"Em cũng nghĩ tới, anh là một người đàn ông bình thường, quá khứ có bạn gái cũng không sai, nếu như anh sống đến ba mươi mốt tuổi còn chưa từng có một người tình, vậy thì thật sự là không bình thường."
Cô cắt đứt lời xin lỗi của anh, bởi vì cô biết, thật ra thì chuyện này anh không cần thiết phải nói xin lỗi với cô, chuyện này không thể nói là lỗi của người nào, anh không sai, cô cũng không sai, chỉ là lỗi ở người có ham muốn giữ lấy.
Sắc mặt của cô rất khó coi, trừng mắt liếc anh một dáng vẻ muốn cắn chết anh.
"Nhưng chính là em ghen tỵ." Cô không vì giọng điệu ghen tị của mình mà cảm thấy có bất kỳ điều gì không ổn.
Bởi vì ở tướng vợ chồng xử chi tế, bày ra chính mình đen tốimột mặt vốn chính là thiên kinh địa nghĩa hành động, cô không chỉ không muốn che giấu, lại càng không thích dối trá giả bộ mình rất dễ dãi.
"Em ghen tỵ với bất kỳ người phụ nữ nào đã ở chung với anh, dù biết rõ chuyện như vậy là bình thường, em vẫn cảm thấy rất tức giận."
Cho nên cuối cùng anh đã biết, có lúc nghe các bạn bè nói chuyện tình cảm thì vì sao họ sẽ nói dù có tình cảm sâu đậm với bạn trai, không chỗ nào không nói với đối phương, nhưng nhất định hiểu ý lẫn nhau, sẽ không đề cập tới chuyện này, càng sẽ không ngây ngốc làm ra muốn cùng đối phương bạn gái trước tương đối người nào tương đối khá loại này ngu xuẩn hành động, đối mặt chuyện tình cảm này, coi như khoan hồng độ lượng hơn nữa, có ít người để tâm nhưng làm cho người khác chắc lưỡi hít hà.
Tâm tình của anh phức tạp, không nói nhìn cô, cô nói thẳng làm anh không phản bác được, nhưng anh vẫn chỉ có thể cố tỏ vẻ bình tĩnh, chờ cô cho anh phán quyết.
"Cho nên nói. . . . . ." Cô hít sâu một hơi, đôi mắt trở nên trong trẻo không dứt."Cho nên em tự hỏi mình, rốt cuộc ý nghĩ trong lòng là gì?"
Hôm nay đang cùng nữ nhân kia trường đàm thì tâm tình của nàng lại hỏng bét lại sợ, muốn dứt khoát một chút buông tha thôi, nhưng lại cảm thấy không được buông tha, bởi vì nàng yêu người đàn ông này rồi.truyện chỉ được đăng tại dien@an^^quy##n.com
Nếu không, tại sao muốn để ý chuyện trước kia?
Mặc dù muốn mình không để ý, nhưng chỉ cần thấy anh, cô lại mâu thuẫn lại có chút tức giận, cho đến vừa rồi. . . . . .
Anh rất hồi hộp, biết cô đã có kết luận cuối cùng.
Suy nghĩ một chút từ khi nào anh lại đáng thương như vậy, thậm chí có một ngày vì người phụ nữ bị đối phương quyết định sống chết của mình? Nhưng anh vẫn không nhịn được nín thở chờ đợi.
"Bắt đầu từ hôm nay. . . . . . Trong mắt của anh chỉ có thể có em." Cô có chút đáng thương, không tự tin nhìn anh."Em thừa nhận mình nhỏ mọn, em biết rõ về chuyện tình cảm em còn rất ngây thơ, nhưng. . . . . . So với những thứ ghen tỵ và bất mãn kia, em càng quan tâm anh có ở chung một chỗ với em hay không. . . . . . Có lẽ cuộc sống tương lai có thể em sẽ rất nhàm chán luôn dung chuyện kia tới tìm anh gây gổ, nhưng anh không thể tức giận, đó là anh thiếu nợ của em, bởi vì anh quá ngu ngốc, để cho em phát hiện chuyện này, làm cho chuyện trở nên phiền toái như vậy."
Anh ngây ngốc nhìn cô, không ngờ sẽ là kết quả này.
Cô đồng ý cho nhau một cơ hội? Mặc dù anh gây phiền toái? Mặc dù người nhà của anh không dễ ở chung? Mặc dù anh có thể từ tổng giám đốc Thiệu thị xuống cấp dưới? Mặc dù. . . . . . Cô để ý quá khứ của anh?
Đột nhiên, anh khẽ cười, nặng nề thở ra một hơi.
Tại sao anh lại quên vợ anh hiền lành đơn giản như thế nào? Làm sao sẽ quên vho tới bây giờ vợ anh rất ít khi suy nghĩ phức tạp? Có một số việc, mặc dù đang tính, nhưng là cô hiểu được chuyện đúng chuyện sai, không phải bốc đồng kích động làm.
Sauk hi nói ra ý nghĩ và đáp của mình án, chẳng biết tại sao, Hách Hạ Tnh cảm thấy tâm tình rộng mở thoải mái.
Dũng cảm đối mặt vết thương lòng thật ra cũng không dễ dàng, hơn nữa. . . . . . Có lẽ cũng cần một chút thời gian mới có thể thật sự quên được, nhưng nếu như có thể dũng cảm tiếp nhận nó, tảng đá lớn kia cuối cùng cũng có thể biến mất theo thời gian.
Thiệu Sỹ Trần nâng khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô một cái."Cám ơn em, Tiểu Tĩnh, em không biết đáp án của em có ý nghĩa thế nào với anh."
Anh không nhịn được kích động ôm cô, chưa bao giờ từng nghĩ tới có một ngày mình có cảm giác hạnh phúc kích tình,cũng được loại này làm người, chưa từng nghĩ qua sẽ rộng mở trái tim với người khác, không ngờ quỷ thần xui khiến lấy được người phụ nữ đặc biệt, hoạt bát hiếu động,vợ anh luôn không an tĩnh lại đáng yêu.bạn đang đọc truyện trên d**nda#nleq%%don.com
"Tốt. . . . . . Được rồi! Anh. . . . . . Anh cũng đừng khách khí." Lời nói của anh quá thành khẩn, trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Ai muốn người luôn lạnh lẽo này, mặt mũi anh mất cân đối, thần kinh không ổn định.
Nhưng bây giờ đối mặt với cô thì anh sẽ cười, dùng nụ cười dịu dàng động lòng ngưới đó hấp dẫn cô, làm hại cô rất không quen lại rất hưởng thụ.
Cô cứng ngắc vươn tay, vỗ vỗ lưng của anh, bị anh ôm chặt, không thể thở nổi.
"Được. . . . . . Được rồi! Anh. . . . . . Đừng ôm nữa, hôm nay em quá mệt, hiện tại chỉ muốn tắm, anh cũng làm việc cả ngày, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút." Cô thật sự là bận rộn cả ngày, vừa mệt mỏi lại suy nghĩ nhiều.
Nếu cô đã quyết định bỏ qua chuyện quá khứ của anh, cũng không cần nhắc mãi chuyện này.
Có một số việc, sau khi nói xong đã hiểu rõ ràng, sao không làm một người hào phóng, bỏ đi thành kiến?
Thời gian qua anh và cô không qua lại, mà bây giờ cuộc sống sau này của cô và anh.
Phải xem chuyện trước mắt, cũng phải nhìn về tương lai, nhưng tuyệt đối không quay đầu lại nhìn về quá khứ.
Chúng ta? Đột nhiên, nụ cười của anh trở nên rộng hơn, phát hiện mình rất thích cô nói ra hai chữ "Chúng ta" này.
"Không có vấn đề." Anh ôm lấy cô.
"A? Anh ở đây làm cái gì? Thiệu Sỹ Trần, anh làm sao. . . . . ."
"Em vừa rồi gọi anh là gì?" Anh cất bước, đi tới phòng ngủ hai người.
"Chính là Thiệu. . . . . . Sĩ. . . . . . Sĩ Trần." Cô đỏ mặt, ngoan ngoãn thay đổi cách gọi.
"Đi, chúng ta đi tắm."
"Em. . . . . . Chúng ta?"
"Đúng, vừa rồi không phải em nói chúng ta sao?"
"Em nào có? Em nào có nói chúng ta. . . . . ." Cô chỉ nói là chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút. . . . . . Chưa nói chúng ta tắm chung nha!
"Nếu muốn nghỉ ngơi sớm một chút, hai người cùng hành động sẽ nhanh hơn." Anh nghiêm mặt lời nói mập mờ.
Gương mặt của cô đỏ hơn, cảm thấy lúng túng.
Mặc dù có tiến một bước thân mật với anh, nhưng mà dù nói thế nào thì cô vẫn còn trẻ, dễ dàng xấu hổ!
"Đợi. . . . . . Chờ một chút, vừa rồi không phải. . . . . ."
"Không còn kịp rồi, anh đã nghe được rồi." Anh mỉm cười tiến vào phòng ngủ, tiếp đó lại đi về phía phòng tắm.
Lỗ tai của cô đỏ lên, ngắm nhìn anh, hơi mất tự nhiên cắn cắn môi,
"Thế nào. . . . . ."
"Anh muốn ôm em." Anh nhẹ giọng nói, trong mắt mang theo tình yêu nồng đậm.
Tim của cô không khống chế được đập nhanh hơn, cảm giác trong cơ thể nóng lên.
"Ôm. . . . . . Ôm liền ôm sao!"
Tại sao anh lại nói như vậy? Hơn nữa ánh mắt của anh, làm cho tim cô đập rộn lên! Người đàn ông này rất đáng ghét, chợt bắt đầu thi triển sức quyến rũ của mình đối với cô.
Cô thừa nhận mình rất yếu, không chịu nổi hấp dẫn mê người của anh, chỉ bị anh nhìn như vậy, cô liền khẩn trương không dứt, tim đập rộn lên.
Anh cúi đầu, cắn lên tai cô."Em biết, không phải loại ôm này."
"Không đúng ? Vậy. . . . . ." Cô rất ngốc, còn muốn đặt câu hỏi, trong nháy mắt đang chống lại ánh mắt anh, trái tim rung động nhảy lên, toàn thân nóng lên.
Ngọn lửa trong mắt anh, làm cô dù có ngu ngốc như thế nào nữa, cũng biết ý nghĩa của nó.
"Anh. . . . . ." Cho nên đây chính là sự khác biệt giữa người hai mươi tuổi và hơn ba mươi tuổi sao? Ở phương diện này, anh luôn dễ dàng nắm giữ tâm tình của cô trong tay.
Anh buông cô xuống, chống đỡ cả người cô ở trên tường.
Cô vừa ngẩng đầu lên, môi của anh liền che lại hơi thở của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT