Edit: Sóc Là Ta

Hình ảnh được phóng to rất nhiều lần, tuy không còn thấy rõ từng thứ đồ cô ấy xách nhưng hình dạng và màu sắc vẫn có thể phân biệt được.

“Dưới đáy tùi là một chiếc hộp hình chữ nhật có màu xanh da trời, bên trên còn có một món đồ màu sẫm. Đó là cái gì thì cũng không rõ nhưng tôi thấy cũng trùng hợp với những món đồ mà Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn đã miêu tả lúc nãy. Nếu như các vị thấy cần thiết thì có thể lại gọi các cô ấy tới để phân biệt cho chính xác.”

Mọi người đều trầm mặc, sự thực đã rõ ràng như thế thì cũng không cần thiết điều tra thêm gì nữa. Đặc biệt là Dương Mỹ Lệ, ngay cả cả cô ấy cũng không ngờ có một ngày, việc xấu của mình lại bị camera ghi hình lại. Khuôn mặt cô lúc này xám như tro tàn, thân thể nóng lòng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ngay cả ngón tay cũng bị cô xoắn lại đến trắng bệch.

“Chúng ta xem kỹ một lát thì sẽ thấy, lúc đi vào người này chỉ cầm một chiếc túi màu trắng và lúc đi ra vẫn cầm chiếc túi đó chỉ khác một điều là chiếc túi xách đó nặng thêm một chút mà thôi. Còn cô ấy đến đó làm gì thì tôi nghĩ cũng không cần thiết phải nói cụ thể ra.”

Dương Mỹ Lệ đột nhiên đứng lên khinh thường hét lớn: “Cậu nói bậy! Túi xách của ta không phải màu trắng mà là màu bạc, có hiểu không?”

“Ôi, hóa ra là màu bạc, thật xin lỗi vì video nhìn không rõ nên tôi nhầm là màu trắng. Nhưng quản lý Dương, vậy tại sao lúc đó cô trở về công ty làm gì?”

“Được rồi, tôi biết hôm nay các người đến đây vì muốn vạch trần. Tôi thừa nhận, tất cả những thứ này đều do tôi làm. Buổi tối ngày hôm ấy, chính tôi đã lẻn vào văn phòng trộm các đồ vật của các cô ấy và làm lung tung các tài liệu cơ mật trên bàn cũng như trên nền đất đấy. Vậy thì sao? Chẳng lẽ các người sẽ gọi cảnh sát tới bắt tôi sao?”

Nhìn Dương Mỹ Lệ thản nhiên nhận tội, Hoàng Phủ Toàn cảm thấy một cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng ông. Uổng công ông đã luôn lo lắng, bảo vệ cô trước mặt con trai. Nghĩ thế nhưng ông cũng suy nghĩ đến mặt mũi của Dương Gia Minh nên ông tốt bụng nhắc nhở: “Mỹ Lệ, con đừng kích động, bác không muốn gọi cảnh sát, nếu muốn thì bác đã gọi từ sớm rồi. Ngày hôm nay tất cả chúng ta ngồi đây là muốn xử lý vụ này một cách êm đẹp. Con cũng yên tâm ngồi xuống trước đi.”

“Quản lý Dương, quả thực tôi có chút chuyện không hiểu, dựa vào điều kiện kinh tế, cô cũng không thiếu thốn đến mức phải đi trộm vặt, đặc biệt là trộm chính những đồ vật của đồng nghiệp mình. Hơn nữa, quả thực phòng làm việc cũng không có đồ gì đáng giá. Chẳng lẽ gần đây cô thua cổ phiếu hay là có nhiều người đến đòi nợ cô sao? “

Thấy mọi người đang gặng hỏi việc riêng tư, Quý Tiểu Đông trầm mặc hồi lâu. Sau đó, có cảm giác mình giống như người ngoài cuộc nên nhỏ giọng mở miệng nói: “Nếu vậy, tôi đi trước, các vị cứ chậm rãi tán gẫu.”

Lời nói này khiến Dương Mỹ Lệ không còn lý trí phán đoán nữa, cô lần nữa đứng lên vung vẩy cánh tay mình, tức giận mắng: “Cô đừng ở đây giả mù sa mưa, lẽ nào cô còn không biết tất cả mị chuyện xảy ra đều do cô gây ra.”

“Vì tôi sao?”

“Hừ, chính là cô. Tại sao cô cô giội nước vào người anh ấy? Tại sao cô lại có cùng ngày tháng năm sinh với anh ấy? Tại sao cô lại giúp tôi đưa tài liệu đến và còn ở trong phòng làm việc của anh ấy? Cô cũng biết anh ấy là của tôi, tại sao còn dám tiếp cận anh ấy. Lẽ nào cô cho rằng mình thể hiện vẻ đáng thương thì mọi đàn ông đều muốn thương hương tiếc ngọc cô sao? Tôi nói cho cô biết, A Chính sẽ không bao giờ quan tâm đến cô đâu.”

“Những chuyện đó tôi đã giải thích với cô rồi còn gì, đó thật sự không tôi cố ý.”

“Có phải sự thật hay không thì chỉ có mình cô hiểu rõ, cô không cần ở đây diễn kịch. Mà loại người như cô tự nhiên ở đâu lại xuất hiện, cô có tư cách gì mà muốn cướp A Chính của tôi? Tôi đã sớm nói với cô rồi, A Chính là của tôi. Tôi yêu anh ấy, bất luận người nào cũng đừng hòng mơ tưởng đến anh ấy.”

Trong lòng Quý Tiểu Đông đột nhiên bắt đầu cảm thấy đau đớn. Tuy lời nói của Dương Mỹ Lệ rất tàn nhẫn nhưng hoàn toàn không đủ khiến cô tổn thương. Ngược lại, cô chỉ nghĩ tới mình rõ ràng cũng yêu thích Hoàng Phủ Chính nhưng lúc này cô cũng không có dũng khí để nói ra. Nếu như hiện tại Dương Mỹ Lệ rất điên cuồng nhưng chí ít cô ấy còn có thể dũng cảm nói yêu Hoàng Phủ Chính ở trước mặt mọi người. Còn cô thì sao? Lẽ nào cứ như vậy cả đời đều âm thầm nhìn anh ấy, nhớ anh, sau đó, vĩnh viễn không thể ở bên anh được sao?

Xưa nay, cô chưa hề nghĩ tới muốn cùng Dương Mỹ Lệ cạnh tranh, vì cô căn bản không phải là tình địch của cô ấy. Nhưng vừa nãy Dương Mỹ Lệ ở ngay trước mặt

mình biểu lộ nỗi lòng rằng rất yêu anh ấy, Quý Tiểu Đông mới phát hiện trong lòng mình cũng chua xót, lẽ nào đây chính là yêu? Lẽ nào cô cũng muốn chiếm hữu anh ấy?

Trong lúc này, Dương Gia Minh cũng không thể nào hấp nhận được sự thật này, bây giờ ông không quan tâm mặt mũi mình không biết để ở đâu mà là xử lý vn61 đề này như thế nào. Ông vô cùng đau đớn hỏi: “Mỹ Lệ, tại sao con phải làm như vậy? Lẽ nào con không biết làm như vậy sẽ phạm pháp sao?”

“Con mặc kệ, con chính là muốn dạy dỗ cho đứa con gái mơ mộng này một bài học, bằng không cô ấy sẽ không biết tốt xấu mà hành động nông nỗi.”

Lương Thu cũng không muốn lãng phí thời gian mà ngồi nghe cha và con gái tâm sự. Rốt cuộc anh ta cũng tìm được cơ hội tiếp tục hỏi tới: “Quản lý Dương, làm cách nào cô có thể vào phòng?”

“Hừ, tôi có chìa khoá.”

“Nói cách khác, ngày đó Quý Tiểu Đông thật sự có khóa cửa kỹ, có đúng hay không?”

“Khóa kỹ thì có ích lợi gì? Tôi cũng sẽ dùng chìa khoá khác mở ra.”

Dương Gia Minh lại bị tin tức này làm cho chấn động tinh thần. Ông không hiểu hỏi: “Mỹ Lệ, ở đâu con có chìa khoá?”

“Bởi vì lúc trước bộ phận chúng con đã từng làm mất chìa khoá nên con quyết định làm thành hai bộ chìa khoá. Con cầm một chìa bên phòng làm việc của tổ trưởng Lưu, còn cô ấy thì cầmmột cái ở phòng con. Nếu vô tình có ai làm mất thì người kia cũng sẽ có chìa khoá để mở cửa.”

Quý Tiểu Đông đột nhiên nhớ tới tình huống lúc trước, cô bỗng tỉnh táo nói: “Tôi nhớ ra rồi, ngày đó tổng giám đốc sai tôi đem tư liệu lên phòng anh ấy, quản lý Dương rõ ràng xin nghỉ nhưng tổ trưởng Lưu vẫn là có thể cầm chìa khóa mở cửa đi vào lấy tài liệu đưa cho tôi, hóa ra là như vậy.”

“Bây giờ mới phát hiện ra, thật là ngớ ngẩn.”

Lương Thu giống như viên cảnh sát phụ trách phá án, anh lại hỏi dò: “Cô chỉ vì muốn trả thù Tiểu Quý thôi, dạy dỗ cô ấy được rồi, cớ sao phải trộm đồ trong phòng? Thật ra cô chỉ cần làm lung tung tài liệu trong phòng làm việc là được rồi. như vậy cũng trách tội cô ấy đủ rồi.”

“Nếu như không lấy đi một chút đồ vật thì làm sao có tội chứng để trừng phạt cô ấy đây?”

“Vì lẽ đó, cô mới cố ý lấy những quà tặng và đồ vật của Tiểu Trần, Tiểu Nguyễn, thậm chí còn trừ tiền thưởng của Tiểu Quý?”

“Thì sao? Cậu làm gì tôi? Chỉ là một nhân viên bảo vệ nho nhỏ, dựa vào cái gì mà lên mặt với tôi?”

Bị nói trúng tâm sự, Dương Mỹ Lệ thẹn quá thành giận đập bàn đứng dậy. Nói xong những câu này, cô cũng liền đứng dậy chạy ra khỏi phòng họp.

Hết chương 110

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play