tích nói: "Có phải là nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì?"
"Con cũng không rõ lắm. Có điều con thấy không giống, bởi vì khi con hỏi cô ấy sau này có dự định gì không thì cô ấy nói trước tiên đi Canada thăm con gái trước, còn việc có di dân sang đó hay không thì chưa xác định."
"Vậy thì rất kỳ lạ, từ trước đến giờ cô ấy luôn là người bình tĩnh, sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào đâu. Ba nghĩ cô ấy có chuyện giấu chúng ta."
"Cho dù là như vậy nhưng bất luận chúng ta có thân thiết với cô ấy đến cách mấy thì cũng không thể ngăn cô ấy từ chức, cũng giống như bác Dương vậy."
"Con nên ngăn cô ấy, nói không chừng chắc cô ấy sẽ nói sự thật cho con biết."
Giọng điệu của ba mình quá mức cứng rắn khiến Hoàng Phủ Chính lại lần nữa giật mình. Thế nhưng anh vẫn ôn hòa, nhã nhặn giải thích: "Ba, cô ấy lớn hơn con thì sao con có thể không lễ phép như vậy chứ? Hơn nữa cô ấy đưa đơn từ chức cho con cũng chứng tỏ cô ấy đã đắn đo suy nghĩ. Vì thế, chúng ta cũng không nên ép buộc cô ấy. Thực ra con cũng rất muốn biết lý do vì sao cô ấy lại từ chức, hay là ba thay mặt hỏi giúp con được không?"
"Được rồi, hôm nào ba đến thăm cô ấy sẽ hỏi hơn một chút, chắc cô ấy đang gặp khó khăn gì mà lại không tiện mở miệng thôi. Ba với cô ấy đã là cộng sự nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy cô ấy mở miệng cầu cạnh người ta đấy."
Hoàng Phủ Chính cũng không nói gì nữa, anh lại thay đổi đề tài hỏi: "Gần đây ba có bận rộn không? Ba và bác Dương chơi vui vẻ chứ?"
"Khụ, nếu mỗi ngày gặp mặt thì thế nào? Cũng đã thân thuộc như lòng bàn tay, tốt cũng tốt mà xấu thì không thể thay đổi. Hơn nữa ông ta cũng còn có gia đình, thỉnh thoảng ông ấy còn đi cùng với bác gái Dương ra ngoài nữa, đâu thể lúc nào cũng dính với ba như vậy."
"Ba, ba có nghĩ tới phải tìm bạn già không? Dù sao bây giờ ba cũng rảnh rỗi thì cũng nên suy nghĩ một chút."
"Đúng rồi, con và Tiểu Quý thế nào rồi?"
"Rất tốt, con đã điều cô ấy làm thư ký của mình."
Nghe xong câu này, sắc mặt Hoàng Phủ Toàn lập tức thay đổi, thậm chí ông sừng sộ, giọng nói có chút tức giận hỏi: "Trước khi thư ký Uông từ chức, có phải con hoặc ai đó đã nói với cô ấy như thế không?”
"Làm sao như vậy? Ba, con sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện không suy nghĩ như thế đâu. Ngày hôm nay là ngày cuối cùng chị Uông làm việc ở công ty, con cũng chưa hề nói với chị ấy rằng Tiểu Quý sẽ làm thư ký cho mình. Mà Tiểu Quý cũng không biết chuyện này, mãi cho đến sáng sớm hôm nay, trong buổi họp đông đủ, con mới tuyên bố chính thức."
"Sao con lại tuyên bố đột ngột như vậy?"
Đầu tiên Hoàng Phủ Chính có chút ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó mới trả lời nói: "Thứ nhất con không hy vọng chị Uông hiểu lầm; thứ hai, con không muốn cho Tiểu Quý cơ hội từ chối."
"Con xem mình kìa, lấy tình cảm cá nhân mà áp đặt cho người ta. Ba cũng nói rồi, một khi yêu thì nhất định sẽ có sự thay đổi rất lớn, bao gồm cả hành vi cử chỉ và các loại quan niệm khác, …."
"Con cũng không phủ nhận điểm này nhưng đề tài của ba cũng xoay chuyển quá nhanh đi. Vốn là đang nói việc của ba nhưng giờ tại sao lại xoay ngược về con. Con thật sự hi vọng ba có thể suy nghĩ thật kỹ chuyện tìm một bạn già."
Lần này người bị bối rối chính là Hoàng Phủ Toàn, ông bị nói trúng tâm sự nên cố ý nói qua loa: "Ba biết rồi, để ba nghĩ xem mình nên thích loại người thế nào đây."
Hai cha con nói chuyện phiếm trong vườn hoa nhưng Hoàng Phủ Toàn có dáng vẻ đang có tâm sự nặng nề. Ông về hưu đã nửa tháng rồi, mặc dù nói thật sự rất nhàn nhã nhưng hình như vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Ngày hôm sau, Lương Thu đi làm thì thấy thông báo dán bên ngoài: Cảnh cáo để ghi nhớ lỗi lầm, trừ ba tháng tiền thưởng.
Hết chương 138
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT