Rồi khoát tay với bọn thị vệ:
- Thôi hãy đưa bọn chúng đi!
Tiểu Yến Tử vừa vùng vẫy, vừa hét.
- Hoàng A Ma! Rồi người sẽ phải hối hận! Sao không tha cho Tử Vy đi, cả Kim Tỏa nữa? Hai người đó đều bị con hại. Hoàng A Ma, sách có nói "Người không chỉ thân vì đó là thân nhân mình, không chỉ quý vì đó là con mình". Con người ta bệ hạ còn nhận được. Tại sao con ruột là Tử Vy, Hoàng A Ma lại không nhận?
Kim Tỏa cũng nói:
- Hoàng thượng, hoàng thượng ơi! Tử Vy có cả thơ, cả tranh của Hoàng thượng vẽ, có cả huyết thống của Hoàng thượng nữa. Người lại không tin, chẳng lẽ người lại để cho Hạ Vũ Hà dưới suối vàng phải khóc một lần nữa ư?
Đến lúc này Tử Vy không còn sợ hãi nữa, trái lại tỏ ra hết sức bình tĩnh. Tử Vy trịnh trọng nói.
- Này Kim Tỏa, Tiểu Yến Tử, các người hãy tỉnh táo một chút đi. Có ta cùng theo các ngươi còn chưa hài lòng ư? Ta đã thề có phúc cùng hưởng có họa cùng chia cơ mà?
Nói xong quay sang vua, Tử Vy bình tĩnh nói.
- Hoàng thượng, con hiểu người sống trên trăm họ, tình cảm cũng cao vời vợi như nhật nguyệt, đâu có thể nào động lòng trước thâm tình của người bình thường chúng con, nên con không trách.
Vua có vẻ xúc động trước lời của Tử Vy, Hoàng hậu thì sợ chần chờ gây họa, nên hạ lệnh cho bọn thị vệ.
- Thôi hãy đưa chúng đi đi! Đưa đi ngay hết!
Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa bị điệu đi. Nhĩ Thái, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ quỳ đấy yên lặng. Chẳng biết làm gì để can thiệp nữa.
Cánh cổng nhà lao đóng sập lại rồi khóa kín.
Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa đã bị cô lập với thế giới bên ngoài. Tiểu Yến Tử chồm lên, bám lấy những chấn song sắt hét to ra ngoài.
- Hãy thả chúng tôi ra! Đừng nhốt chúng tôi! Chúng tôi chẳng có tội gì cả!
Và cố nói với tên lính gác ngục:
- Hãy đi bẩm báo với Hoàng thượng, ta có chuyện muốn nói với người!
Nhưng tên lính gác ngục trợn mắt:
- Cái gì mà Hoàng thượng. Bọn ngươi là bọn tội đồ sắp chết đến nơi, còn bày đặt đòi gặp Hoàng thượng làm gì?
Nói xong, quay người bỏ đi. Tiểu Yến Tử nghe vậy òa lên khóc.
- Tại sao lại có thể thế này? Tại sao? Tôi không thể tin được! Không thể tin được!
Tử Vy và Kim Tỏa bước tới đỡ Tiểu Yến Tử dậy, an ủi:
- Đừng khóc nữa, đừng đau khổ gì cả, có lẽ cái số của chúng ta như vậy. Thôi thì chấp nhận đi!
Tiểu Yến Tử quay qua ôm chầm lấy Tử Vy:
- Tôi không chấp nhận! Định mệnh không thể khắc nghiệt như thế! Thật tình tôi không hiểu, tại sao Hoàng A Ma lại có thể nhẫn tâm như vậy. Chỉ vì chuyện chúng ta lừa dối người mà cư xử với chúng ta thế này ư? Sao không nghĩ đến những điều tốt mà chúng ta đã làm cho người?
Nói đến đây Tiểu Yến Tử lại khóc òa:
- Tất cả lỗi tại tôi cả. Mọi người đã khuyên can, hôm này thời cơ chưa tốt, vậy mà tôi không nghe. Tất cả vì tôi hấp tấp quá, nên mới hại chết Tử Vy, hại cả Kim Tỏa.
Kim Tỏa cũng khóc:
- Tại tôi nữa, vì tôi không những không ngăn tỉ tỉ mà còn xúi tỉ tỉ hành động, kết quả là tất cả chúng ta phải vào ngục tối này. Tại sao tôi không ngăn lại, mà còn đồng tình?
Tử Vy dang hai tay ra ôm cả hai người:
- Thôi đừng khóc nữa, cũng đừng tự trách mình, những chuyện gì đến thì phải đến thôi, chúng ta chẳng làm sao tránh né được. Hãy nghĩ lại xem, nói sớm hay muộn gì thì cũng phải nói. Đúng không? Cũng may là bọn mình được nhốt chung. Còn có thể nói chuyện, tâm sự nhau. Sau này nếu chẳng may thì cũng được cùng lên đoạn đầu đài, đường đến suối vàng cũng có bầu có bạn, vậy thì đừng nên buồn nữa, buồn chẳng ích gì đâu.
Rồi Tử Vy dìu hai bạn sang đống rơm bên cạnh ngồi xuống. Kim Tỏa đột nhiên nhảy nhỏm lên:
- Ồ! Có gián! Có gián!
Tiểu Yến Tử nhìn xuống, quả thật có rất nhiều gián bò dưới đất, Tiểu Yến Tử tháo giày ra đập liên tục, bực tức nói:
- Con người khi vận đen là cả sâu bọ cùng ức hiếp được!
Tử Vy ngồi đó nhìn bầy gián, đột nhiên phá lên cười:
- Tỉ tỉ còn nhớ ngày xưa tỉ tỉ đã làm bài thơ thế nào không? "Bước vào một ngôi phòng, bốn bên chỉ có vách, ngước mắt thấy chuột chạy, nhìn xuống bầy gián leo". Đấy thì bây giờ đã thấy, tỉ tỉ đã tiên tri được điều này rồi!
Tiểu Yến Tử nhìn quanh, lắc đầu:
- Chỉ có mi trong giờ phút này mà vẫn có thể cười được thôi! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Suốt đêm vua Càn Long không ngủ, lòng cứ trăm mối tơ vò. Tình cảm bập bồng giữa cái giận cái buồn. Lệnh Phi nằm bên lén nhìn chồng, nhiều lần muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng chẳng dám. Nhưng cuối cùng không chịu được, rụt rè nói.
- Hoàng thượng, nếu người có điều gì không vui cứ nói ra, đừng chất chứa trong lòng chỉ khổ thân.
Vua Càn Long quay qua với ánh mắt trách móc:
- Lệnh Phi, trong đám cung tần của trẫm, khanh là người trẫm tin yêu nhất, quý nhất, xem như tri kỷ nhất. Nên dù hoàng hậu có nói thế nào, dèm pha khanh thế nào, trẫm vẫn tin khanh. Vậy mà không ngờ… khanh cũng đứng về phía nhà họ Phước, lừa dối trẫm. Khanh đã biến trẫm thành một tên hề. Như vậy từ đây về sau, trước mặt mọi người, trẫm phải xử trí ra sao? Nói năng ra sao đây?
Lệnh Phi quỳ xuống:
- Bẩm Hoàng thượng! Hoàng thượng đã trách oan thiếp rồi. Thiếp xin thề với Hoàng thượng, chuyện Tiểu Yến Tử giả Hoàn Châu cách cách, mãi đến bây giờ thiếp mới biết, nếu thiếp mà sớm biết thì chẳng bao giờ thiếp dám che mắt Hoàng thượng đâu.
Vua Càn Long giận dữ:
- Khanh còn cãi ư? Chẳng phải Tử Vy với Kim Tỏa là chính khanh đưa vào cung chứ.
Lệnh Phi thấy vua nổi giận, sợ hãi.
- Hoàng thượng! Tử Vy và Kim Tỏa đúng là do thần thiếp đưa vào, nhưng thần thiếp cũng như Hoàng thượng, chẳng biết một chút gì cả, ngoài chuyện biết Tử Vy là tỉ muội kết nghĩa của Tiểu Yến Tử, muốn giúp Tiểu Yến Tử có bạn trong cung. Động cơ việc làm đó chẳng có một chút ý xấu nào.
- Động cơ! Động cơ! Trước mặt trẫm ai cũng có lý do. Ai cũng cho rằng điều mình làm đó là đúng, là không sai, đều là vạn bất đắc dĩ nhưng rồi lại đưa trẫm vào cái thế dở khóc dở cười như hiện nay! Nói đến đây, giọng vua thấp hẳn xuống.
- Hai con a đầu đó đều chỉ mới mười tám, mười chín tuổi không biết thật hay giả. Có thể là giả cả. Nhưng mà… chúng đã lừa được tình cảm của trẫm, được trẫm tin tưởng. Chính điều đó làm trẫm đau lòng, mà bọn này gan thật, lừa gạt ta lâu đến thế…
Lệnh Phi cúi đầu, không dám nói gì cả.
- Điều đau nhất, là bọn chúng lại ngây thơ liến thoắng, đứa thì thanh lịch, hiền lành. Có đi đến đâu cũng khiến người yêu quý…
Vua tiếp tục nói, rồi gật đầu:
- Hoàng hậu nói đúng, trẫm không thể dùng tình cảm mà phán đoán sự việc nữa. Nếu không trị họ một cách nghiêm khắc, thì e rằng trẫm sẽ bứt rứt mãi. Để họ ở Tông Nhân Phủ một thời gian để họ phải nếm mùi tù tội rồi tính sau.
Lệnh Phi nghe vua nói, biết là vua cũng bị giằng co giữa cái giận và cái thương chứ không vô tình. Điều đó cũng chẳng có gì lạ. Khi mà tình cảm của vua với Tử Vy từ tình cảm "trai gái" lại rơi xuống "tình cảm cha con" thì đó rõ là một sự tổn thương tự ái. Cú "sốc" này không thể một sớm một chiều bình thường được. Nhưng…. nếu để Tiểu Yến Tử và Tử Vy vô tội ở mãi trong tù, thì cũng rõ là một sự oan ức. Lệnh Phi rất buồn bực nhưng chẳng dám nói ra trong lúc này.
Trời vừa tờ mờ sáng, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đã đến xin được tham bái vua. Hai người rõ là suốt đêm qua cũng không ngủ. Mắt sâu lõm, thái độ tiều tụy. Vừa thấy vua, họ quỳ xuống. Vĩnh Kỳ lên tiếng trước, thành khẩn.
- Bẩm Hoàng A Ma. Hôm nay con và Nhĩ Khang quỳ ở đây là để xin tội cho hai cô con gái đáng thương vô tội. Từ cái hôm "Di phục xuất tuần" đến nay. Con nghĩ là hẳn Hoàng A Ma cũng thấy, tình cảm đã nẩy nở giữa con và Tiểu Yến Tử, Nhĩ Khang và Tử Vy rồi, xin Hoàng A Ma hãy vì chúng con mà tha tội chết cho cả hai, tha bổng cho họ.
Vua nghe Vĩnh Kỳ nói bàng hoàng, chợt nhiên cơn giận đổ ập đến. Vua hét.
- Các người đã yêu nhau? Tình cảm đã nảy nở? Bọn ngươi dám nói những điều đó với ta ư? Các ngươi chẳng biết rằng trong cung đình, vấn đề tiết trinh của con gái là quan trọng dường nào? Trước kia, Hoàng hậu đã cảnh giác ta. Nói là bọn ngươi ở Thấu Phương Trai cứ rượu chè ca hát, làm loạn cả luân thường nhưng trẫm không nghe, còn cố tình che chở cho bọn ngươi. Bây giờ biết ra thì các ngươi đã "nảy nở tình cảm". Thật hết nói. Tử Vy và Tiểu Yến Tử đã phạm tội "lừa dối vua", bây giờ lại thêm tội "dâm loạn" nữa thì không làm sao có thể tha thứ được!
Nhĩ Khang vội vã đính chính:
- Bẩm Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng đừng có hiểu lầm, giữa thần và Tử Vy, Ngũ A Ca và Tiểu Yến Tử chúng con tuy yêu nhau nhưng chưa hề vượt qua lễ giáo. Không hề có chuyện gần gũi gì xảy ra cả. Hai cô nương ấy vẫn "trinh tiết" thì làm sao lại có thể kết tội là "dâm loạn" được?
- Trinh tiết ư? Dám tự ý nói chuyện tình yêu, thề nguyền chuyện chung thân, làm sao lại có thể nói là trinh tiết được?
- Tâu Hoàng thượng. Cái chữ "trinh" nó không thuộc về "lý". Nế nó không vượt quá giới hạn "lễ giáo" thì thần nghĩ là vẫn "trong sạch". Nếu chỉ nói yêu bằng ngôn ngữ mà bị cho là "thất tiết" thì thần nghĩ là không có gì phải nói rồi. Nếu không có tình thì làm gì có chuyện "Hoàn Châu cách cách" xảy ra? Và như vậy sẽ không có chuyện nhầm lẫn Tiểu Yến Tử là cách cách, không có Tử Vy hiện diện trên cõi đời này, như thế thì cũng chẳng có nỗi khổ đau của thần và Ngũ A Ca như hiện tại.
Lời của Nhĩ Khang từng chữ từng chữ thấm sâu vào tim vua, khiến người nổi giận, vỗ bàn nói.
- Thật vô lễ! Có phải ngươi cho rằng những lỗi lầm của chuyện đó đều do ta gây ra ư?
Nhĩ Khang cúi đầu, phóng lao thì theo lao:
- Bẩm Hoàng thượng, người cũng đã từng nói, người cũng đã từng không làm chủ được tình cảm mình. Và cái sự không tự chủ được đó đã đưa đến hậu quả của ngày hôm nay. Bây giờ có hai cô con gái bất hạnh bị giam trong nhà lao, thấp cổ bé miệng, gọi oan không thấu. Cái lỗi lầm duy nhất của họ là không chịu nói dối. Trong khi chúng ta, ai lại không từng dối người? Chủ ý của họ chỉ là muốn được nhìn cha. Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng nhìn lầm cách cách cũng không có gì quan trọng, còn giết oan cách cách mới là chuyện phải ân hận suốt đời.
Vua cảm thấy như bị trách, nên càng nổi cơn thịnh nộ hơn.
- Nhĩ Khang, ngươi quả thật to gan, dám đến đây mà chỉ trích trẫm. Bữa nay nếu chưa vì ngươi đã được Trại Á chọn làm phò mã, thì trẫm nhất định không tha cho ngươi đâu.
Nhĩ Khang dập đầu, nói:
- Thân sẽ không cưới Trại Á cách cách đâu!
Vua ngỡ ngàng hỏi:
- Ngươi dám "kháng chỉ" của ta ư?
Vĩnh Kỳ vội chen vào:
- Bẩm Hoàng A Ma! Nhĩ Khang chẳng qua là con người tình nghĩa, muốn chung thủy với tình thôi. Hoàng A Ma nên cảm thông cho huynh ấy, với con người như vậy con nghĩ là Hoàng A Ma nên ca ngợi hơn là trách chứ?
Vua thấy Vĩnh Kỳ đứng về phe Nhĩ Khang, tái mặt:
- Thật to gan cho hai ngươi, các ngươi muốn mất đầu hay sao mà nói những chuyện đó, hãy lui ra đi. Chuyện Tử Vy và Tiểu Yến Tử là chuyện của ta. Ta muốn kết tội bọn chúng hay tha tùy ta cả, ta không cho phép ai đến đây xin cho họ. Ai trái lệnh sẽ bị tội khi quân. Đi ra!
Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang nhìn nhau. Biết là không thể nói thêm gì được nữa, đành lui ra.