"Chuyện này chỉ có bản thân tên trộm mới biết rõ thôi. Nếu việc này là sự thật, tớ cũng cảm thấy đáng sợ. Bên cạnh chúng ta có một tên trộm, ngày nào cũng phải đối mặt với hắn. Có khi đến một ngày nào đó hắn đặt một quả bom hẹn giờ thì tất cả những người trong phòng này đều gặp nguy hiểm, không phải vậy sao?"

"Tiểu Long, cậu đừng dọa tớ sợ. Việc này quá đáng sợ."

"Tớ chỉ nói thế thôi, chúng ta không kết thù oán với ai. Tớ nghĩ cũng sẽ không ai đến báo thù đâu."

Hai người tán gẫu trong chốc lát, sau đó các đồng nghiệp lại lục tục đến phòng làm việc. Khi nghe nói có trộm, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Mọi người làm việc trong công ty này đã lâu, trước giờ họ chưa từng nghe nói có trộm, hay bảo vệ có vấn đề?

Hôm nay tổ trưởng Lưu có chuyện đột xuất nên cô đến trễ. Thậm chí cô cũng không ngờ mọi người đang chỉ chờ đợi cô đến để hỏi xem có nên báo cảnh sát hay không? 

Khi thấy tổ trưởng Lưu bước ra từ trong thang máy, mọi người vội vàng nghênh đón.

"Các em đến sớm vậy, hôm nay là ngày mấy? Sao các em rảnh rỗi đứng đây đón chị mà không vào phòng làm việc đi?"

Trong lòng Quý Tiểu Đông đang lo sợ, cô cũng đã suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào khi được tổ trưởng Lưu hỏi chuyện. Khi nhìn thấy tổ trưởng Lưu bước ra, cô nhanh chóng đáp lời: "Không phải, tổ trưởng, phòng làm việc chúng ta có trộm đột nhập."

"Tiểu Quý, em nói gì? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư chứ?"

"Ngày Cá tháng Tư đã qua, hơn nữa em chưa bao giờ xem ngày đó là ngày lễ. Chị nhanh vào xem một chút đi, mọi người đều đang chờ đợi quyết định của chị xem có báo cảnh sát hay không đó."

Tổ trưởng Lưu hỏi ngược lại: "Sao lại không báo cảnh sát chứ? Đương nhiên là phải báo rồi, nếu mất thứ gì thì phòng mình sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."

"Thật ra không mất thứ gì cả, ít nhất máy vi tính của mọi người vẫn còn."

"Thứ đáng giá nhất là máy vi tính lại không mất. Vậy chị cũng muốn vào trong xem thử rốt cuộc có mất thứ gì hay không?"

Dưới sự hướng dẫn của tổ trưởng Lưu, mọi người từ từ bước vào phòng làm việc. Bàn làm việc của mọi người đều bị lục tung cả lên, không ít tài liệu bị ném lung tung trên mặt đất. Tóm lại, căn phòng rất hỗn độn. 

Bỗng đâu giọng nói của quản lý Dương vang lên khiến mọi người kinh hoảng: "Chào buổi sáng, lát nữa chúng ta họp, tôi có chuyện muốn bàn bạc với mọi người. Nhưng mọi người đang làm gì?"

Xem ra lúc này tâm tình của quản lý Dương cũng không tệ, cô ấy nói xong một tràng dài thì mới phát hiện hôm nay mọi người thật kỳ lạ tựa như đang thảo luận một vấn đề nghiêm trọng.

Quý Tiểu Đông vừa muốn mở miệng nói chuyện nhưng tổ trưởng Lưu đã nhanh chóng bước lên phía trước nói: "Quản lý Dương, chuyện là thế này, em vừa nghe các đồng nghiệp nói rằng hôm qua có trộm lẻn vào đây. Vì vậy, chúng em định vào trong xem có bị mất thứ gì không và cũng quyết định xem có nên báo cảnh sát không? "

"Vậy các em còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi vào trong xem sao."

"Không, chờ một chút, quản lý Dương, nếu vào lúc này em sợ hiện trường sẽ bị phá hư. Đến lúc đó cảnh sát có thể gặp bất lợi trong việc phá án." Quý Tiểu Đông kiên trì không cho mọi người vào chỉ vì nguyên nhân như cô đã nói. 

"Vậy xem ra em cũng hiểu biết đấy chứ nhưng nếu mọi người không vào trong thì làm sao họ biết được mình bị mất thứ gì mà báo cảnh sát? Một người cảnh sát chuyên nghiệp chỉ dựa vào hiện trường vụ án mới phá án được sao? "

"Em chỉ biết thế vì sợ như vậy sẽ không tốt."

Quản lý Dương ném trả chuyện khó khăn nhất cho Quý Tiểu Đông. Cô còn cố ý ra vẻ công bằng nói: “Vậy em nói chúng ta nên làm thế nào đây? Chị cũng muốn nghe ý kiến của em về vấn đề này."

"Em cũng không biết."

"Em cũng không biết chúng ta nên làm thế nào mà đã vội vàng muốn báo cảnh sát. Chẳng lẽ nhà em mở sở cảnh sát sao? Vậy nếu em chỉ mất một quyển vở nhỏ mà đã muốn báo cảnh sát thì chị khẳng định đồn cảnh .sát đã mệt muốn chết rồi. Được rồi, mọi người nhanh chóng trở lại chỗ ngồi xem có mất thứ gì hay không. Mọi người nhất định phải xem cho thật kỹ, nếu như mất đồ gì quý giá thì phải báo ngay cho cảnh sát. Còn nữa, mỗi người cũng nên mở máy vi tính của mình ra xem một chút bởi vì chị nghe nói dạo gần đây thường xuyên xuất hiện tin tặc lấy trộm ổ cứng trong máy vi tính."

Tiểu Long sợ hãi hỏi: "Sao? Có chuyện như vậy xảy ra nữa hay sao? Vậy em phải nhanh chóng mở máy vi tính ra xem một chút, vì vừa rồi Tiểu Quý có nói trộm không lấy bất kỳ máy tính nào. Không ngờ ổ cứng trong máy vi tính mà chúng cũng có thể lấy trộm."

"Tin tặc không thể đem tất cả các máy vi tính ra ngoài được trừ phi chúng có đồng bọn hỗ trợ. Nhưng không phải ai cũng đồng ý làm đồng bọn của chúng, vả lại muốn đột nhập vào công ty này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chúng cũng không ngốc đến độ liều mạng vì những chiếc máy vi tính cũ này."

Tiểu Trần đột nhiên mở miệng nói: "Em xem thử rồi, em không mất gì khác ngoài những món tiền tiết kiệm."

"Em cũng không mất gì ngoài việc bàn làm việc bị lục soát lộn xộn cả lên." Quý Tiểu Đông cũng mở miệng.

Tiểu Nguyễn kéo ngăn bàn ra nhiều lần, thậm chí cô còn ngồi chồm hổm xuống ở cái bàn. Sau đó cô chợt phát hiện ra mình mất thứ gì nên hô to: "A, quà tặng của em mất rồi. Ngày hôm qua em mới vừa mua một món quà, dự định tặng sinh nhật cho một người bạn nhưng giờ không thấy đâu nữa."

"Là quà gì thế? Có đắt tiền không?"

"Là một chiếc ví tiền. Nó cũng không đáng giá lắm nhưng hôm nay chính là sinh nhật của bạn tớ, chiều nay tớ phải tặng cho cô ấy. Chắc chiều nay tớ sẽ đi mua món quà khác thôi."

Tổ trưởng Lưu vốn là người cẩn trọng nhất nhóm, đợi mọi người báo cáo xong thì cô mới là người cuối cùng hồi báo. 

"Còn chị không bị mất thứ gì, máy tính cũng xem qua rồi. Tất cả đều bình thường."

"Việc này cũng không nghiêm trọng lắm, tên trộm không lấy bất cứ thứ gì đắt giá. Mà tên trộm vào đây bằng cách nào nhỉ, hay là hắn cạy cửa?" Quản lý Dương suy ngẫm một lát lại tiếp tục truy cứu nguyên nhân xảy ra. 

Quý Tiểu Đông lập tức làm rõ tình huống nói: "Không có. Sáng nay, em là người đầu tiên đến phòng làm việc. Vì ngày hôm qua em trực nên hôm nay em đến sớm để mở cửa. Khi đến đây, em thấy cửa chỉ khép hờ nên em đẩy cửa ra."

"Cửa không bị cạy ra sao? Sao lại có chuyện như vậy? Ngày hôm qua em trực, vậy em có khóa cửa kỹ chưa?"

"Em khóa kỹ rồi ạ."

"Khóa cửa kỹ rồi thì tại sao tên trộm có thể lẻn vào được? Mà cửa sổ đều không có dấu hiệu cạy cửa."

"Em nghe nói hiện giờ rất thông hành loại chìa khóa vạn năng …..”

Quản lý Dương cắt ngang lời cô, trách móc nói: "Em nghe nói sao? Chị cũng nghe nói có người ngoài hành tinh tiến vào trái đất này mà vẫn chưa từng thấy qua đấy. Hơn nữa nếu có loại chìa khóa này thật đi chăng nữa thì tại sao trong công ty có biết bao nhiêu phòng mà hắn không vào, hắn lại vào đúng ngay phòng này. Chị đoán chắc em quên khóa cửa rồi.”

"Em thật sự khóa cửa kỹ rồi, hơn nữa em còn mang chìa khóa về nhà này. Sáng nay em còn mang chìa khóa đến nữa mà. Hôm qua .Tiểu Trần có thể làm chứng cho em. Em và cô ấy cùng đi, cô ấy còn nhìn thấy em đã khóa cửa rồi."

"Tiểu Trần, em tận mắt nhìn thấy Tiểu Quý khóa cửa hả?"

Tiểu Trần nâng kính trên sống mũi mình, bắt đầu thận trọng nói: "Thật ra em cũng không tận mắt nhìn thấy. Tối qua, em và cô ấy cùng nhau ra ngoài nhưng lúc ấy em vào nhà vệ sinh còn cô ấy khóa cửa. Lúc em đi ra  thì cô ấy cũng khóa cửa xong và đang đứng ở cửa thang máy chờ em. Em tin cô ấy đã khóa cửa kỹ rồi, nếu không sao cô ấy rút được chìa khóa ra và đem về nhà?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play