Tuy đa số các đồng nghiệp ở bộ phận hành chính đều chung sống hòa đồng, nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ, đó là quản lý Dương. Quý Tiểu Đông là người mới. Vì vậy, cô còn chưa hiểu rõ, chưa thích ứng được với môi trường xung quanh. Các đồng nghiệp trong phòng không có nói xấu cô ngay, mà chính xác là họ muốn đợi đến khi Quý Tiểu Đông làm việc gì sai, bọn họ mới lên tiếng nhắc nhở cô. Mục đích của họ là muốn chia rẽ quan hệ thủ trưởng và cấp dưới, cũng như muốn tăng thêm mối quan hệ hiềm khích giữa các đồng nghiệp trong phòng.

Quý Tiểu Đông nhìn mối quan hệ xa cách giữa những đồng nghiệp trong bộ phận hành chính với quản lý Dương, trong lòng cô cũng cảm thấy khó hiểu. Dù trong lòng mình có rất nhiều nghi vấn, nhưng đang là giờ làm việc nên cô cố gắng kiềm chế sự tò mò của mình. Cho đến mấy ngày sau, quản lý Dương nói với cô:“Tiểu Quý, cô giúp tôi qua quán đối diện mua một phần canh Du Long về đây.”

Giờ đã là lúc nghỉ trưa, Quý Tiểu Đông không dám nói gì nữa, nghe lời cô ta đi mua. Sau khi mua, cô kính cẩn gõ cửa, bưng phần canh vào, còn quan tâm hỏi: “Quản lý Dương, bây giờ chị ăn canh, chẳng lẽ chị không định ăn cơm trưa sao?”

“Đúng vậy, chị đang ăn kiêng để giữ dáng vóc mình. Vì thế, chị không thể ăn quá nhiều.”

“Dáng người của quản lý Dương đẹp như vậy rồi mà. Chị không cần phải ăn kiêng để giữ dáng nữa đâu.”

“Nói thế cũng không được. Model (ý là những mẫu được ưa chuộng, xu hướng đang được thịnh hành) năm nay không phải là gầy, mà là gầy vừa phải, mập có chừng mực, như vậy mới được coi là người có vóc dáng đẹp.” Quản lý Dương nói xong còn ưỡn ngực lên cao về phía cô, đeo nịt áo ngực lại.

Quý Tiểu Đông không hiểu việc cô ta không ăn cơm mà chỉ ăn canh, cùng với việc ưỡn bộ ngực cao ngất của cô có quan hệ gì. Nhưng khi thấy ánh mắt sắc sảo của quản lý Dương nhìn mình cùng với bộ ngực không khác gì phi trường thì cô sợ tới mức lập tức đứng thẳng, cúi đầu, không dám trực tiếp đối mặt với ánh mắt dò xét của quản lý Dương.

“Ha ha, chị nói rất đúng. Quản lý Dương, vậy em ra ngoài trước, mời chị dùng thong thả.”

Quản lý Dương nói “Ừ”, sau đó lại cúi đầu xuống cố gắng cầm móc khóa của áo ngực phía trước, mạnh mẽ cài lại nó.

Hai ngày sau, Qúy Tiểu Đông đang làm việc thì nhận được điện thoại của quản lý Dương: “Tiểu quý, chị có để một cái thẻ của viện thẩm mỹ Trương Phương trên bàn làm việc của chị, em giúp chị đưa nó đến đây nhé, chị ở lầu một chờ em.”

“Ở trên bàn chị sao? Chỉ sợ em không thể vào phòng làm việc của chị đâu.”

“Không sao đâu, chị đã bỏ những đồ vật quý giá vào trong ngăn kéo rồi. Cửa phòng làm việc cũng không khóa, em hãy vào trong, lấy thẻ đó cho chị là được. Nhanh lên, chị chờ em.”

Lúc đó, đối phương nôn nóng, sốt ruột, cúp điện thoại. Còn lại một mình, Quý Tiểu Đông có chút lúng túng. Việc cô lo lắng không phải là việc có thể đi vào phòng của quản lý Dương mà giờ đã là buổi chiều, đang trong giờ làm việc, nếu như lúc này cô trốn ra ngoài, chưa nói tới việc không tuân theo quy định của công ty, nếu tổ trưởng Lưu không đồng ý, cô nên làm thế nào đây?

Thấy cô có vẻ do dự, bồn chồn, lo lắng, tổ trưởng Lưu chủ động mở miệng hỏi: “Tiểu Quý, quản lý Dương sai em làm gì?”

“Chị ấy nhờ em đưa chút đồ.”

“Vậy em hãy đi đi, em hãy làm việc đó trước đi.”

Quý Tiểu Đông thành thật nói: “Nhưng bây giờ chị ấy không có ở công ty, chị ấy ở bên ngoài.”

“Không sao, cô ấy sai làm gì thì em hãy làm việc đó. Nếu xảy ra chuyện gì, em nói chính là cô ấy bảo em làm như thế. Chỉ cần cô ấy không phạt em, dĩ nhiên chị cũng sẽ không phạt em.”

“Cám ơn chị, tổ trưởng Lưu.”

“Không sao, em mau đi đi, dường như là cô ấy rất gấp đấy .”

Quý Tiểu Đông cảm kích gật đầu. Sau đó, cô tìm thẻ, đưa đến cho quản lý Dương. Chiều hôm đó, quản lý Dương cũng không trở lại phòng làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play