“Tiểu Tình, đến đến~” Ta vẫy vẫy tay gọi Vệ Tình.

“Tiểu Tình a, ta nói này, định lực (sự bình tĩnh) của ngươi thật bất nhất, rõ ràng đầu một đống vấn đề, thế mà không chịu mở miệng hỏi ta. Ngươi nói xem, vậy có khó chịu không? Ta là người trong nhà, có cái gì cứ việc hỏi thẳng, đối với ta không cần kiêng kỵ cái gì hết.” Ta nhướn một bên mắt nhìn Vệ Tình.

Vệ Tình cúi đầu nói: “Ta chỉ là cho rằng, chủ tử làm việc đều đã tính toán kỹ đường lui, tự có đối sách, Vệ Tình chỉ cần nghe phân phó là tốt rồi.”

Ta nghe xong mừng thầm, không hổ là tâm phúc, biết rõ lòng ta muốn gì.

Ta đem sự kiện “chăm sóc” Hiên Viên Dực ra “hời hợt” kể lại chung chung, tuy rằng định lực của Vệ Tình là phi phàm, nhưng lần này lại bị dọa cho mắt chữ O mồm chữ A,

“Ai! Nếu hắn không là hoàng đế, với tư sắc của hắn, đổi thành trước đây (thời hiện đại) khéo đã sớm bị ta thượng không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc hiện tại ta là kẻ ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc, ‘việc hứng thú’ chỉ có thể đạt được mức đó, thực là long du thiển thủy, hổ lạc Bình Dương a!” (rồng gặp nước cạn, hổ lạc Bình Dương = hoàn cảnh giới hạn, nếu không thì có thể đã thượng thật) Ta liên tục lắc đầu than thở, làm Vệ Tình đứng một bên, mặt đen lại.

“Chủ tử, tuy nói ta từ lâu đã rõ ngài là người phi phàm, nhưng hành vi bậc này… Đường đường vua của một nước mà bị giở hành vi đùa giỡn xấu xa đến mức đấy, sau đó làm thế nào để giải quyết hậu quả cho tốt?” Vệ Tình vẻ mặt lo lắng lộ ra.

“Ha ha ha, chủ tử nhà ngươi có thể thoát thân hay không, còn phải dựa vào ngươi a! Tiểu Tình dễ thương của ta!” Ta ôm cổ Vệ Tình, hôn một cái “chụt” lên mặt hắn. Hắc Hắc, Tiểu Tình thơm thật.

Vệ Tình đối với hành vi sỗ sàng của ta thì không đồng ý, đã sớm thấy nhưng lại không thể trách. Dựa vào lời dạy bảo của chủ tử, đây là biểu thị của hành động cảm tạ thân mật, còn giúp truyền đạt tình cảm nữa.

“Ta?” Vệ Tình chỉ vào mình, hai mắt mở to.

“Ừ” Ta đem tư thế phởn phơ đứng dậy, “Vũ linh ‘Lân Nhi’ này là nhân vật mà công chúa Đại Á vương triều tặng cho hoàng thượng làm lễ vật, hiện tại sự tình xảy ra, Hiên Viên Dực chắc chắn sẽ đi gặp công chúa để đòi người. Mà ‘Lận Á Hiên’ dù gì cũng là người của một quốc gia thực lực cường đại, Hiên Viên Dực dù không đòi được người cũng không thể đối công chúa làm gì. Vì thế hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ với công chúa.”

Ta đứng lên vỗ vai Vệ Tình, “Chắc chắn hắn sẽ chĩa mũi dùi sang ngươi. Hơn nữa hắn lần trước giả đạo tặc, đã biết ta và ngươi quan hệ không đơn giản, bắt hỏi ngươi là phương thức nhanh nhất. Huống hồ ngươi bất quá chỉ là một tên trưởng quan thị vệ nho nhỏ trong đội hòa thân của công chúa, muốn giết ngươi là việc dễ như trở bàn tay.”

“Nhưng mà — Người thiện lương như ta thế nào lại bỏ mặc Tiểu Tình dễ thương của ta trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy được a!” Ta nhét một quả nho vào miệng Vệ Tình.

“Nếu như ta sở liệu, ngươi ngày mai sẽ bị gọi tiến cung. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần một mực chắc chắn ta chỉ là một vũ linh nổi danh ở bên ngoài của Đại Á vương triều, những chuyện khác cứ một mực ngậm miệng không trả lời. Nếu hắn hỏi quan hệ của chúng ta thì ngươi chỉ cần nói, ta và ngươi biết nhau cũng chưa lâu, chỉ là thấy ta thân thế thương cảm, nên ngươi chiếu cố nhiều hơn một chút là được rồi.”

“Tiểu Tình, bây giờ ta muốn nói với ngươi thứ quan trọng có thể bảo vệ ngươi khỏi bị tra ấtn dụng hình, ngươi phải nghe cho kỹ!” Ta dừng lại một chút, cố làm ra vẻ huyền bí.

“Ngươi biết hiện tại ai là người phụ trách toàn quyền đại hôn của công chúa và hoàng đế chứ?”

Sắc mặt Vệ Tình tối sầm lại, “Tể tướng Thượng Quan Liên Phong.”

“Tuy nói đây là đại hôn của hoàng đế, nhưng dựa theo lẽ thường, cũng không cần phải nhờ đến Tể tướng chủ trì nhỉ? Ngươi có cho rằng Hiên Viên vương triều thực sự để mắt đến chúng ta?”

Vệ Tình không trả lời, nhưng trong lòng cũng đã minh bạch.

“Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng chắc chắn một điều rằng — Thượng Quan Liên Phong rất quan tâm đến ngươi! Vì thế, chúng ta phải lợi dụng điểm tốt này!”

“Khi Hiên Viên Dực thẩm vấn ngươi, Thượng Quan Liên Phong cũng sẽ có mặt, vì hắn phụ trách đại hôn nhưng lại không hoàn thành trách nhiệm, nếu hoàng đế muốn dụng hình bức cung với ngươi, ngươi hãy dùng –” Vừa nói ta vừa đối mặt Vệ Tình làm một biểu cảm.

“Cái này — mắt hơi mang lệ, thêm cả phẫn hận cùng ai oán mà nhìn hướng Thượng Quan Liên Phong, ta bảo đảm, hắn dù mất mạng cũng sẽ không nhượng hoàng đế động một sợi lông tơ của ngươi.” Ta hề hề cười trộm nói.

Vệ Tình đen mặt, “Cái này… Chủ tử… Thứ cho Vệ Tình không làm được.”

Ta đã dự đoán trước lời cự tuyệt, nhưng vẫn giả bộ hoảng sợ.

“Tiểu Tình! Ngươi quăng lời thề lúc đó đi đâu mất rồi? Ta cũng đâu bắt ngươi phải đi bán thân, chỉ là làm cho ngươi giả bộ đóng kịch mà thôi! Ngươi nếu không muốn thì ta làm sao bây giờ a~ Vậy ta đây lập tức đi đầu thú, để hoàng thượng đem ta tiền gian hậu sát, tiên sát hậu gian, biên gian biên sát… cái nào cũng tốt!” (cưỡng trước giết sau, giết trước cưỡng sau, vừa cưỡng vừa giết, thật là phong phú a~) Ta vừa nói vừa dùng đôi mắt đầy “ai oán” phóng hướng Vệ Tình.

Vệ Tình mặt lại đen, “Chủ tử, ý ta không phải như vậy… Chỉ là, ngài bình thường luôn mắng ta mặt quan tài, ta là… làm không được… biểu tình… như vậy.”

“Ai nha, ta còn tưởng cái gì chứ!” Ta ngay lập tức đổi bộ dạng “trời sập đã có ta đỡ”, “Cứ để ta, xem ta một đêm đặc huấn ngươi, ngày mai mặt kiểu gì cũng có thể xuất ra! Tiểu Tình a, mạng của chủ tử ngươi đang dựa vào cái mặt quan tài này đó, đừng phụ lòng kỳ vọng của đảng và nhân dân a!

Ngày hôm sau

Thám tử ta phái đi đã trở lại hồi báo, Thượng Quan Liên Phong mang theo một ít thiếp thân thị vệ, sáng sớm đến cung thỉnh thánh giá hồi cung để lâm triều, thế nhưng đứng ngoài cửa gọi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì. Thượng Quan Liên Phong nghĩ có gì đó không phải, liền đá cửa xông vào, sau đó thì cả đám lính đều chạy ra ngoài, chỉ còn một mình Thượng Quan Liên Phong ở lại hầu hạ thánh giá.

Đám lính bị đuổi ra sắc mặt tái mét, hỏi gì cũng chỉ lắc đầu, ngậm miệng không nói chuyện.

Đem sự việc đi phân tích, hoàng đế nếu xảy ra việc gì đó thì sao mọi thứ lại an tĩnh như vậy? Mà bảo không có gì xảy ra, thì sao đám lính mặt mày khủng hoảng như phụ mẫu ở nhà mới chết? Chắc chắn là đã xảy ra việc phi thường quái dị rồi.

Ta nghe xong hồi báo, thỏa mãn gật đầu, thưởng cho tên thám tử rồi đuổi hắn đi.

Quả nhiên nửa canh giờ sau, Vệ Tình bị bốn người đại nội thị vệ “thỉnh” tiến hoàng cung. Khoảng chừng đến quá thời gian đốt đèn mới thả về. (buổi tối)

Trong lúc Vệ Tình rời Tầm Thủy biệt viện, hoàng cung đã phái tới rất nhiều thị vệ, trong ngoài, trên dưới đều thấy thị vệ, chỉ thiếu điều cứ ba thước lại lục soát, quyết tìm cho bằng được vũ linh dẫn đầu đoàn múa tối hôm qua.

Nhưng đáng tiếc, ta hiện tại chỉ là một người trong đám thị vệ đông đúc của công chúa, một tên lâu la nho nhỏ có màu da ngăm đen, bộ mặt xấu xí, đám ngu si kia còn lâu mới nghĩ ta và vũ linh đẹp khuynh quốc khuynh thành kia có quan hệ với nhau.

Tại ta nhìn theo đám thị vệ đại nội thất bại, tay không trở về, trong đầu nghĩ linh tinh: bức tranh rùa trên người Hiên Viên Dực kia, có thể làm hắn một tháng không thể “phong lưu khoái hoạt”. Nếu để các phi tử thấy, còn gì mặt mũi hoàng đế nữa! Ha ha!

Tay cầm đèn, lòng nghĩ, sau khi Vệ Tình trở về có thể hảo hảo ngủ một giấc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play