Cô có mấy lời nói đúng, chỉ là có mấy lời là sai, mặc dù anh nghĩ qua cùng với cô sống cuộc sống bình thản, cùng với cô cả đời trở thành người ngoài cho là vợ chồng ân ái,bí mật kính tặng như băng, giống như cha mẹ anh, chỉ là sau khi chung sống cùng vô, anh phát hiện tình huống vượt quá anh mức có thể khống chế.
Cảm giác của anh với cô không hề giống nhau. . . . . . Đối nụ cười của cô, cô ồn ào, sự nhiệt tình của cô, hành động tùy ý của cô, cô xấu hổ. . . . . . Tất cả chuyện thuộc về của cô, anh cảm thấy rất. . . . . . Hưởng thụ?
Đột nhiên, anh sững sờ.
Anh nghĩ tớiđáp án, hẳn là kinh người như thế vừa sợ sợ.
Anh thế nhưng cảm thấy vợ của anh rất đáng yêu, để cho anh đắm chìm, phải . . . . . Hưởng thụ?
Anh cảm thấy sống chung với cô làm cuộc sống của anh vui vẻ, làm anh mong đợi, làm anh. . . . . . Để ý. . . . . . Anh đang nghĩ ý của cô, cảm giác của cô với anh?
Đột nhiên lĩnh ngộ đáp án còn không kịp tiêu hóa, thư ký của anh lần nữa đi vào, trên tay cầm hai hộp đồ ăn.
"Thư ký tiểu thư, cô không có chuẩn bị cho mình sao?" Nhìn hộp đồ ăn đưa tới trước mắt mình, Hách Hạ Tĩnh bình tĩnh mỉm cười với người trước mắt.
Rõ ràng cô yêu cầu cơm cho ba người, người này vẫn khăng khăng giữ ý kiến? Rốt cuộc. . . . . . Cô có nghiêm túc với lời nói của Thiệu phu nhân, hay là cố ý đây?
Thư ký cung kính nói, "Sẽ không quấy rầy cô và tổng giám đốc. . . . . ."
Hách Hạ Tĩnh đột nhiên đứng lên, nhận lấy hộp đồ ăn, lần nữa thả vào tay của thư ký."Hai người ăn đi! Đợi lát nữa hai người phải tiếp tục công việc, mà tôi không cần, cho nên tự tôi ăn bên ngoài là được."
"Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết, đó là mệnh lệnh của tôi." Cô mỉm cười, giọng nói nhưng không để hoài nghi, quay đầu, nhìn về phía Thiệu Sỹ Trần đang kinh ngạc, "Em đi về trước đây."
Không có giọng nói ấm áp quen thuộc, không có nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp, cô chỉ là khẽ mím môi, không mỉm cười.
Xoay người, cũng không quay đầu lại, cô thẳng người, đi ra khỏi phòng làm việc.
Bước vào thang máy, cô cảm nhận được không gian bên trong yên tĩnh và llành lạnh.
Bước ra thang máy, cô không cảm thấy nhân viên đang cúi chào mình.
Đi ra khỏi Thiệu thị, cô không chút lưu luyến, cũng không có quay đầu lại, từ đầu tới cuối đều khẽ mỉm cười, đôi mắt không có tiêu cự.
Vươn tay, đón chiếc xe taxi, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, đóng cửa xe, xechạy nhanh đi về phía trước, cô nói địa điểm, sau đó. . . . . .Nước mắt trào ra không cách nào khắc chế, nhẹ nhàng rơi xuống, lẳng lặng hiện lên, mà cô thủy chung giữ vững mỉm cười.
Mấy chục phút sau, cô đi xuống xe, đi tới một ngôi nhà, chậm rãi bước vào cửa lớn, vô hồn đi vào thang máy, đi tới lầu cuối nào đó một cái trước đại môn.
Cô ngơ ngác ấn chuông cửa, qua một hồi lâu, trong phòng có người ra mở cửa.
Là phụ nữ, còn đang buồn ngủ, bộ mặt phẫn hận bất mãn, bởi vì bị đánh thức, mở cửa, đang muốn mắng tên nào không biết điều, nhưng nhìn đến người ở cửa ra vào, em gái của cô Hách Hạ Tĩnh, thấy nước mắt trong mắt cô, thấy vẻ mặt vô dụng và bi thương của cô, cô giật mình, trợn to mắt, không thể tin được em gái chưa bao giờ khóc lại có vẻ mặt yếu ớt bất lực như vậy.
"Tiểu Tĩnh?" Hách Hạ Ưu nâng chân mày, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Chị hai. . . . . ." Nghe được tiếng gọi, Hách Hạ Tĩnh cố đè xuống nước mắt, không nhịn được khóc thành tiếng.
Tâm trạng quá đau khổ, thật là đau, thì ra là không phải chỉ có một chút, thì ra là không phải là không để ý, mà là thật sự cảm nhận được cảm giác đau đớn.
Thì ra là không phải sẽ không khổ sở, thì ra là không phải sẽ không bị thương, mà là tôn nghiêm của cô không cho phép biểu hiện yếu ớt ra bên ngoài trừ với người nhà.
Cô từng nghĩ tin tưởng, lệ thuộc vào Thiệu Sỹ Trần, cô nghĩ coi anh là tác giả người, nhưng bây giờ cô biết là sai rồi.
Người đàn ông kia là không có lòng, anh không biết yêu, cũng sẽ không yêu ai, coi như đối với cô khá hơn một chút, truyện chỉ có tại đienan llllllllllw anh còn không tin tưởng tình yêu và hôn nhân, cô nghĩ đi cả đời cùng anh, thật, thật nghiêm túc nghĩ tới, nhưng mà bây giờ. . . . . . Cô không cách nào nghĩ như vậy nữa. . . . . .
Trong lòng có ngăn cách, phải làm thế nào đánh vỡ rào cản?
Muốn, chính là đầy đủ, không phải đầy đủ, không bằng không cần. . . . . .
Hách Hạ Ưu không nói hai lờiôm cô, mang cô tiến vào bên trong nhà.
Cho đến khi cửa chính đóng lại thì Hách Hạ Tĩnh không thể tiếp tục nhẫn nại, bi thương nghẹn ngào bật thốt lên, vùi trong ngực chị gái, lớn tiếng khóc. . . . . .
***
Thiệu Sỹ Trần thấy Hách H ạ Tĩnh rời đi, mới hai mươi giây ngắn ngủi, không nhìn một bên ngắm nhìn người phụ nữ của anh, đi khỏi phòng làm việc.
Anh đứng ở trước thang máy, nhìn con số không ngừng chạy xuống phía dưới, nhanh chóng xoay người, an toàn chạy xuống dưới lầu.
Đi tới lầu một, thái độ của anh khác thườnglao ra khỏi Thiệu thị.
Trong nháy mắt khi anh bước ra, thấy cách đó không xa người phụ nữ đang ngồi vào trong taxi.
Không chút do dự, anh chạy nhanh tới.
Mắt thấy sắp tới nơi, anh nhìn thấy cửa xe đóng, xe chạy nhanh về phía trước.
Anh muốn xông lên phía trước ngăn xe taxi lại, lại đột nhiên dừng bước.
Trợn to đôi mắt, anh cảm giác tim co rút đau đớn .
Bởi vì anh thấy được, cô ở trong xe mỉm cười, khóe mắt lại rơi lệ. . . . . .
Chua xót ở trong người dâng lên, anh cắn chặt răng, chịu nhịn không thoải mái cảm giác đau xâm nhập giác quan của mình. Cô đang khóc, cô khóc. . . . . . Anh tổn thương cô.
Vì sao anh cảm thấy đau lòng?
Cho tới nay, cô luôn làm cho anh có thật nhiều cảm xúc ngay cả mình cũng không thể nào tin được sẽ xuất hiện.
Anh vì cô mà mỉm cười, anh vì cô mà vui vẻ, anh vì cô mà cảm thấy trong lòng bình tĩnh, anh vì cok mà kích động đến không thể khống chế, hiện tại. . . . . . Anh cũng vì cô mà đau lòng. . . . . .
Đứng tại chỗ, anh khép chặt mắt, cảm giác hốc mắt nóng lên.
Anh cố gắng đè nén cảm giác đau đớn và khổ sở trong tim, nắm chặt hai quả đấm, không hiểu mình vì sao toàn thân đều đang run rẩy, vì sao cảm thấy sợ hãi . . . . . .
Anh. . . . . . Dường như. . . . . . Đã mất đi. . . . . . thứ gì đoz. . . . . .. . . . . . Anh cảm thấy. . . . . . Một thứ rất quý giá . . . . . . Một người!
Thời gian trôi qua khá chậm, cảm xúc vẫn không hồi phục như trước, độimắt Thiệu Sỹ Trần vô hồn trở lại Thiệu thị.
Không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của các nhân viên khi nhìn thasy hạnh động không bình thường của anh, anh bước vào thang máy, trở lại phòng làm việc của mình.
Thư ký của anh vẫn cầm hộp đồ ăn đứng ở nơi đó, không hề rời đi.
Trong mắt của cô lộ vẻ không dám tin và tan nát cõi lòng, đau lòng ai oán nhìn anh, giống như anh làm ra hành động gì tổn thương cô.
Đột nhiên, anh cảm thấy mệt quá,cảm thấy mệtmỏi vì không giải thích được chuyện đang xảy ra, nhìn người phụ nữ trước mắt.
"Tôi đã từng hi vọng cho hai người chúng ta một cơ hội, nhưng mà cô đã bỏ qua." Sau khi người phụ nữ làm anh mất lý trí rời đi, đầu của anh trở nên rõ ràng."Cô cũng biếtcô ấy ở bên trong."
Cô là thư ký của anh, mặc dù mới vừa cùng anh đi họp, nhưng chỉ cần có người tới tìm anh, nhất định sẽ cho cô biết.
Cô là cố ý, biết rõ Hách Hạ Tĩnh ở trong phòng nghỉ, bạn đang đọc truyện trên [email protected]@n.com cố ý nói ra những lời đó, thăm dò anh.
Thư ký của anh im lặng, ánh mắt lóe lêđã giải thích tất cả.
"Tôi coi trọng cô cùng làm việc chung, tôi đánh giá rất cao năng lực công tác của cô, dù là quá khứ hay là hiện tại, đối với tôi mà nói, cô rất ưu tú."
Anh chậm rãi ngồi xuống, dựa vào thành ghế, đôi mắt không ôn nhu, sắc bén vô tình."Có lẽ tôi rất ích kỷ, nhưng mà bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn,từ bỏ thân phận thư ký, tôi có thể để cho cô xuống làm việc quản lý cấp chủ quản, một lựa chọn khác là rời khỏiThiệu thị."
"Tại sao? Tôi làm gì sai? Tôi chỉ là yêu anb, tôi muốn tranh thủ tình yêu, có lỗi sao?" Cô không dám tin rống to.
"Nếu như cô thật muốn giành lấy, nên tiếp nhận đề nghị của tôi vào ba năm trước, dù cô có tin tôi sẽ yêu hay không yêu cô." Anh nặng nề than nhẹ.
"A, thế nào? Bây giờ anh nói cho tôi biết, Thiệu sỹ Trần tôi vẫn cho là không biết yêu thì ra là cũng là sẽ yêu người khác? Cho nên không phải anh muốn nói anh yêu người phụ nữ kia? Hách Hạ Tĩnh đó?" Cô kích động kêu to, trào phúng cười lạnh.
"Nếu như cô phải giải thích như vậy, tôi nhất định phải cho lý do, như vậy, tôi nghĩ tôi yêu cô ấy." Anh giương mắt, nhìn thẳng gương mặt kinh ngạc của cô.
"Không, làm sao anh có thể yêu cô ấy?"
"Nếu như khi đó cô nguyện ý gả cho tôi, có lẽ tương lai một ngày nào đó tôicó thể cũng sẽ yêu cô. . . . . . Nhưng mà cô lựa chọn một con đường khác mà đối với cô nó tiện lợi hơn vừa không có gánh nặng, khi cô từ chối tôi, cũng tương đương với bỏ qua tôi. . . . . . Chẳng lẽ không đúng?" Khi sống chung cùng người phụ nữ này, anh vẫn không nghĩ tới vấn đề yêu hay không thương.
Bởi vì cô hiểu rất rõ anh, bởi vì hiểu rõ mà có nhận thức khi đợi đối phương, sợ bị tổn thương, ở trên con đường tình yêu này, cô lựa chọn lùi bước, chân chính cất giữ mình, còn anh thì hoàn toàn không có ý định đi suy nghĩ chuyện như vậy.
Trước mặt của anh cô vẫn biểu hiện biết tròn biết méo, cô để mình hoàn mỹ không tỳ vết, đối với anh cũng không thể hiện một mặt chân thật, giống như anh và cô chỉ có anh thể hiện, bất luận tốt hoặc xấu, không chút nào che dấu. . . . . .
Bây giờ suy nghĩ một chút, tình huống anh chung sống cùng người phụ nữ này cũng giống khi anh và Tĩnh chung sống, chỉ là người che dấu người tự ngã là anh.
Chẳng lẽ cũng bởi vì che dấu, cho nên mới dễ dàng bị sự tự tại thoải máibên kia hấp dẫn?
Bất đồng giữa anh và tiểu Tĩnh, là anh biểu hiện mình là lạnh lùng, là cô độc, không ủng hộ nếu nói tình tình yêu yêu, mà cô bất kể mình có được tiếp thụ hay không, cô chân thật cũng không cất giữ, sẽ không vì ý nghĩ củangười khác mà miễn cưỡng mình. . . . . .
Giống như chuyện xảy ra hiện tại, chỉ cần cô cho rằng là sai. . . . . . Là sai. . . . . . Cô cũng sẽ không miễn cưỡng mình.
Cô đã cho rằng. . . . . . anh không sẽ yêu, không biết yêu, không thể nào yêu, không muốn yêu. . . . . . Cô. . . . . .
Nhưng mà, cô sai lầm rồi, bởi vì anh. . . . . . Sẽ yêu, hiểu yêu, có thể yêu, cũng muốn yêu cô, cũng đang yêu cô. . . . . .
Chỉ là hiện tại anh nên làm như thế nào?
Phải làm như thế nào mới có thể vãn hồi cô? Vãn hồi tín nhiệm của co với anh. . . . . . Như thế nào để cho cô biết anh thay đổi? Như thế nào để cho cô hiểu. . . . . . Là cô làm cho anh kích động và khát vọng người yêu?
Lần đầu tiên, anh hối hận giữa cô và anh vó nhiều cách trở như vậy.
Lợi ích từ nhà Hách Hạ, anh có thể buông tha, lựa chọn không cần.
Hai người kết hợp dưới tình huống không yêu, anh đã quyết định để cho giữa cô và anh tràn đầy tình yêu.
Anh không biết yêu, không có tâm, vì cô, anh nguyện ý bỏ ra chính mình.
Nhưng. . . . . . Tha thứ chuyện tổn thương này. . . . . . Nếu như cô không chấp nhận, muốn anh phải làm thế nào?
Anh làm thế nào mới xóa bỏ được ngăn cách và vướng mắc của cô với anh?
Anh nên làm thế nào để xóa đi vết sẹo trong lòng cô?
Anh. . . . . . Phải làm sao?