Hai đứa trẻ không nói gì, im lặng phủi đi những vết bẩn trên áo. Cô nhìn hai nhóc tì này, cảm giác nhớ lại lúc cô còn nhỏ, cũng tinh nghịch giống như vậy.

Hình ảnh lúc nhỏ từng trải vô tình tái hiện lại trong lòng Hạ Diệp. Cô còn nhớ rất rõ, lúc đó có một đứa trẻ gần nhà, tên là Kiều Ninh Như, tính tình cứng đầu, bướng bỉnh, không biết bao nhiêu lần đã giật tóc, nắm đầu cô đến mức rối bù.

Bởi vì từ bé cô đã nhận được giáo dục có hệ thống từ gia đình, nên cô luôn học cách nhường nhịn đứa trẻ kia, cho đến một ngày cả bản thân cô cũng không chịu nổi.

Kiều Ninh Như, hai đứa trẻ này đã vô tình chạm tay vào đoạn ký ức khó chịu nhất của cô trong quá khứ. Nhưng dù có ghét thì sao? Đó là lúc nhỏ, bây giờ còn có thể làm gì?

Kiều Ninh Như xuất thân từ tầng lớp trung lưu bình thường, mẹ cô ta kinh doanh một cửa hàng mỹ phẩm nhỏ, cha làm quản lý tại một công ty bất động sản vừa phải. Từ lúc gia đình cô rời khỏi ngoại thành đã không còn bất kỳ mối dây dưa nào, nhưng đau đớn bởi vết thương lòng đậm sâu đã làm một đứa bé bốn tuổi như cô nhớ mồn một từng cảm xúc.

“Này chị, tụi anh đang có vấn đề cần giải quyết, chị không cần xen vào” một đứa nhóc đang chằm chằm nhìn về phía cô, ngón tay trỏ cũng thẳng tắp hướng cô chỉ tới.

Hạ Diệp nhíu mày nặng nề, cô rời đi ngay sau khi nghe thấy tiếng đứa nhóc kia nói. Nhóc tì trong lòng thịch một tiếng, rốt cuộc là nói gì cho người ta giận mà quay mặt bỏ đi ngay vậy...

Nhóc kia nhìn theo hướng đi của Hạ Diệp, lại quay sang cười thật lớn vào mặt đứa nhóc vừa nãy, “Thiếu gia của tôi, chẳng biết lịch sự một chút nào cả, nói chuyện với phụ nữ sao lại chỉ thẳng vào mặt người ta như vậy” hai tay khư khư ôm bụng, thanh âm cười cợt vang dội cả quán ăn.

“Cẩu huyết!” đứa nhóc kia nhăn mặt, trong lòng không khó chịu quát to.

Những người trong quán ai nấy cũng khó chịu, từ nãy giờ hai đứa nhóc này cãi nhau đến nỗi họ nuốt không nổi thức ăn. Như vậy miễn cưỡng bỏ qua cũng không sao, vì tuổi trẻ bây giờ bồng bột, dễ sinh khí, nhưng vấn đề ở đây chính là cặp tình nhân mặc mưa gió kia nữa... nơi đây đang ồn ào như vậy vẫn có thể thản nhiên làm những hành động thân mật, thật khiến bọn họ ngứa mắt.

Hạ Diệp đi những bước ngắn ra khỏi tiệm, từ từ đi đến bên cạnh chiếc Cayenne màu đen của mình, ánh mặt trời quá mức sáng, quốc lộ vì những tia nhiệt kia mà bốc hơi nóng. Cô ở Mỹ bảy năm rồi, khí hậu không có khắc nghiệt nên bây giờ cô thích ứng chưa kịp, làm tâm trạng cô tự nhiên buồn một cách vô cớ.

Cô mở cửa xe, ngồi trong đó im lặng một hồi rồi lái xe đi, cô nhớ mình có đọc qua ở một trang web hay bài báo mạng nào đó, “Khi bạn buồn không rõ lý do, lòng rất rối rắm nhưng làm gì cũng không hết thì nên ăn thử một chút đồ ngọt, ví dụ như socola hay một loại bánh hoặc một loại thức uống, chắc hẳn sẽ có hiệu quả cho nỗi buồn không tên của bạn“.

Vì những dòng tâm sự đó nên cô mới chạy một mạch tới Đại Yên cách đây không gần cũng không xa, để chính miệng nếm món bánh ngọt nổi tiếng nhất nhì trong thành phố.

Nếu để cô bình phẩm qua, có thể nói, nơi này trang trí rất tiết kiệm nhưng lại rất phong cách và sang trọng, nhìn từ ngoài vào lộ liễu như những cung điện nguy nga nhưng bên trong thì ấm áp êm đềm.

Một tấm bảng bằng gỗ ghi tên thực đơn ngày hôm nay, một cánh cửa bằng thủy tinh dày, nhìn sơ cũng có thể thấy được thủy tinh này có hoa văn ẩn rất tinh tế, bàn ghế được xếp tự do, nhiều bàn cạnh nhau cũng có nhiều bàn xa nhau vài chục bước, trước cửa ra vào có trải một tấm thảm lụa màu đỏ mềm mại, dù là đi giày cao gót cũng không phát ra tiếng 'cộp cộp'.

Bánh được đặt trong tủ kín, có hơi lạnh để giữ bánh không bị hư, kem thì ở góc phải của tủ, đầu bếp đều đứng hết ở ngoài quầy chờ phục vụ khách hàng. Giống như Hạ Diệp, cô vừa bước tới đã có một nam đầu bếp cúi chào, rồi lịch sự nói chuyện với cô.

“Một bánh phô mai sữa việt quất, thêm một cái vị dâu tằm. Một ly kem lạnh hương trà xanh, trộn thêm oreo và các loại trái cây có chứa vitamin C và D” cô không trực tiếp nhìn vào tủ kín, mà nhìn thẳng vào đầu bếp trực tiếp gọi món.

Nghe xong, vị đầu bếp kia đã nhớ, liền lấy những nguyên liệu ra làm ngay cho cô.

Cô cũng ngồi đợi như các lần đi ăn khác, sau đó lại vọc điện thoại, nhắn tin cùng các thành viên trên diễn đàn Only, vì về nước rồi cô cũng không có nhiều bạn, nếu không nói chuyện phiếm với những người trên mạng xã hội ảo này cô sợ sẽ mắc phải bệnh tự kỷ mất.

Tống Kiều: Bà con biết gì chưa, anh Minh boss diễn đàn sắp lấy vợ rồi, ha ha. Sắp theo vợ rồi nên đang ăn chay.

Mộng Hồ Điệp: WTF!? Đại ca có vợ, nhầm không vậy, đại ca giống như tiểu trư trư mà cũng cưới được vợ à?

Âu Dương Đại Nhân: Xấu ma chê quỷ ghét luôn mà cũng có vợ để rước, còn tôi đẹp trai như vậy mà không có ai dám lấy ( Kèm theo một icon mít ướt ).

Tống Kiều: Anh ấy nói năm sau sẽ kết hôn, báo trước cho mọi người mừng... Hi hi.

Âu Dương Đại Nhân: Thằng kia! F*ck cưng nhé, tận năm sau mà cưng nói sắp à?

Mộng Hồ Điệp: Đúng rồi, thằng cha họ Tống này lâu lâu mới xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là giống như gần từ thế giới kia bước sang.

Diệp Tử: Mọi người có ai đang ở gần Đại Yên không?

Đinh Tiêu Đài: Em đang ở gần đó.

Mộng Hồ Điệp: Em cách nơi đó tới bốn cây số.

Bạch Nhược: Em đang ở Phú Sĩ, làm nghiên cứu sinh thực tập. Nhưng nhà em nằm cạnh Đại Yên.

Âu Dương Đại Nhân: Đại Yên?

Đinh Tiêu Đài: Là tiệm bánh ngọt đó tiểu hài tử.

Diệp Tử: Tôi đang ở Đại Yên, đang muốn gặp mọi người nhưng giờ này không đúng thời cơ rồi, đợi dịp khác vậy.

Cả nhóm đều để biểu cảm mặt khóc, không cam tâm, rồi một cái icon hình động No.

Beta: Shan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play