Hạ Diệp lải nhải làm ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp “Mẹ, mẹ ơi, con gái nhỏ của mẹ rất bướng bỉnh, đã không ngoan. Đề cử người khác đi mẹ, giáo sư Thẩm cũng đã từng học Harvard mà mẹ, chú ấy chắc chắn đủ tiêu chuẩn mà“.
“Cậu ta yêu cầu phải là nữ” Hạ Mẫn Nguyệt trực tiếp không đối hoài tới lời cầu xin của cô.
Đây không phải là do Hạ Mẫn Nguyệt muốn đưa con gái mình vào chỗ nguy hiểm, mà là bị ép buộc đến mức không đưa đi không được.
“Cẩu huyết! Anh ta định bức con hay sao mà kêu phụ nữ, bây giờ nam với nam cũng được mà, đó gọi là phi ra ngoài giới tính, rất được ủng hộ” nói xong hai mắt cô chợt lé lên một tia sáng, đưa ngón cái lên trên mặt của Hạ Mẫn Nguyệt tỏ vẻ tự cao.
“Đã bàn rồi, không bàn nữa, đã ký rồi, không nói nữa” mẹ cô vừa dứt lời, đã quay người đi ra ngoài, bỏ lại khuôn mặt vô tội vạ của Hạ Diệp, mặc cô ngẩn ngơ ở lại một mình trong căn phòng im lặng không chút gió.
Hai cánh môi mỏng mím lại, tự nhiên cô muốn khóc quá! Lăng thị, Lăng gia, Lăng Duật... rốt cuộc là loại người gì đây? Cô không hình dung ra nổi dáng vẻ thật sự của bọn họ. Tìm trên mạng thông tin, hình ảnh của người đàn ông này hầu như đều không thấy, riêng chỉ xuất hiện tên của tập đoàn Lăng thị trong rất nhiều bài báo, bài viết mà google tra khảo được.
Hạ Diệp thất thần trở về nhà. Về đến nhà lại càng đau đầu hơn nữa nha, bởi vì từ ngoài vào trong đều truyền tới cảm giác cô độc quạng hiu.
Sực nhớ ra chuyện người đàn ông kia, cô chạy rất nhanh đến phòng ngủ, tùy tiện bật cửa một cái rầm, trong tầm mắt bao quát hết cả gian phòng. Tuy rằng cô không thích vướng vào rắc rối nhưng hiện giờ cô rất muốn xem tình hình của người kia như thế nào rồi.
Tuy cô là người đã cứu mạng người đàn ông kia nhưng lo lắng tình trạng sức khỏe của anh ta có phải là dư thừa rồi không?
Phòng ngủ trống không không một bóng người, ga giường lạnh ngắt đúng như ngày thường nhưng vết máu lổm nhổm như thế làm sao ngủ? Hôm nay đã định cô ra phòng khách ngủ.
_____________
Hạ Diệp chỉ cảm thấy ngày mai chính là ngày thảm nhất trong lịch sự hai mươi lăm năm của cô nga, gặp mặt người đàn ông chỉ biết đúng mỗi cái tên cũng đủ khiến cô cảm thấy rờn rợn trong người, lại thêm mẹ cô vừa nói anh ta tính tình kỳ thực bí bí ẩn ẩn... không biết có tự nhiên cầm súng chĩa vào đầu của cô trong lúc đang nói chuyện không nữa, nghĩ thôi đã thấy lạnh cả gáy.
Cô khó khăn cởi bỏ bộ váy trên người trong khi vẫn còn đang nằm trên sofa, xong việc cô tùy ý quăng ra một góc dưới nền, cô thật là mệt mỏi đến không biết cách ngồi dậy a. Trên người chỉ còn lại một cái áo ngực và một chiếc quần lót cùng một màu đen, sau mấy phút im ắng cô đi sâu vào giấc ngủ.
Ngủ chưa được bao lâu, điện thoại trên bàn rung lên từng hồi, giờ này nhìn thoáng đã hai giờ sáng, cô ngẫm cũng không biết là do ai gọi đến nhưng nhìn dãy số này có phần hơi quen.
« Diệp Diệp, là mình Hương Đàm đây, dù biết giờ này hơi trễ rồi nhưng mình muốn báo cho cậu một tiếng, tiền bối mai sẽ xuất viện ».
Hạ Diệp chảy vài đường hắc tuyến, giờ này gọi đến chỉ để nói có bấy nhiêu thôi? Cô thân với bọn người kia lắm sao? Bất quá cô chỉ biết có Hương Đàm, cái cô ngốc Hương Đàm này lại phá chuyện tốt của cô chỉ để báo tin một người không liên quan tới...
“Được rồi, mình đã biết” cô nói xong, bên kia cũng ừ một tiếng rồi truyền vào trong tai vài tiếng tút tút tút. Hạ Diệp vứt luôn điện thoại ra phía xa, chuyên tâm tìm tư thế thoải mái mà lật người.
Hừng sáng khoảng năm giờ mấy, mẹ của cô gọi tới, thuyết giảng cho cô nghe hết nửa tiếng đồng hồ, giác ngủ bình yên vốn có đã bị hai người phụ nữ phá hoại không còn mảnh giáp.
Hạ Mẫn Nguyệt nói với cô, tối bảy giờ đến địa chỉ trong tin nhắn bà ấy vừa gửi, rồi chuyện sau này sẽ từ từ sẽ biết rõ.
Thực sự là về nước rồi cô cũng không biết nên buồn hay nên vui, bất kể đi đâu làm gì cũng không có chuyện gì tốt cả, tỷ như cô còn định tối nay sẽ đi ăn bánh ngọt ở tiệm bánh Đại Yên cách đây ba cây số nha.
Vì chuyện này mà cô nhớ đến lời của anh hai cô nói, sáng nay anh hai từ Pháp sẽ trở về nhưng cô không nắm được thời gian chính xác về lịch bay nên đành đi ngủ trước a.
Chớp mắt vài lần đã gần mười một giờ trưa, điện thoại đang không ngưng reo lên ở một góc xa thiếu ánh sáng, theo nhận thức bây giờ của cô là vô cùng ồn ào, đó chính là phá hoại giấc ngủ.
Cô mập mờ nhìn không ra là ai gọi, giọng điệu rõ mồm một là chưa tỉnh ngủ, cô khiêm tốn lại hết thảy cái kiểu nhẹ nhàng thường ngày, bực dọc lên tiếng “Nói đi“.
« Lại ngủ đến trưa nữa rồi? Em là bác sĩ của nên biết, không ăn sáng, ngủ lại quá nhiều sẽ sinh ra bệnh ».
Cô chưa hoàn toàn mở mắt nhưng cũng tỉnh táo hơn lúc nãy một chút xíu “Tới rồi à anh h..” cô kéo từng chữ, bắt đầu đã nhỏ đến phía sau lại đứt quãng và cuối cùng là ngắt luôn âm lượng của chính mình.
« Thời tiết đang gây trở ngại cho chuyến bay của anh, nên tạm thời chưa thể cất cánh được ».
“Vâng, anh nhớ nghỉ một chút” Hạ Diệp ngồi dậy, hít một hơi, đôi mắt cũng trong suốt hơn rồi. Không thức dậy anh cô nhất định sẽ nói suốt không ngừng nên cô phải chỉnh chu lại rồi đi kiếm đồ ăn cho vào bụng mới được.
Hai người nói chuyện một chút nữa, sau đó Hạ Diệp lái xe ra ngoài cái tiệm ăn nhỏ nhắn nhưng cực kỳ đáng yêu ở gần bệnh viện Hạ Mặc ăn một bữa.
Cô nghe nói tiệm này ăn cũng rất ngon, phong cách trẻ trung, rất đông khách. Ăn ở đây cô cũng không có bình luận gì nhiều, chắc cũng giống như các hàng ăn vặt ở Mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT