Ngày Tiểu Yến Tử và Tử Vy quay về Thấu Phương Trai, không khí nơi đây như ngày hội lớn. Người mừng nhất là Kim Tỏa vì được đoàn tụ với Tử Vy. Có bao nhiêu chuyện nói mãi không hết. Rồi thêm cái tích thích khoác lác ba hoa của Tiểu Yến Tử. Khiến chuyện càng sôi nổi, đậm đà, sôi nổi nhất là màn "Tử Vy cứu Hoàng thượng" được vẽ vời thêm hương sắc, đến độ gần như thành thần thoại. Ví dụ như con dao chỉ đâm vào ngực lại biến thành lưỡi kiếm đâm lút cán, rồi máu chảy thành suối mà không cạn. Đám Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử há hốc cả mồm nín thở ngồi nghe khâm phục.
Kim Tỏa vừa khóc vừa nói:
- Trách gì ở nhà, mắt tôi cứ giật, lòng tôi cứ lo như có chuyện gì không hay xảy ra… Nhưng mà tiểu thơ tôi cũng lạ, tại sao không lo gìn giữ bổn mệnh của mình để bị trọng thương như thế?
Rồi quay qua Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa trách:
- Tiểu Yến Tử tỉ tỉ, tỉ tỉ quên lời hứa của mình rồi ư? Sao để tiểu thư bị nặng vậy.
Tiểu Yến Tử vội đưa tay ra:
- Đúng là ta chẳng nên thân. Đây này, ngươi muốn phạt bao nhiêu cũng được!
Trong khi đám Minh Nguyệt đang mải mê câu chuyện nên hỏi tới:
- Rồi sau đó thì thế nào? Thế nào? Kể tiếp đi!
Tử Vy không kiên nhẫn, đứng dậy nói:
- Thôi được rồi, đủ rồi, chuyện đến đó đã kết thúc. Các người ngồi nghe tỉ tỉ ấy nói thì ta trở thành thần mất. Chuyện đã được phóng đại chớ làm gì có. Chẳng tin bọn ngươi xem này, ta vẫn bằng xương bằng thịt. Nếu lưỡi gươm mà dài như Tiểu Yến Tử nói thì ta đã chết chớ làm gì còn đứng ở đây?
Rồi để thay đổi đề tài câu chuyện, Tử Vy hỏi:
- Các ngươi ở nhà đã làm được gì nào? Hoàng hậu có sang đây quấy rầy gì không?
- Dạ bà ấy có đến mấy lượt, nhưng nhìn đông nhìn tây một lúc là bỏ đi. Không có cô và Hoàn Châu cách cách ở nhà, bà ấy đâu thèm để ý đến bọn tôi làm gì?
Rồi nhìn Tử Vy tò mò, Minh Nguyệt hỏi:
- Vết thương của tỉ tỉ nặng lắm không?
- Yên tâm đi, sống quay về là quá tốt rồi.
Tiểu Trác Tử và Tiểu Đặng Tử hiếu kỳ muốn biết thêm thích khách mặt mày thế nào, nhưng Tiểu Yến Tử đã xua tay.
- Thôi được rồi, được rồi. Chuyện mai sẽ kể tiếp, ai muốn nghe mai tựu lại đây nghe. Tóm lại Tử Vy không chết, tức là đám bảy người chúng ta đoàn tụ đầy đủ. Vậy chờ gì mà các ngươi không bày rượu tiệc ra để ăn mừng đi?
Nhưng đâu cần Tử Vy nhắc, ngay lúc đó Kim Tỏa đứng dậy, vòng tay:
- Xin mời cách cách và tiểu thư vào trong dùng cơm.
Thì ra, vừa về đến nơi, ông Phước Luân đã vào cung báo tin trước và bọn đầu bếp cũng chuẩn bị xong đại yến Thấu Phương Trai cũng có phần.
Tiệc đã sẵn sàng, hôm nay thật vui vì ngoài mừng đoàn tụ, còn có cái mừng "Tử Vy thoát chết". Thấu Phương Trai từ lâu có tiếng là cái "Vô nguyên tắc" hôm nay càng vô nguyên tắc hơn. Vào tiệc là không còn phân biệt chủ tớ. Mọi người cùng nâng ly, Tiểu Yến Tử nói:
- Chúc tất cả "trường thọ trăm tuổi, đầu bền trên cổ".
Mọi người hưởng ứng:
- Tất cả "trường thọ trăm tuổi, đầu bền trên cổ".
Khi mọi người đang vui vẻ bên tiệc rượu, chợt bên ngoài có tiếng bọn thái giám hô to:
- Hoàng thượng có thưởng!
Cả đám giật mình, vội vàng sửa sang lại mũ áo, quỳ xuống đất. Tiểu Đặng Tử đẩy mạnh cửa. Chỉ thấy bên ngoài đèn đuốc sáng choang, rồi hai cung nữ tay nâng mâm "Thịt gà nướng bùn" bước vào tâu.
- Hoàng thượng ban cặp gà "tại thiên nguyên tác tỷ dực điểu" (chắp cánh bay cao) cho Hoàn Châu cách cách cùng Tử Vy cô nương để tăng thêm hương vị.
Tử Vy và Tiểu Yến Tử nhìn nhau thích thú. Hai cung nữ đặt hai mâm gà lên bàn xong, kế tiếp là mâm thứ hai.
- Hoàng thượng ban thêm "Hồng chủy lục anh ca" (Anh Vũ mỏ đỏ).
- Món thứ ba "Yên thảo như bích ty" (Yến thảo tợ tơ trời).
- Món thứ tư "Tầng tang đê lục chi" (Dâu tằm xanh ngát).
- Món thứ năm "Mạc mạc thủy điền phi bạch hạc" (Cò trắng trên cánh đồng).
- Món thứ sáu "Âm âm hạ mộc chuyển hoàng ly" (Hoàng hạc dưới tán cây hè).
- Món thứ bảy " Phượng hoàng đài phượng hoàng du" ( Phụng hoàng ngao du).
Toàn là những món mà Yến Tử và Tử Vy đã thưởng thức giữa trời lúc ngao du. Sau đó thái giám còn bước tới tâu:
- Hoàng thượng còn có chỉ. Tối nay Thấu Phương Trai được quyền phá lệ, không phải giữ gìn trật tự kỷ cương gì cả cứ mặc tình ca hát, uống rượu.
Tiểu Yến Tử vừa nghe tấu, mừng quá nhảy dựng lên rồi nói:
- Hoàn Châu cách cách cùng Tử Vy, tạ ơn Hoàng thượng.
Khi bọn thái giám cùng cung nữ rút lui xong, Tiểu Yến Tử chụp lấy tay Tử Vy thích chí nói.
- Vậy là bữa nay chúng ta có thể ăn uống thả cửa, say thả cửa mà chẳng sợ ai quấy rầy cả.
Kim Tỏa từ trong chạy ra, xúc động nắm lấy tay Tử Vy hỏi:
- Tiểu thơ với Tiểu Yến Tử như vậy là "bình đắng" rồi ư? Hoàng thượng đã biết được sự thật rồi à?
Tử Vy lắc đầu:
- Chưa biết, nhưng chuyện cũng đã sắp "rõ ràng".
Tiểu Yến Tử hối thúc mọi người:
- Nào yến tiệc đã sẵn sàng. Chúng ta nhập tiệc đi. Đây là lần đầu tiên ta dùng tiệc trong "phép tắc" đấy nhé!
Và rồi mọi người bắt đầu nhập tiệc.
Tử Vy nhìn những thức ăn trên bàn, nghĩ đến việc vua còn ghi nhớ tên từng món ăn mà mình đặt ra, vô cùng cảm động. Tình cảm phụ tử dâng trào, cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tối hôm ấy, sau bao ngày xa cách, vua và Lệnh Phi lại trùng phùng. Tình cảm đầy nỗi nhớ nhung. Lệnh Phi vừa cởi áo ngoài cho vua, vừa nói:
- Sao lại để gặp thích khách? Thần thiếp vừa nghe tinh hồn bất phụ thể. Cũng may là bệ hạ có Tử Vy bất chấp hiểm nguy liều mình cứu giá, nếu không hậu quả sẽ ghê gớm biết chừng nào. Thần thiếp chỉ nghĩ đến chuyện ấy đã rùng mình. Thôi thì… Hoàng thượng à, từ đây về sau đừng có đi tuần du nữa nhé!
Vua nắm lấy tay Lệnh Phi, chợt nói:
- Lệnh Phi này. Sau khi Tử Vy vì trẫm mà xả thân thì trẫm nghĩ rằng, mình không nên xem cô ấy chỉ như một a đầu nữa, mà cần cư xử khác đi!
Lệnh Phi nghe nói giật mình:
- Hoàng thượng… Hoàng thượng, có nghĩa là Hoàng thượng đã cùng nó… cùng nó…
- Ồ! Lệnh Phi đừng nghi bậy. Tử Vy khi nào cũng quấn quýt bên Tiểu Yến Tử như hai tỉ muội ruột thịt. Trẫm mà có muốn làm gì, thì cũng phải hỏi ý kiến cả hai đứa nữa chứ?
Rồi vua lại nghĩ ngợi, nói thêm:
- Con bé chẳng đơn giản như Phi tưởng đâu. Cô ta có cách nghĩ riêng của mình.
Lệnh Phi vẫn nghi ngờ:
- Nếu được Hoàng thượng để mắt xanh đến, thì đã là phúc đức mấy đời, con bé làm sao dám nghĩ ngợi gì khác? Thế nào? Hoàng thượng có muốn thiếp tiếp sức trong việc này không?
- Không, không cần. Chuyện đó để mình ta tính toán.
Vua nói và lại rơi vào cõi trầm tư. Lệnh Phi nhìn vua, thăm dò:
- Hoàng thượng… Hình như con bé Tử Vy đó đã khiến Hoàng thượng động lòng?
Vua yên lặng một lúc, nói:
- Không phải động lòng… mà là tội nghiệp… Một thứ tình cảm chưa từng có bao giờ. Ta cũng chẳng hiểu ra làm sao nữa.
Lệnh Phi xúc động:
- Nếu giúp được việc cho bệ hạ thiếp rất sẵn sàng, mặc dù có phần ganh tị. Có nghĩa là bệ hạ định cho cô ấy nhập cung với chức danh quý nhân chăng?
Vua Càn Long nghĩ ngợi:
- Điều đó… Ta chưa nghĩ đến, nhưng trước mắt không nên nói gì cả. Đợi chuyện vua Tây Tạng đến đây xong sẽ định liệu sau.
Cái hôm mà vua Ba Lạc Bình đưa cách cách Trại Á đến Bắc Kinh. Không khí kinh đô gần như là lễ hội. Vua Ba Lạc và cách cách, người ngồi trên một kiệu hoa lớn. Phía trước là dàn nhạc công Tây Tạng với sắc phục sặ sỡ, kèn trống dẫn đầu. Đặc biệt nhất là đoàn vũ công mang mặt nạ quỷ, vừa đi vừa múa những vũ điệu lạ mắt.
Vua Càn Long, các hoàng tử và cận thần đứng trước điện Thái Hòa nghênh đón.
Đoàn vũ công đến trước mặt vua lại nhảy múa vồn vã như chào đón. Xong hai chiếc kiệu lớn mới đi vào. Kiệu vừa đặt xuống, vua Tây Tạng bước ra đỡ cách cách xuống rồi cùng toàn thể đám tùy tùng dân tộc Tạng quỳ mọp trước mặt vua Càn Long tung hô.
- Ba Lạc Bình và Trại Á xin tham kiến Hoàng thượng. Kính chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa, thì núp sau một chiếc cột ở xa xa nhìn trộm. Xem một lúc, Tử Vy nói:
- Thôi đủ rồi vào trong đi, kẻo bị phát hiện bây giờ. Ta không nên quấy rầy khi Hoàng thượng tiếp khách.
Nhưng Tiểu Yến Tử lại không chịu:
- Múa hát vui thế này, có mang cả mặt nạ nữa, không xem quá uổng, mà những tay trai tráng Tây Tạng trông vạm vỡ quá hở?
Kim Tỏa cũng góp ý:
- Nhưng mà sao cô cách cách lại nhỏ nhắn thế cơ, đều mặc áo màu đỏ trông cũng đẹp.
Tiểu Yến Tử thò đầu ra xa, để nhìn kỹ hơn.
- Hoàng A Ma thật chẳng tế nhị chút nào. Người ta đến mang theo cả cách cách thì mình phải mang cách cách ra tiếp chứ, sao lại để ta phải núp lén lút thế này? Đúng ra ta phải được đàng hoàng trước mặt mọi người mới phải.
Tử Vy giật mạnh gấu áo Tiểu Yến Tử:
- Tỉ tỉ làm gì vậy? Cứ mãi đút đầu ra ngoài? Thôi về đi, để không bị người ta phát hiện bây giờ.
Tiểu Yến Tư vẫn mê mẩn nhìn:
- Để ta xem thêm một chút mà có sao đâu?
Lúc đó, vua và Ba Lạc Bình thi lễ hoàn tất. Ba Lạc Bình với giọng chuẩn trung văn nói:
- Suốt quãng đường đến Trung Nguyên, thần thấy cảnh trí Trung Quốc rất đẹp, phong thổ hoàn toàn khác hẳn đất Tây Tạng.
Vua Càn Long cười tươi:
- Được lãnh tụ đất Tây Tạng xa xôi đến thăm Bắc Kinh, trẫm rất vui, nào mời vào cung, tiệc rượu đang chờ mọi người đấy.
Ba Lạc Bình cầm tay cách cách Trại Á nói:
- Thần xin giới thiệu, đây là đứa con gái út của thần!
Vua Càn Long cũng vội bảo Vĩnh Kỳ và đám con trai khác của mình bước ra.
- Đây là những đứa con trai của trẫm.
Ba Lạc Bình như ngạc nhiên:
- Hoàng thượng chẳng có con gái ư?
- Đương nhiên là có, tất cả đến tám đứa lận.
- Thế tại sao chẳng thấy đứng đây?
Vua đáp:
- Theo quy luật Đại Thanh chúng tôi, con gái không được ra đón khách phương xa…
Ba Lạc Bình có vẻ ngạc nhiên, nhưng nói:
- Con gái cũng quý như con trai thôi, vì nếu không có con gái thì làm gì có con trai chứ?
Lối lý luận của Ba Lạc Bình, khiến vua Càn Long cũng ngạc nhiên không kém, sau đó hai đàng cùng đi cùng nói chuyện. Tử Vy và Kim Tỏa thấy đoàn người sắp đến gần, vội vã bỏ chạy vào trong chỉ có Tiểu Yến Tử là cố nán lại nhìn. Nên lúc đoàn người đến gần, là bỏ chạy không kịp nữa, loạng choạng thế nào để trợt chân té ngã soài ra trước mặt mọi người. xem tại TruyenFull.vn
Rõ là xui vì lúc đó đoàn khách cũng vừa tới nơi. Vua và mọi người vô cùng bối rối. Lúc Tiểu Yến Tử lồm cồm đứng dậy định chạy, thì nghe vua quát:
- Tiểu Yến Tử!
Tiểu Yến Tử vội vàng quỳ xuống:
- Hoàng A Ma kiết tường!
Vua quay qua nói với Ba Lạc Bình:
- Đây là một trong các cách cách của trẫm – Hoàn Châu cách cách.
Tiểu Yến Tử nhìn lên, Trại Á rất nhanh bước tới, tò mò nhìn Tiểu Yến Tử, rồi tiếp đó dùng tiếng Tạng nói một tràng với Ba Lạc Bình. Không ngờ Ba Lạc Bình lại dùng Trung Văn nói lại.