Bộ dạng trên mặt của Hoàng Phủ Toàn, ngoài vẻ mặt nghiêm túc còn có tia nhìn ẩn nhẫn, giống như ông không muốn thừa nhận sự thật. Cuối cùng, ông trầm thấp hạ giọng phân phó nói: "Ừ, nói thật, ba không tin cô ấy làm việc đó nhưng dù sao biết được sự thật cũng tốt. À, lúc chiều con nói mình có chứng cứ, bao gồm có nhân chứng lẫn vật chứng. Chúng ta cũng nên xem qua một chút xem có thật là cô ấy làm không. Nếu quả thật là cô ấy thì ba tự biết mình phải làm như thế nào.”

"Ba, con hiểu rõ rồi, bây giờ con lập tức đi chuẩn bị."

"Trưa nay ba phải đi nói chuyện với bác Dương. Chiều nay, con chuẩn bị xong thì báo với ba một tiếng."

Hoàng Phủ Chính “dạ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Buổi chiều vừa vào phòng làm việc, Quý Tiểu Đông, Lương Thu, Tiểu Trần, Tiểu Nguyễn được mời đến phòng họp ở lầu mười tám và dĩ nhiên quản lý Dương cũng không ngoại lệ. Mặc dù cô ta chưa biết lý do cuộc họp lần này là gì nhưng khi nhìn thấy những đồng nghiệp trong bộ phận hành chính cũng được mời đến thì lòng cô có chút kinh hãi. Tim cô nhảy loạn xạ, trong lòng có loại dự cảm chẳng lành. 

Chờ đến khi Hoàng Phủ Toàn và Dương Minh ngồi xuống thì Lương Thu đảm đương chức vụ là người chủ trì trong buổi họp. 

"Chào các ngài, hôm nay mời mọi người đến đây là để điều tra vụ án mất trộm ở bộ phận hành chính. Căn cứ vào tài liệu phòng bảo vệ nắm giữ, người bị tình nghi đã xuất hiện. Hiện giờ, mong mọi người theo dõi để cùng phân tích sự việc đã xảy ra. Đầu tiên, mời Quý Tiểu Đông nói về quá trình ngày hôm đó một chút."

Dương Mỹ Lệ vốn muốn hỏi người bị tình nghi là ai nhưng khi nhìn thấy ba mình đang u sầu quét mắt nhìn mình nên cô lại thôi. Có lẽ cô nên nhẫn nhịn một chút. 

"Chào các ngài, hôm đó là ngày tôi trực, tôi có nhiệm vụ khoá cửa sau khi mọi người ra về. Hôm đó tôi đi cùng Tiểu Trần rời phòng làm việc, lúc tôi định khoá cửa thì Tiểu Trần nói muốn đi toilet nên tôi khóa cửa một mình. Tôi nhớ mình đã khoá cửa ba vòng sau đó mới rút ra, vì thế tôi khẳng định mình đã khoá cửa cẩn thận rồi. Sau đó tôi đi đến thang máy chờ Tiểu Trần đến để cùng nhau rời khỏi công ty."

"Tiểu Trần, cô có tận mắt nhìn thấy Tiểu Quý làm hành động khóa cửa không hay là cô cũng không khẳng định được Tiểu Quý có khoá hay không?"

Tiểu Trần thành thật đáp: "Đúng vậy, lúc trở ra, tôi thấy cô ấy đang chờ ở cửa thang máy rồi."

Dương Mỹ Lệ âm hiểm cười, sau đó giơ tay chen vào nói: "Chờ một chút, tôi có nghi vấn, nếu Tiểu Quý thật sự có khóa cửa lại, vậy đến khuya cô ấy lén trở về phòng làm việc thì ai có thể biết đây? Hơn nữa sáng thứ hai, chính cô ấy lại là người đầu tiên đến phòng làm việc và cô ấy làm gì thì chúng ta không thể biết được."

Quý Tiểu Đông không thể tin được quản lý Dương lại có thể nói ra những lời như vậy. Hơn nữa, ở đây có biết bao nhiêu người chứng kiến, trong phút chốc khuôn mặt Quý Tiểu Đông đỏ bừng, cố gắng ép mình nhẫn nhịn không nói những lời tục. Cô cố bình tĩnh hỏi: "Em không hiểu rõ ý chị."

"Chị cũng không có ý gì, chỉ suy đoán những tình tiết có thể xảy ra mà thôi. Tiểu Quý, mong em tin rằng chị không cố ý nhắm vào em mà chỉ là đang thảo luận vần đề."

Thấy Dương Mỹ Lệ cố ý nhắm thẳng vào Quý Tiểu Đông, Hoàng Phủ Chính cũng cảm thấy có chút tức giận nhưng vì muốn để mọi người thấy rõ chân tướng sự việc nên anh tạm thời nhịn xuống. Tiếp theo anh thản nhiên nói với Lương Thu nói: "Tiểu Lương, mời người tiếp theo."

"Dạ, vậy hiện tại chúng ta xem Tiểu Quý chính là người bị tình nghi là biển thủ …."

Hoàng Phủ Toàn cũng cảm thấy câu nói của Lương Thu có chút chói tai. Vì vậy ông mở miệng nhắc nhở: "Tiểu Lương, cách nói này có hơi phiến diện khi mà sự thật chưa được phơi bày. Cậu hãy thay đổi lời nói của mình."

"Cám ơn chủ tịch nhưng tôi thật sự không để ý lời nói của quản lý Dương. Thật ra như thế cũng rất công bằng, chỉ cần có manh mối để phơi bày sự thật thì người tốt sẽ không bị oan uổng mà kẻ xấu nhất định phải đền tội." Khi đã tỉnh táo lại, Quý Tiểu Đông quyết định bắt đầu phản kích, nếu không sợ rằng có vài người thật sự xem cô là con mèo ngu ngốc HELLO KITTY rồi.

"Bất kể chuyện này có phải do Tiểu Quý làm hay không thì trước tiên chúng ta chỉ có thể đặt dấu chấm hỏi mà thôi. Tiếp theo, mời hai đồng nghiệp bị mất đồ, đầu tiên là Tiểu Trần."

"Sáng thứ hai tôi mới phát hiện ra mình bị mất chút tiền, còn những đồ vật khác thì bị ném dưới đất. Chỉ có vậy thôi."

"Mời cô nói chi tiết về tiền đó có màu sắc  và hình dạng thế nào?"

Vì đó là tiền để dành nên Tiểu Trần cũng đã sớm quen thuộc. Cô không chút nghĩ ngợi trả lời: "Tiền đó được đựng trong một chiếc hộp lớn bằng tấm thiệp chúc mừng, bên trong còn có tem và tiền để dành đồng thời có ghi ngày phát hành trên đó."

"Vậy màu sắc và hình dáng chiếc hộp thế nào?"

"Là hình vuông, màu sắc là màu đỏ sậm."

"Được rồi, Tiểu Nguyễn, cô mất thứ gì?"

Tiểu Nguyễn cũng dùng tốc độ lưu loát để miêu tả: "Tôi mất một ví tiền mới vừa mua làm quà tặng, đó là món quà tôi dự định tặng cho một người bạn làm quà sinh nhật. Món quà được đặt trong một chiếc hộp hình vuông, bên ngoài có màu lam."

"Rất tốt, cám ơn Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn, các cô có thể trở về phòng."

Thật ra Hoàng Phủ Chính cố tình sắp xếp việc này, vì không muốn để cho quá nhiều người biết việc này. Chỉ cần hai người bị hại Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn chính miệng nói ra đặc thù và hình dáng món quà họ bị mất thì mới có thể làm tăng thêm mức độ tin tưởng trong lòng Hoàng Phủ *SócLàTa....dDLleQquyDon*Toàn và Dương Gia Minh. Còn kết quả, càng ít người biết thì càng tốt. 

Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn có chút kích động. Cũng chỉ một chút nữa thôi, các cô sẽ biết rõ ai chính là thủ phạm thật sự. Chỉ là nhiệm vụ của các cô đã xong, giờ lại không còn lý do gì để nán lại đây nữa. Dù sao cũng còn Quý Tiểu Đông ở lại, các cô cũng không lo lắng gì nữa

Quý Tiểu Đông nhìn thấy hai người đồng nghiệp bước ra ngoài thì có cảm giác mất mát. Vừa rồi cô còn bị người khác trắng trợn lên án mà giờ lại chỉ còn một mình trong phòng, phải đối phó với biết bao nhiêu người, nhất thời cô có cảm giác run sợ. Giờ phút này cô như cảm thấy mình đơn độc giống như con thuyền nhỏ đang phải đối đầu với biết bao đợt sóng ngầm dữ dội hòng cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó. 

Nhưng thật may mắn là còn có Lương Thu ở đây, cô tin anh ta sẽ không thờ ơ bỏ mặc mình. Quý Tiểu Đông bất lực nhìn anh ta như muốn có người tiếp thêm sức mạnh cho mình, mà Lương Thu khi nhìn vào ánh mắt cũng nhận ra cô đang đau khổ đến dường nào nên anh ta cũng dịu dàng nhìn cô.

Những việc này không lọt qua khỏi ánh mắt Hoàng Phủ Chính, trong đầu anh đột nhiên tràn ngập lên hình ảnh mờ ảo, có chút lo lắng có chút sợ hãi. Không biết vì sao trong lòng anh vô cùng không thoải mái khi nhìn thấy cảnh tượng này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play