” ĐÙNG…” tiếng súng vang lên. Mọi người ai cũng chết lặng.
” Ha ha ….. mày thấy chưa, nó, nó đã bị bắn rồi đó” ông ta cười man rợn nói.
” Ông…. ” hắn tức giận nhìn ông ta.
” Ai nói với ông là tôi đã chết” đầu dây bên kia, nó lên tiếng, ông ta chưa xác định là tiếng súng đó đã bắn chết ai.
Ông ta giật mình, là tiếng của nó.
” Cô…. sao cô….”
Thật ra lúc tên đầu xỏ kia đợi lên của ông ta nó đã thừa cơ mở trói,
xung quanh rất ít vệ sĩ nên nó cảm thấy an tâm hơn, vừa đúng lúc ông ta
ra lệnh nó đã phóng nhanh như cắt mà giành cây súng trên tay tên kia bắn một phát cho hắn ta chết. Rồi cầm điện thoại
Lên.
Bên này hắn mừng như điên, lúc tiếng súng vang lên hắn cứ tưởng đời này sẽ không gặp lại nó được.
” Kha, anh nhất định không được đưa cổ phần cho ổng, bắt ổng lại để tôi xử” nó nói rồi nhanh chân ra khỏi khu nhà hoang.
” Ừ ” Hắn lệnh cho bảo vệ đưa ông ta vào kho ròi nói với nó:
” Em ở đâu?”
” đường XX hẻm AB”
” Anh tới liền ”
10 phút sau
” Anh tới lâu quá, tôi đợi mỏi lắm đấy biết không”
” Ha ha…. chấm dứt.. vậy còn vợ tao, mày có làm sống lại được không”
” Là tại vợ ông đã hại trước, chúng tôi đều vì tự vệ” nó
” Tự vệ… ha ha…. các lũ ngu tụi bây đều nói tự vệ, vậy có bao giờ cho vợ tao một con đường sống”
” Tôi không nói nhiều với ông… nể mặt ông là ba Khánh tôi sẽ thả ông
ra, và làm ơn đi ông không bao giờ quay lại nữa” nó gầm lên.
Ông ta được thả vội vàng đi ra, còn ngoảnh mặt lại nói:
” Tao thề sẽ trả mối thù này”
Nó thở dài, ngày tháng sau này liệu vẫn có yên ổn hay không.
” Em nghĩ sau này có Bình yên không?’ hắn quay qua hỏi nó.
” Không chắc, về thôi.” Nó xoay người bước ra khỏi kho.
Bên Khánh.
” Alo, ba. Ba mau tới đi, không phải hôm nay gặp sau!” Khánh điện cho ba mình.
Phía ông ta, vừa mới rời khỏi công ty Trương gia không được bao lâu lại nhận cuộc gọi từ con mình, đoán chắc là chuyện gặp mặt, sắc mặt liền trở nên tốt hơn.
” Ba tới liền. Con cứ lại trước, không chừng người ta đang chờ. ”
” Vâng” Khánh cúp máy.
Từ của bước vào phòng ăn, Khánh thấy hai ba mẹ gia đình bên kia, còn có cả cô gái là mình sắp gặp mặt. Chỉ trách cô gái đó ngồi qua đầu về phía cửa sổ, nhưng dáng người rất quen.
” Chào hai bác”
” A, chào con, Khánh phải không, dạo này lớn rồi, ngồi đi, mà ba con đâu?” mẹ Khanh hỏi nói một lượt.
” Ba con một lát sẽ tới” Khánh cười rồi ngồi xuống, mắt liếc qua cô gái kia một chút.
” Chú và ba con là đồng nghiệp khi xưa, sau này lập công ty, nên tình cảm anh em cũng không tốt lắm, nhưng dạo này gặp lại có vẻ ba con nhìn
rất phát đạt, vợ bác và mẹ con khi xưa là bạn thân, từng có ước nguyện
kết thành thông gia, sau này quả thật là có duyên, ước nguyện được thành sự thật…” ba Khanh ngồi kể chuyện hồi xưa, bắt chuyện với Khánh.
” Vậy là quá tốt” Khánh chẳng biết nói gì, chỉ cười rồi đáp lại câu đó.
” Chỉ tiết là mẹ con do bố con vô ý giết chết, nên mới ra nông nổi này, bác cũng rất buồn” ba Khanh thở dài, nhắc tới chuyện đó lại đau lòng.
” Bác nói gì! không phải mẹ con bị tai nạn xe sao” Khánh bất ngờ.
” Không đâu, hôm đó mẹ con không hề ra ngoài” mẹ Khanh lắc đầu nói.
Với chuyện này nà thật sự đau lòng, cũng không thể trách ba Khánh
được, nói ra lại sợ Khánh buồn! nhưng cũng không thể mãi không biết được Nguyên nhân mẹ mình qua đời.
” Vậy….” ” xin lỗi anh chị tôi tới trễ” từ của ba Khánh bước vào.
” A…. chào anh” ba Khanh thấy không khí hơi căng thẳng Liền nói đưa tay có ý muốn bắt tay.
” Chào, lâu tồi không gặp” ba Khánh nói.
” Anh ngồi đi”
Lúc này cô gái, con hai người kia quay lại. Hôm nay Khanh ăn mặc
không sặc sỡ như thường ngày, váy trắng, tóc xoã, giày trắng đính pha
lê, ví màu trắng ngà, đeo Trang sức màu bạc, nhìn như Thiên sứ.
Vừa quay qua liền đứng dậy chào hỏi ba Khánh.
” Chào bác trai, chào anh….ủa là anh à?” Khanh nhìn người gặp mặt,
thoáng bất ngờ. Khanh đã từng xem qua hình, từng điều tra về thân thế
của Khánh, có lần còn nhìn thấy Khánh nhưng chỉ thấy đằng sau, giờ mới
thấy được mặt ngoài đời, thật sự rất khác trong hình.
” Cô là… bạn của bạn tôi” Khánh ngạc nhiên chỉ vào Khanh.
” Hai đứa quen nhau sao?” mẹ Khanh hỏi.
” À… chỉ là quan biết thông qua bạn con ” Khanh cười ngượng, lúc
trước ngủ chung ngoài bụi cây, Khanh cũng có cảm tình với Khánh.
“Vậy là chắc có duyên” ba Khanh cười.
” Bạn nào?” ba Khánh hỏi.
” Là bạn của bạn con”
” Chúng ta đều quen biết trước, nào cạn ly chúc mừng cho hai đứa” ba Khanh nói.
Buổi gặp mặt suốt hai tiếng đồng hồ, giờ 12 h trưa.
” Hai đứa về trước đi, ba mẹ và bác còn có chuyện muốn bàn” ba Khanh nói.
” Vậy xin phép hai bác, con có thể đưa em đây về” Khánh hỏi.
” Được chứ” hai bác kia gật đầu, miệng tươi cười niềm nở, chuyện này
là hiển nhiên, nếu con rể có lòng tốt, với lại con gái đang sống cùng
bạn nó có Khánh đưa về an toàn hơn.
Khanh và Khánh nhanh chân ta về.
Tại khách sạn.
Khanh và Khánh bước vào cùng lúc, mọi người đang ngồi xem phim đều quay ra.
” Này… về chung à…. đi đâu vậy?” Liên hỏi trước.
“Hỏi nhiều quá Bồ ơi” Khanh giả nai.
” Nhiều cái bép, tao hỏi mày từ đâu về” Liên ăn miếng bánh rồi nói
” Đi gặp mặt về ”
” Gặp ai ?” Liên tra hỏi đến cùng. Mọi người cũng phụ hoạ theo.
” Ở đâu?” Khoa.
” Hồi nào?” Ny
” Người đó như thế nào?” Huy.
” Vui hông em ?” Cô
” Anh cũng giống vợ, vui hông em?” anh khoát vai cô.
Khanh bị hỏi đến không biết trả lời thế nào, nói ra thực sự là rất nhục. (au: tui hỏi cô là nhục chỗ nào??? )
” à… là đi gặp… hôn phu của mình á mà… em tiện đường đưa đi ” Khánh
thấy tình hình có vẻ không ổn nên r tay ‘ nghĩ hiệp’ giúp ‘ vợ tương
lai’ của mình.
” Sao em biết?” cô nhanh trí quay qua hỏi Khánh.
” Ờ thì….” bí rồi.
” Mọi người nói chuyện vui zậy?” nó tù đâu bước vào
” em có mua đồ ăn nè” hắn lắc lắc mấy bọt đồ ăn trên tay.
A . Hai người này đúng là cứu tin a.
” A… hai người về rồi lại có đồ ăn… mọi người cùng ăn đi. ” Khánh đánh trống lãng.
” Hừ…. coi như cậu may…” Liên bực tức.
Mọi người Lục đục dọn đồ ăn ra.
Tối hôm đó.
Nó và hắn rủ nhau ‘hẹn hò’ ngoài vườn ( khu VIP nên có vườn riêng ). Khi vườn không rộng cũng không nhỏ.
” Tôi và anh ra đây nhỡ mọi người phát hiện thì sao” nó thì thầm nói.
” Không đâu… họ đang coi phim hết rồi.”
” Rồi anh kiêu tôi ra đây làm gì?”
” Hẹn hò”
” Rảnh”
” Đổi xưng hô đi”
” Chi… tôi quen rồi, với lại tôi và anh đâu phải đang yêu nhau”
” Đi mà… ha, anh sẽ theo đuổi em” hắn ôm nó ngồi lên đùi mình, mặt cạ cạ vào cổ nó.
” Anh làm được cứ làm… Đổi thì đổi”
” Tuyệt…” nhân cơ hội nó đang dễ với mình mà chồm lên hôn nó. Hôn lâu một hồi thấy nó không thở được mới buông ra.
” Ăn …. gian… quá….” nó đến nói còn phải khó khăn.
” Thích…” hắn mặt tươi cười.
Nó không nói gì, tựa vào ngực hắn nhìn lên trời.
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy nếu không có cái đám loi nhoi lóc nhóc đó phá banh.
” RẦM ”
Quai sờ mớ?
————– end chap ———
Mấy rài đt bị hư. Khùng khùng sao á. Tui viết không được.
Ai đọc chùa tui drop truyện luôn ^^. Để lại cmt trước khi rời khỏi
Hannah-jolie……..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT