Giờ phút này, Quý Tiểu Đông lại ăn một cách say sưa ngon lành. Thậm chí, khi cô thấy thức ăn có phần nhạt nhẽo, cô còn đề nghị chủ quán cho thêm một ít muối. Tuy Hoàng Phủ Chính cũng muốn làm vậy nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống. Nếu thức ăn không ngon, anh thà rằng mình ném đi còn hơn mở lời với người khác. Anh cũng đâu thiếu tiền đến nỗi không mua nổi vài thứ đồ ăn vặt này. Chỉ là anh không tin không có một quầy hàng đồ ăn nào lại không hợp khẩu vị của anh.

Sau khi rời khỏi khu nướng thịt, Quý Tiểu Đông lại dẫn anh bước sang một quầy hàng khác. Mấy phút sau, cô dừng lại đứng trước quầy hàng bán đậu hủ, cô vui vẻ bắt chuyện với Hoàng Phủ Chính nói: "Lão đại, mau tới đây, đậu hũ ở đây ăn rất ngon đấy."

"Nhưng đậu hũ cũng chỉ là món rau mà thôi, em ăn đi."

"Anh nhất định phải nếm thử đấy, chúng thật sự rất ngon. Hơn nữa, tiệm này làm rất được, em cũng thường ghé đến ăn. Ông chủ, cho hai phần."

"Anh thật sự không thích ăn rau."

"Không sao đâu, anh cứ nếm thử một lần, nếu vẫn không thích em sẽ ăn giúp anh."

Nhìn thấy thái độ Quý tiểu Đông cứng rắn như vậy thì Hoàng Phủ Chính cũng thực sự không thể tìm ra lý do nào để từ chối. Vì thế, anh đành đồng ý.

Một cái chén nhỏ, bên trong có chứa tám mảnh đậu hũ non mềm. Bởi vì đã được nấu chín nên đậu hũ đã mất đi màu trắng tinh khiết của nó mà thay vào đó là một màu vàng óng sóng sánh lắc lư qua lại trong chén. Mặt trên còn có màu xanh lục của hành lá và màu đỏ của trái ớt, mới nhìn thật tươi đẹp khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Đương nhiên, Hoàng Phủ Chính sẽ không thể là người thèm nhỏ dãi, bởi vì bối cảnh gia đình giàu có lại xuất thân từ những gia đình có văn hoá nên anh rất cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói khi bước ra ngoài xã hội, đặc biệt là ở những nơi đông người như thế này. Anh vốn không thích những đồ vật có màu sắc rực rỡ. Dù nó thật sự có ngon đến cỡ nào đi nữa thì anh cũng vẫn không thích. Theo nhịp sống càng ngày càng văn minh của xã hội, anh càng ngày càng có những sở thích hợp thời. Những đồ vật tươi đẹp lộng lẫy hay những màu sắc phức tạp chỉ khiến anh có cảm giác chán ghét mà thôi. 

Mặc dù vậy, anh vẫn đồng ý nếm thử, coi như hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.

Đúng lúc này, Quý Tiểu Đông chợt mở miệng ngăn anh lại, nói: "Đợi đã, thức ăn còn nóng, coi chừng phỏng miệng."

Hoàng Phủ Chính lại mỉm cười, anh cũng học theo dáng vẻ của Quý Tiểu Đông. Đầu tiên là đưa ống trúc vào chén và bắt đầu thổi, sau mấy lần như vậy anh mới cẩn thận từng li từng tí bỏ thức ăn vào miệng mình.

Quý Tiểu Đông vẫn đang len lén nhìn kỹ phản ứng của Hoàng Phủ Chính, rõ ràng anh đã ăn đậu hủ và cũng đã nuốt xuống rồi nhưng anh vẫn không nói một lời nào. Có thể là thật sự ăn không ngon, cũng có thể là không tiện nói ra chăng? Quý Tiểu Đông chủ động đưa tay ra, muốn đưa ly nước cho Hoàng Phủ Chính nhưng anh cứ thế mà đột nhiên né tránh cô.

Hai người cũng không tiếp tục nói gì nữa, giống như đang chú tâm thưởng thức món ngon trong miệng mình. Sau đó bọn họ còn đi dạo ăn thêm một vài thứ khác, đợi đến khi bọn họ ăn xong thì đã là ba tiếng sau rồi. 

Giày da của Hoàng Phủ Chính bị nước trái cây dính vào, âu phục còn bị dính dầu mỡ, thậm chí tay áo còn dính một ít tương do người khác không cẩn thận đụng phải. Nói chung, chỉ có thể dùng hai chữ “chật vật” để hình dung anh lúc này. Mà Quý Tiểu Đông phát hiện tay của mình không biết từ khi nào lại bị anh nắm lấy, cô vội vã muốn tránh thoát nhưng đối phương chỉ thoáng dùng sức mà đã nắm chặt bàn tay cô không buông.

"Anh mau buông tay em ra."

"Tại sao?"

"Cái gì tại sao?"

Hoàng Phủ Chính chân thành hỏi: "Tại sao muốn buông tay?"

"Em không thích người khác nắm tay mình."

"Nhưng anh thích, vì vậy em cũng thích theo anh được không?"

Quý Tiểu Đông vừa trợn mắt vừa chất vấn hỏi: "Sao anh lại bắt chước cách nói chuyện của em?"

"Bởi vì em thích thì anh cũng sẽ thích."

"Thật nhiều chuyện."

Vừa nghe câu nũng nịu phát ra từ miệng Quý Tiểu Đông, cảm giác sặc mùi tình ái trong lòng Hoàng Phủ Chính lại nổi lên. Anh đối mặt với Quý Tiểu Đông, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào khoé miệng đỏ au của cô không tha.

Tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng Quý Tiểu Đông vẫn có thể đoán được suy tính của đối phương. Vì không muốn thể hiện bất cứ nét mặt luống cuống nào ở trước mặt mọi người nên cô vội vã kéo tay anh nói: "Đi nhanh đi, chúng ta nên về rồi."

"Em ăn no chưa?"

"Câu này em nên hỏi anh mới đúng."

Hoàng Phủ Chính cũng không còn để ý đến hình tượng lịch lãm của mình mà sờ sờ vào bụng mình nói: "Anh ăn no rồi, hơn nữa còn no hơn nhiều so với tưởng tượng của anh."

"Vậy được rồi. Nếu anh không thích nơi này thì sau này sẽ không đến đây nữa. Chỉ có một điều, em nghĩ anh cũng nên biết. Cuộc sống của em cứ xoay quanh và gắn bó với những nơi giống như thế này. Như vậy em và anh có sự chênh lệch rất lớn. Em cũng không muốn thay đổi thói quen hay sở thích của chính mình."

"Anh cũng đã hiểu ý em rồi và đương nhiên anh cũng sẽ tôn trọng cuộc sống của em. Thực ra, mỗi người đều có bản tính khác nhau, muốn thay đổi cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa anh yêu em chính là yêu bản tính của em."

"Vậy chuyện tối hôm nay thì sao?"

"Anh cũng không muốn hạn chế em đến đây, mà còn có rất nhiều thứ anh vẫn chưa hiểu hết về em."

Quý Tiểu Đông kéo Hoàng Phủ Chính ra chỗ vắng người, hai người đứng đối mặt với nhau. Cô thực lòng muốn khuyên nhủ đồng thời cũng muốn trấn an anh: "Vậy cũng tốt. Vậy giờ em hỏi anh, anh đã chuẩn bị kỹ việc làm bạn trai em rồi sao?"

"Đúng, thưa tiểu thư Quý Tiểu Đông, anh đã chuẩn bị kỹ rồi. Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"

"Em cũng đồng ý."

Hai người nhìn nhau đắm đuối tựa như đang đứng tại hiện trường hôn lễ. Hoàng Phủ Chính nhu tình nhưng lại có chút xấu xa hỏi: "Chúng ta có thể bắt đầu hôn môi không?"

"Không được, nơi này có quá nhiều người đi ngang qua."

"Vậy chúng ta mau vào xe thôi."

"Lẽ nào anh chưa ăn no?"

"Nếu chỉ nhìn em thôi thì mãi mãi anh cũng chưa ăn no."

Quý Tiểu Đông ngọt ngào nở nụ cười, tùy ý đối phương kéo mình lên xe. Còn chuyện gì sẽ phát sinh sau đó, e rằng chỉ có người trong cuộc mới biết.

Rốt cuộc hai người đã thật sự có quan hệ yêu đương với nhau. Bất cứ lúc nào rãnh rỗi thì họ cũng sẽ luôn ở bên nhau, thậm chí trong thời gian làm việc Hoàng Phủ Chính cũng sẽ thỉnh thoảng kiếm cớ sai Quý Tiểu Đông đem công văn đến phòng làm việc của mình. Nếu không có chuyện gì thì anh chỉ nói chào cô hoặc là anh lại phát hiện một quán ăn ngon hoặc là đã tìm thấy khu vui chơi nào đó và hẹn cô cùng đi. 

Mà tổ trưởng Lưu chính là người nhạy cảm nhất, cô tin nhất định Quý Tiểu Đông đang có mối quan hệ mờ ám với tổng giám đốc, còn có phải là chuyện yêu đương hay không thì cô cũng không dám xác định.

Một ngày kia, rốt cục cô cũng tìm ra cơ hội thăm dò Quý Tiểu Đông: "Tiểu Quý, em có bạn trai chưa? Chị có cậu em mới vừa từ nước ngoài trở về, ba mươi tuổi rồi vẫn chưa bạn gái, người trong nhà cứ động viên cho cậu ta ra mắt đây. Vì vậy, chị hỏi em trước rằng em có hứng thú hay không, dù sao chỗ béo bở này không thể cho người ngoài được."

"Cảm ơn chị nhưng hiện giờ em không có hứng thú."

"Lúc trước em nói với chị rằng em có bạn trai làm IT là chỉ để lừa gạt nữ ma đầu mà thôi. Giờ nếu em còn độc thân thì không bằng hãy đi gặp cậu ta một lần. Cậu ta rất tốt, lại cao to khoẻ mạnh, hơn nữa là người cực kỳ tốt. Tóm lại cậu ta chính là một người đàn ông thực thụ đấy.”

Hết chương 133

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play