Từ ngày Tử Vy vào cung. Nhĩ Khang bỗng như người mất hồn. Lòng cứ nghĩ ngợi, không biết tính toán của mình hôm truờc là đúng hay sai. Ngồi đâu thẫn thờ ra đó, mặc dù được Nhĩ Thái và VĩnhKycho biết. Hai ngày qua, cung đình hoàn toàn yên ổn chằng có gì khác lạ. Tiểu Yến Tử trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Nhưng Nhĩ Khang vẫn không thấy yên tâm. Cứ mãi lo và nhớ Tử Vy. Và rồi một hôm không còn chịu nổi nữa, chẳng chờ lý do. Nhĩ Khang đã kéo Vĩnh Kỳ và Nhĩ thái, cả ba cùng đến Thấu Phương Trai.

Tử Vy trông thấy họ đến. Vô cùng lo sợ, hỏi ngay:

- Tại sao ba người cùng lúc đến đây? Có ai nhìn thấy không vậy?

Nhĩ Thái gãi đầu:

- Ngũ A Ca là hoàng tử, đi lại trong cung là chuyện tự nhiên. Còn tôi ăn theo, nên cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ có anh Nhĩ Khang, chẳng có lý do gì mà vào đây, nên hơi rắc rối một chút thôi.

Tử Vy nghe vậy lo lắng:

- Vậy thì anh Nhĩ Khang sao không rời ngay khỏi đây đi, rủi có người trông thấy thì sao?

Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, không vui lắm:

- Tôi đã mạo hiểm vào đây, thì còn gì là sợ với không nữa. Mà nếu có ai thấy thì nói là đi theo Ngũ A Ca lo việc như vậy cũng thông qua thôi. Tóm lại, Hoàng thượng vẫn ở trong cung, thì tôi có mặt trong cung là chuyện bình thường, Tử Vy định đuổi tôi ư?

Nhĩ Khang nói rồi nhìn Tử Vy với ánh mắt quyến luyến, hỏi:

- Thế nào? Vào đây vui không? Có gì tiến triển không?

Tử Vy nhìn xuống:

- Em mới vào đây có mấy hôm thì làm gì có tiến triển. Ngày đầu tiên còn nhìn phớt qua Hoàng Thượng, còn hai hôm nay chẳng thấy người đến.

Vĩnh Kỳ chen vào:

- Hai người có gì nói thì nói nhanh đi. Ba người chúng tôi xuất hiện ở Thấu Phương Trai nầy bị người ta để ý lắm đấy.

Rồi quay qua Tiểu yến Tử, Vĩnh Kỳ thấy cục u trên trán Yến Tử, nên hỏi:

- Sao vậy? U đầu rồi ư? Lại đánh lộn với ai rồi phải không?

Câu hỏi của Vĩnh Kỳ nhắc Tiểu Yến Tử nhớ lại, vội nói.

- Này ba vị cao thủ võ lâm, làm ơn tìm cho tôi mấy tay võ nghệ cao cường tiếp sức đi, nếu không chắc tôi phải ra ngoài nhờ Liễu Thanh, Liễu Hồng vào đây phụ trợ quá.

Vĩnh Kỳ ngạc nhiên:

- Cô quả là gan trời mà. Chuyện đưa Tử Vy và Kim Tỏa vào đây đã là một chuyện liều mình mạo hiểm. Bây giờ còn muốn đưa cả Liễu Thanh, Liễu Hồng vào đây nữa ư?

Nhĩ Thái cũng chen vào:

- Ðợi đến khi đưa được Liễu Thanh, Liễu Hồng vào đây, rồi cô lại đòi đưa thêm thằng Ðậu, thằng Hổ, thằng Bửu, vào nữa… Ðể thành lập cả cái viện nhà nghèo trong cung nữa thì hoàng cung này chẳng biết ra sao.

Tiểu Yến Tử trợn mắt:

- Nhưng mà ở Thấu Phương Trai này ban đêm có trộm! Nửa đêm nửa hôm cứ rình mò bên ngoài, còn có người thỉnh thoảng đi ngang nhìn vào. Võ công của tôi thì càng ngày càng xuống cấp. Chỉ có chuyên nhảy qua cửa sổ, cũng bị va vào thành cửa u đầu.

Tử Vy chen vào:

- Tại bữa đó chị uống rượu say mà!

Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, và Vĩnh Kỳ nghe nói, giật mình:

- Vậy là đã có người rình trộm? Ai vậy? Các người không để ý ư? Còn Tiểu Ðặng, Tiểu Trác nữa, sao không ở ngoài canh gác?

Kim Tỏa vừa mang trà ra, nghe vậy nói:

- Hôm ấy vì Tiểu Yến Tử đãi tiệc mừng bọn này, nên Tiểu Ðặng, Tiểu Trác cũng uống say, chẳng ai tỉnh cả.

Ba người đàn ông nghe nói tái mặt. Nhĩ Khang không dằn được, bước tới trừng mắt với Tiểu yến Tử.

- Sao cô cứ ngang bướng coi trời bằng vung vậy chứ? Có vui đến độ nào thì cũng phải canh gác. Tại sao lại cho mọi người uống say như vậy? Ít ra cũng phải chừa ra Tiểu Ðặng, Tiểu Trác cho chúng tỉnh táo… mà tốt nhất thì tất cả, chẳng ai được uống say cả. Trong cung đình này, có bao nhiêu tai mắt, kẻ thù của cô rất nhiều cô biết không? Ðề phòng tốt hơn là để chuyện không hay xảy ra? Cô và Tử Vy vào đây, người nào cũng có nhiệm vụ của mình. Chứ không phải vào đầy để vui chơi, tại sao không nghĩ đến chuyện lớn, đến những hiểm nguy rình rập mà cảnh giác đề phòng?

Tiểu Yến Tử nghe Khang trách, không vui:

- Thôi đủ rồi, đủ rồi. Ðừng có lên mặt dạy tôi nữa, phải biết là con người có lúc nào không kiềm chế được mình. Ðó ngay anh cũng vậy. Tự nhiên rồi chạy đến Thấu Phương Trai này làm gì? Quên cảnh giác ư?

Lời của Tiểu Yến Tử làm Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ nhớ ra, vội đẩy Khang về phía Tử Vy.

- Tiểu Yến tử nói đúng đấy. Anh có gì cần hãy nói mau rồi rút lui, ta không thể ở lại đây lâu được.

Tử Vy thấy vậy e thẹn. Chưa kịp nói gì thì đã nghe Tiểu Thuận, Tiểu Quế Tử bên ngoài bẩm báo.

- Hoàng hậu nương nương giá lâm!

Tiếp đó là Tiểu Ðặng, và Tiểu Trác chạy vào.

- Chết rồi! Hoàng hậu nương nương đến!

Ðám Tử Kỳ và Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa đều hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã thấy Hoàng hậu bước vào, phía sau là Dung ma ma, cùng hai võ sĩ Trại Oai, Trại Quảng cùng đám cung nữ, nô tài đi theo.

Cả đám trong phòng vội sụp xuống chào, Tử Vy và Kim Tiểu vội quỳ mọp xuống đất, tung hô.

- Nô tài Tử Vy và Kim Tỏa khấu kiến Hoàng hậu nương nương. Chúc nương nương vạn tuế, vạn vạn tuế. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hoàng hậu ngẩng cao đâu, đảo mắt quanh phòng nhìn một vòng, rồi nhướng mày nói:

- Tiểu Yến Tử này, Thấu Phương Trai của ngươi lúc này vui quá hỷ. Bên ngoài thì bọn nô tài đứng đầy, còn trong nhà toàn là chủ. Ngũ A Ca và nhị vị công tử họ Phước cũng có có mặt ở đây. Vui thật! À còn nữa, có cả hai gương mặt lạ nữa. Có phải là hai cung nữ của Lệnh Phi ban cho ngươi đây không?

Rồi hoàng hậu nhìn xuống Tử Vy và Kim Tỏa bảo:

- Hãy ngẩng đầu lên cho ta xem nào?

Tử Vy và Kim Tỏa ngẩng lên. Thật ra, Hoàng hậu đến đấy là hoàn toàn là vì Tử Vy và Kim Tỏa. Bà nghe đám thuộc hạ về tâu lại là Thấu Phương Trai mới có thêm hai cung nữ mà lại là của Lệnh Phi ban cho, nên lòng đầy nghi kỵ bực tức. Một đứa cô học bất tài như Tiểu Yến Tử mà sao lại có lắm nô tài như vậy? Vì vậy bà muốn đến tận nơi xem xét tìm hiểu. Do vậy mà khi Tử Vy và Kim Tỏa ngẩng đầu lên. Bà đã chăm chú ngắm rất kỹ hai người.

Hoàng hậu thấy hai đứa cung nữ này có vẻ hơi khác lạ. Chúng đẹp quá, không giống bao nhiêu cung nữ khác. Hoàng hậu hỏi Tử Vy:

- Ban nãy ngươi nói là tên gì? Ta quên rồi?

Tử Vy căng thẳng đáp:

- Dạ, Tử Vy, tên một loài hoa đấy ạ.

Hoàng hậu đã tính toán trước, nên quay qua Dung Ma Ma quát:

- Dung Ma Ma đâu! Hãy lại đây dạy bảo nó! Thật là vô lễ, trước mặt ta mà chẳng xưng nô tỳ gì cả. Chẳng biết lớn nhỏ ư?

Dung Ma Ma vội bước tới cho Tử Vy một cái tát như trời giáng. Cả gian phòng giật mình sợ hãi. Nhĩ Khang muốn can thiệp nhưng đã bị Nhĩ Thái giữ lại, mọi người vì chỉ quan tâm đến phản ứng của Nhĩ Khang nên bỏ quên Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử xông tới hét:

- Dung Ma Ma! Mi dám đánh cho người vô lý ư?

Nhưng Dung Ma Ma rất ung dung:

- Tôi chỉ làm theo lời dạy của hoàng hậu nương nương, chứ nào có tự ý hành động đâu?

Hoàng hậu lại ra lệnh:

- Dung Ma ma! hãy dạy nó thêm một lần nữa.

- Tuân lệnh.

Dung ma ma nói, rồi không những chỉ đánh một mà liên tục tát mạnh vào cả hai má của Tử Vy.

Nhĩ Khang đứng đấy giận run, mặt trắng bệch ra nhưng biết cần phải tự chế. Trong khi Kim Tỏa mới vào cung nên chưa biết quy luật của triều đình. Thấy Tử Vy bị đánh nhiều quá, nó chồm qua cản trước mặt Tử Vy nói:

- Ðừng đánh, đừng đánh nữa! Có muốn, hãy đánh tôi đi.

Hành động của Kim Tỏa khiến hoàng hậu ra lệnh.

- Dung ma ma! Ðánh cả hai đứa cho ta!

Dung Ma Ma chụp lấy tóc Kim Tỏa. Một trận đòn tới tấp. Tiểu Yến Tử thấy vậy hét:

- Ta không cho phép ngươi đánh họ nữa. Dung ma ma! Ta sẽ lấy mạng ngươi!

Vừa nói là phóng người về phía Dung ma ma nhưng hai tay Trại Oai, Trại Quảng đã nhanh hơn phóng tới cản phía trước làm Tiểu Yến Tử như va vào tường đá. Tiểu Yến Tử giận quá vung tay lên đánh, nhưng cô nàng nào phải là đối thủ của Trại Oai, tay lực sĩ này chỉ cần gạt một cái là Tiểu Yến Tử té nhào. Vĩnh Kỳ lúc đó không còn dằn được, phóng tới đỡ Tiểu yến Tử mặt tái đi vì giận hét:

- Bọn bây muốn làm phản ư? Ðánh cả cách cách à?

Nhĩ Khang thấy vậy cũng không dằn được, gạt Nhĩ Thái qua bên. Phóng tới đạp cho Trại Oai một đạp, đá cho Trại Quảng một cái làm hai tay này lùi xa, chứ không dám đánh trả. Nhĩ Khang vừa đánh vừa hét:

- Trại Oai, Trại Quảng, bọn bây đều là thủ hạ của ta biết không? Muốn chết sao động thủ? Muốn ta đưa đi nhốt trong ngục đại nội à?

Trại Oai, Trại Quảng nghe vậy tái mặt, đứng yên không dám cản tiếp.

Hoàng hậu bước tới trước mặt Nhĩ Khang nhướng mày hỏi:

- Phước đại nhân! Thế ngươi có định nhốt cả ta không vậy?

Nhĩ Khang sợ hãi:

- Thần không dám, nhưng thần cũng xin Hoàng hậu nương nương nể mặt Ngũ A Ca một chút. Chứ làm rùm beng ở đây xấu mặt mọi người.

Vĩnh Kỳ cũng nói theo:

- Vâng, Hoàng hậu. Thấu Phương Trai là nơi Hoàng a ma cũng ưa thích, vì vậy xin người nếu không nể Tăng thì cũng nên nể Phật một chút, nới tay cho.

- Nới tay cho ư? Hoàn Châu cách cách được thánh thượng cho phép miễn quy cách. Không lẽ cả bọn nô tỳ cũng được hưởng cái quyền đó ư? Ta đến đây chỉ để dạy dỗ bọn họ. Tại sao các ngươi can thiệp vào.

Hoàng hậu hỏi rồi quay đầu lại ra lệnh cho hai nô tỳ.

- Thúy Hoàn, Bội ngọc đâu? Bọn bây hãy đến tiếp tay với Dung ma ma trị tội hai con a đầu này coi.

Hai cung nữ được gọi tên ứng tiếng, rồi bước tới phụ Dung ma ma giữ chăt Tử Vy và Kim Tỏa, cho Dung ma ma tiếp tục đánh.

Nhĩ Khang không nhịn được phóng tới. Gạt hai cung nữ tên Thúy Hoàn và Bội Ngọc qua bên rồi sẵn tay đập cho Dung ma ma một cái như trời giáng làm Dung ma ma ngã lăn xuống đất rên rỉ. Cảnh trong phòng lại náo loạn lên. Hoàng hậu tức muốn điên lên hét.

- Trại Oai, Trại Quảng! Bộ hai ngươi chết cả rồi sao?

Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ nháy mắt nhau, rồi cả hai bước tới chận trước mặt Trại Oai, và Trại Quảng không cho hành động Vĩnh Kỳ vừa chận cừa nói.

- Hoàng ngạc nương. Nhi thần xin hoàng ngạc nương hãy từ bi hỉ xả. Bữa nay nhi thần ở tại Thấu Phương Trai nên chẳng muốn ai được động thủ. Còn nếu muốn thì hãy đánh gục nhi thần trước đi!

Vĩnh Kỳ cương quyết nói, khiến tất cả dừng tay chẳng ai dám hành động gì nữa. Hoàng hậu tức đến độ nói chẳng ra lời. Tử Vy thấy tình hình quá ư thậm tệ. Biết Nhĩ Thái Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ đang nổi nóng, nếu chẳng can thiệp tình hình sẽ xấu hơn, nên phủ phục trước mặt Hoàng hậu, dập đầu tâu.

- Xin hoàng hậu nương nương hãy bớt giận, tội của nô tỳ thật đáng chết, nô tỳ làm nương nương giận nên bị phạt là đúng. Nô tỳ sẵn sàng chịu phạt tiếp, nhưng xin nương nương hãy tha cho bọn họ.

Vừa nói, Tử Vy vừa đưa tay lên tự vả vào miệng mình.

Kim Tiểu thấy vậy cũng bò qua, vừa khóc vừa nói.

- Hoàng hậu nương nương, xin hãy phạt Kim Tiểu nầy và tha cho Tử Vy đi!

Ðám nô tỳ ở Thấu Phương Trai còn lại, từ Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Ðặng đến Tiểu Trác, cũng đều quỳ mọp xuống lạy rồi tự vả vào miệng mình!

- Hoàng hậu nương nương, bọn nô tài xin chịu phạt cho hai người trên!

Hoàng hậu nhìn xuống, thấy tất cả bọn nô tài, nô tỳ của Thấu Phương Trai đều có ý che chở cho thầy trò Tử Vy như vậy thì giựt mình. Rồi thấy tình hình cũng căng thẳng quá mà sỉ diện của mình cũng phần nào được hồi phục nên ra lệnh.

- Thôi đủ rồi! Tha cho bọn ngươi đấy!

Mọi người mới dừng tay. Hoàng hậu lại liếc nhanh về phía Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ nói một cách đe dọa.

- Các ngươi phải biết. Nước có quốc phép, nhà có gia uy. Hôm nay ta dạy bọn nô tài là sử dụng Gia uy đấy. Cả cái hoàng cung nầy, chẳng ai dám nói là ta không có quyền dạy bọn nô tài. Nhưng mà hôm nay cũng vì sỉ diện của Ngũ A Ca nên ta tạm tha cho, nhưng mọi người phải biết tự kiềm chế một chút Thấu Phương Trai là một trọng điểm của triều đình chứ không phải là quán rượu. Các ngươi là hoàng tử với quan lại trong triều, phải ý thức được điều đó.

Vĩnh Kỳ nhẫn nhịn nói:

- Hoàng ngạc nương dạy chí phải.

Nhĩ Thái cũng tâu:

- Thần sẽ cố gắng tuân chỉ lời hoàng hậu dạy.

Chỉ có Nhĩ Khang là người nghiến răng đứng yên, chẳng nói gì cả. Hoàng hậu khoát tay với đám thuộc hạ của mình.

- Dung ma ma, chúng ta đi thôi!

Thế là cả đám rầm rầm rút lui theo hoàng hậu.

Hoàng hậu vừa đi, mọi người đứng dậy, Minh Nguyệt và Thể Hà vội vã vào trong lấy ra thau nước với khăn cho Tử Vy và Kim Tỏa lau mặt. Tiểu Yến Tử đích thân lo lắng cho Tử Vy, vừa lau vừa nói:

- Bọn Minh Nguyệt, Thể Hà này có kinh nghiệm đấy. Lấy nước lạnh thế này sẽ làm cho vết thương đỡ đau nhiều lắm.

Tử Vy ngượng nói:

- Thôi được rồi! Ðược rồi! Chẳng có sao đâu!

Và quay sang đám Vĩnh Kỳ, Tử Vy dục:

- Mấy người còn chờ gì mà không đi đi?

Nhĩ Khang không nén được lòng, bước tới nắm tay Tử Vy, dậy xúc động tột độ nói:

- Ði! Chúng mình cùng đi đi! Bây giờ anh mới thấy cái đầu của mình sao nó ngu quá. Tại sao lại nghĩ ra kế hoạch này làm gì? Ngu thật! Em đau lắm phải không? Thôi, chúng ta hãy đi khỏi nơi này! Không cần gì hết. Ðến đâu cũng được cả, không lẽ trong khoảng trời đất này không còn chỗ cho chúng ta dung thân sao? Ở lại chỉ rước họa vào thân!

Vĩnh Kỳ đưa tay ngăn lại:

- Nhĩ Khang, cần tỉnh táo một chút chứ?

Nhĩ Khang trợn mắt:

- Không tỉnh táo gì nữa. Trước kia vì quá tỉnh táo mới đưa Tử Vy và Kim Tỏa vào trỏng. Bây giờ mới thấy mình lầm, phải cứu họ ra khỏi nơi đây thôi. Ðưa họ ra khỏi đây, bằng mọi giá, càng nhanh càng tốt.

Nhĩ Thái giậm chân:

- Ồ! Xem kìa, mỗi lần đụng đến chuyện của Tử Vy là anh rối trí cả lên. Anh làm vậy không đúng. Ðâu thể ung dung mọi thứ, muốn làm gì thì làm đâu? Ở đây là cung đình. Muốn làm gì thì phải nghĩ đến cha mẹ, đến Ngũ A Ca, đến Tiểu yến Tử và còn trách nhiệm của Lệnh Phi nương nương nữa chứ?

Tử Vy nghe vậy, dằng ra khỏi tay Nhĩ Khang vừa khóc vừa nói:

- Thôi em không đi nữa đâu. Thật khó khăn mới vào được cung, mới gặp được Hoàng thượng. Bây giờ chưa gì đã bỏ đi ư? Mới gặp một chút trở ngại đã bỏ đi? Như vậy không đúng.

Rồi xua tay Nhĩ Khang, Tử vy nói tiếp:

- Thôi anh hãy rời khỏi đây nhanh. Tôi không sao cả. Anh yên tâm, từ đầy về sau, tôi sẽ hết sức cẩn thận không nói năng lộn xộn nữa đâu.

Nhĩ Khang bực tức:

- Em chằng hiểu gì cả. Em phải biết là Hoàng hậu không cố tình đánh em. Ðó chẳng qua là muốn trả thù Tiểu Yến Tử thôi. Người không dám đụng đến Tiểu Yến Tử, nên nếu em còn ở đây, em sẽ là vật tế thần. Em sẽ bị đòn liên tục. Vì em chỉ là một cung nữ, muốn đem ra đánh lúc nào chẳng được? Em biết như vậy không?

Tử Vy lắc đầu:

- Chuyện đó cũng không ngăn được em ở lại. Mới vào đây có mấy ngày, cái gì cũng chưa rõ ràng cả. Tất cả những dự định đều chưa thực hiện được. Không lẽ anh muốn em bỏ hết? Anh đã đưa em vào đây thì phải để hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy có chết cũng vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play