Thời gian mười lăm năm qua đi, lần nữa bước vào Hiên Viên Thành, cảm nhận sự phồn hoa của Hiên Viên Thành, trong lòng Ngưng Sương có trăm mối cảm xúc phức tạp.
Bởi vì lo lắng cho Hiên Viên Trạch, nên vừa đến Hiên Viên Thành Băng Ngọc Hà đã tới hoàng cung. Lôi Chiến Vũ là hoàng tử của một nước, chiếu theo lễ nghi cũng phải tới bái phỏng Hiên Viên Hoàng Đế trước, vì vậy, bọn họ cùng đồng hành tiến về Hoàng Cung.
Ngưng Sương và Nam Cung Thanh Ca đi tới quán trọ Thiên Nhai, về chuyện của Tần gia, nàng còn phải tỉ mỉ cân nhắc thêm một phen.
Dù sao tình huống năm đó cũng quá mức kỳ lạ, kể từ sau khi tin tức phụ thân nàng bỏ mình bị truyền ra, thì nàng không còn được gặp lại gia gia nữa.
Rốt cuộc là Tần Trọng Thiên tính kế phụ thân và gia gia, hay là còn có nguyên nhân khác?, hơn nữa Tần Trọng Thiên làm sao mà biết vòng tay Linh Phượng ở trong tay mẫu thân? Những nghi vấn này nàng phải làm rõ trước khi báo thù.
Đến Hiên Viên Thành, Ngưng Sương mới biết bọn họ ở bí cảnh có bao nhiêu quỷ dị, bọn họ ở bí cảnh chỉ có một hai ngày, nhưng ở bên ngoài lại là một hai tháng, khó trách A Trạch bọn họ cũng đã trở về Hiên Viên Thành.
"Thanh Ca, huynh có biện pháp gì tốt trà trộn vào Tần gia hay không?" Ngồi ở phòng ăn của quán trọ Thiên Nhai, Ngưng Sương phiền não lắc lắc ly trà xanh trong tay, nhìn từng phiến lá trà xanh nổi lên mặt nước rồi lại chìm xuống đáy nước, phiền muộn trong lòng cũng dần dần bình tĩnh xuống vài phần phần.
Nam Cung Thanh Ca cau mày suy nghĩ trong chốc lát, chợt gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Tần Phỉ Phỉ biết chúng ta, thay vì trà trộn vào, còn không bằng quang minh chính đại đi vào."
Ánh mắt Ngưng Sương nhất thời sáng lên, nhưng suy nghĩ một chút, ánh sáng trong mắt nàng lại dần dần phai nhạt xuống. Thanh Ca chán ghét Tần Phỉ Phỉ như vậy, nàng làm sao có thể để cho hắn lấy thân phận Nam Cung thiếu chủ đi tới bái phỏng Tần Trọng Thiên trước được!
"Tránh ra, tránh ra, đại thiếu gia và đại tiểu thư của chúng ta tới dùng cơm, tất cả những người không có nhiệm vụ nhất loạt rời khỏi đây!"
Trong lúc Ngưng Sương đang đau khổ suy nghĩ lý do thỏa đáng, thì một trận thanh âm huyên náo nhất thời cắt đứt suy nghĩ của nàng. Theo tiếng quát nhìn lại, vừa đúng lúc chống lại một đôi ánh mắt quen thuộc.
Tần Phỉ Phỉ!
Nhìn thấy nàng, Ngưng Sương không khỏi không cảm khái thế giới quá nhỏ, nghiệt duyên quá sâu.
Cho dù vượt qua thiên sơn vạn thủy, nhưng ngày thứ nhất tới Hiên Viên Thành bọn họ đã gặp nhau.
"Tiện nhân, ngươi lại dám tự mình đưa tới cửa!" Nhìn thấy tiện nhân bị nàng ta nguyền rủa ngàn vạn lần cư nhiên vẫn êm đẹp xuất hiện tại trước mắt chính mình, hận ý dưới đáy lòng Tần Phỉ Phỉ giống như thủy triều tuôn trào ra, ánh mắt âm hàn tựa như mũi tên nhọn bắn về phía Ngưng Sương.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến Nam Cung Thanh Ca nhíu đôi lông mày ôn nhuận lên, ánh mắt dịu dàng dừng lại ở trên người Ngưng Sương đang ưu nhã thưởng thức trà, sau đó lại dời về phía Tần Phỉ Phỉ đang đằng đằng sát khí.
Vừa nhìn, hắn liền giật mình, tu vi của Tần Phỉ Phỉ lại tăng lên, bình tĩnh trong mắt nhất thời dâng lên rung động.
Huyền vương trung cấp, Tần gia lại thêm một cường giả huyền vương trung cấp! Kế hoạch của Ngưng Sương lại tăng thêm một tầng trở ngại.
Thấy đỉnh đầu Tần Phỉ Phỉ có vòng sáng màu tím, tiểu nhị và đám người đang dùng cơm đều rối rít rời đi, hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Ngưng Sương vừa lòng nuốt nước trà trong miệng xuống, cảm nhận mùi thơm nhè nhẹ như thấm vào tim gan, từ từ vẽ ra một nụ cười xinh đẹp.
"Chẳng lẽ, hiện tại Tần đại tiểu thư chuẩn bị giết chết ta?"
Tần Phỉ Phỉ ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới sau khi chính mình đã thả ra vòng sáng tử sắc tượng trưng cho huyền vương Ngưng Sương lại vẫn có thể trấn định tự nhiên như vậy.
"Ài! Tần tiểu thư chịu nhục nhiều năm như vậy, nên tâm trí đều bền bỉ, thật sự khiến cho ta bội phục không thôi!" Ngưng Sương nói xong liền hướng Tần Phỉ Phỉ giơ một ngón tay cái lên, nét mặt tự tiếu phi tiếu này nhất thời chọc giận Tần Phỉ Phỉ.
Chỉ thấy nàng ta cười lạnh một tiếng, bàn tay trắng nõn khẽ nâng, một đạo hắc vụ dày đặc hóa thành một quả cầu ánh sáng màu đen đánh tới Ngưng Sương.
Ngưng Sương vung ống tay áo lên, một đạo lam quang hóa thành một bức tường băng trong suốt xuất hiện ở phía sau Nam Cung Thanh Ca
ầm...
Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, quang cầu màu đen mang theo lực đạo kinh khủng hung hăng đụng vào trên tường băng, thoáng chốc, vụn băng văng ra khắp nơi, hắc vụ cuồn cuộn.
Dưới chấn động kịch liệt, Nam Cung Thanh Ca cảm thấy khí huyết sôi trào, một dòng máu đỏ tươi bất tri bất giác tuột xuống khóe môi.
Một tay Ngưng Sương đem Nam Cung Thanh Ca kéo ra phía sau, trong ánh mắt sáng ngời dần dần hiện ra tức giận.
"Tần Phỉ Phỉ, nếu hôm nay chúng ta đã có thực lực tương đương nhau, như vậy chúng ta liền chính thức bắt đầu chiến đấu đi!"
"Được, ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi!" Một kích không trúng, Tần Phỉ Phỉ tỉnh táo lại cũng biết trong khoảng thời gian ngắn bản thân mình không đối phó được Sở Ngưng Sương, huống chi đây lại còn là đại bàn của Thiên Nhai Các, nếu như dẫn cường giả thủ hộ Thiên Nhai Các tới, nàng đã có thể được không bù nổi mất.
"Ba ngày sau, tại đại lôi đài ở trung tâm Hiên Viên Thành gặp lại." Tần Phỉ Phỉ lạnh lùng ném xuống một câu sau đó liền rời đi.
Ai ngờ Tần Thiếu Gia vừa mới núp ở sau lưng thị vệ thấy cuộc chiến dừng lại liền đi ra, liếc mắt nhìn thấy Ngưng Sương đang cùng Tần Phỉ Phỉ giằng co, nhất thời giật nảy mình.
"Tỷ, nữ nhân kia dáng dấp thật đúng là tuyệt sắc! Tỷ đem nàng bắt lại cho đệ vui đùa một chút có được hay không?"
Đôi mắt nhỏ của hắn híp lại nhìn chằm chằm Ngưng Sương, ánh mắt hắn thèm thuồng lướt từ trên gương mặt xinh đẹp trắng như ngọc, trượt xuống xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực của nàng. Gian nan nuốt nước miếng, hắn nắm lấy ống tay áo của Tần Phỉ Phỉ van xin nói.
Nhìn đến hắn, ánh mắt âm lãnh của Tần Phỉ Phỉ dần dần nhu hòa đi vài phần, trong lòng lại âm thầm thở dài, mẫu thân, làm sao người lại đem đệ đệ nuông chìêu thành kẻ ăn chơi trác táng như vậy, hắn như thế, sau này làm sao gánh nổi phần gia nghiệp mà phụ thân phải hao hết tâm huyết mới lấy được này!
"Thiên Tứ, nếu đệ đã muốn, vậy ba ngày sau tỷ tỷ sẽ không giết nàng, đến lúc đó đem nàng phế đi đưa cho đệ có được hay không?" Mặc dù Tần Phỉ Phỉ tức giận không thôi, nhưng cũng không nỡ trách cứ hắn nửa câu. Ai bảo đây là thân đệ đệ duy nhất của nàng ta chứ?
"Được, được, đệ biết tỷ tỷ hiểu đệ nhất." Lấy được hứa hẹn của Tần Phỉ Phỉ, Tần Thiên Tứ hận không thể nhào tới đem mỹ nhân ôm vào trong ngực giày xéo một phen, đáng tiếc, vừa mới rồi đã biết Ngưng Sương hung hãn nên hắn có sắc tâm nhưng cũng không dám có sắc đảm.
Dù sao thực lực của tỷ tỷ còn tại đó, có thể ở dưới công kích toàn lực của tỷ tỷ cân sức ngang tài thì có thể nào là người yếu được?
"Mỹ nhân, hai ngày này ngươi hãy học tốt kỹ xảo hầu hạ nam nhân đi, chỉ có khiến thiếu gia ta cao hứng, ngươi mới có thể bảo trụ được mạng nhỏ!"
Mặc dù Tần Thiên Tứ không dám động tay động chân, nhưng ỷ vào có Tần Phỉ Phỉ đứng ở bên cạnh, hắn cũng không ngậm miệng.
Ngưng Sương nhìn thấy gương mặt này giống như Tần Trọng Thiên, đáy lòng liền tràn ngập hận ý xem nhẹ lời nói cợt nhả của Tần Thiên Tứ. Nhưng Nam Cung Thanh Ca đứng ở sau lưng nàng lại hiện ra vẻ mặt tức giận.
"Mộc chi tiên ( mộc roi)!" Nam Cung Thanh Ca khẽ quát một tiếng, một cái trường tiên bằng dây mây đầy gai nhọn sắc bén hung hăng đánh lên mặt Tần Thiên Tứ.
"Tỷ tỷ, cứu mạng!" Công kích xảy ra bất ngờ khiến Tần Thiên Tứ bị hoảng sợ liên tục lui về phía sau, nhưng trường tiên kia lại giống như có mắt, đuổi theo hắn như hình với bóng.
Tần Phỉ Phỉ cau mày nhìn đệ đệ chật vật né tránh và Nam Cung Thanh Ca từng bước ép sát, trong lòng, tức giận càng lớn.
"Dừng tay!"
Theo nàng gầm lên một tiếng, lực đạo công kích của Nam Cung Thanh Ca liền dừng lại ngay tức khắc, nhưng kèm theo đó, một roi ẩn chứa uy lực mạnh mẽ không hề dự liệu trước đánh úp về phía Tần Thiên Tứ.
"A!" Tần Thiên Tứ hét thảm một tiếng, liền cảm thấy trên mặt đau rát, ngay sau đó có một chất lòng ấm nóng chậm rãi chảy xuống.
Thấy máu tươi nhỏ xuống từng giọt, khiến người thiếu gia cả ngày ngâm mình ở trong ôn nhu nhuyễn hương,quần áo lụa này nhất thời trợn ngược hai mắt, thân thể mềm mại ngã xuống.
Cũng may Tần Phỉ Phỉ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy hắn, thời điểm nhìn thấy đạo vết máu từ trên trán bên trái xuyên qua tới gò mà bên phải, máu chảy không ngừng, bộ dáng quả thật khiến lòng nàng ta như muốn tan vỡ.
Nàng ta cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Nam Cung Thanh Ca một cái, sau đó cúi người đem một viên thánh đan ngoại thươnng — ngưng huyết sinh cơ nhét vào miệng Tần Thiên Tứ, cuối cùng thận trọng đem hắn giao cho thị vệ của Tần gia.
"Đem thiếu gia đưa về, chiếu cố cẩn thận! Nếu có nửa điểm sơ xuất, hậu quả các ngươi rõ ràng." Tần Phỉ Phỉ lạnh lùng quét mắt nhìn thị vệ trưởng, trong nháy mắt tản ra khí tức âm hàn, nhất thời khiến bọn thị vệ rùng mình liên tục.
"Dạ, đại tiểu thư!." Thị vệ trưởng một mực cung kính tiếp nhận nhiệm vụ, chẳng biết tại sao, mỗi lần đối mặt với đại tiểu thư thì từ trong đáy lòng hắn lại dâng lên một cỗ khí lạnh, lạnh triệt nội tâm.
Đám thị vệ Tần gia nhanh chóng mang theo Tần Thiên Tứ rời đi, Tần Phỉ Phỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Thanh Ca, đột nhiên nâng lên một nụ cười bi thương.
"Nam Cung Thanh Ca, ngươi nhớ, là hôm nay ngươi tạo cho ta!"
Đột nhiên, nàng xoay chuyển lời nói, ánh mắt âm lãnh giống như rắn độc nhìn chằm chằm Nam Cung Thanh Ca, nói: "Mối thù của Thiên Tứ ngày hôm nay, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến cả Nam Cung thế gia của ngươi phải trả lại."
Trên gương mặt thanh lãnh của Nam Cung Thanh Ca dần dần hiện lên vẻ lãnh khốc, "Tần Phỉ Phỉ, Nam Cung thế gia... Ngươi còn chưa động nổi! Cửu u anh quả vạn năm của ngươi sớm muộn ta cũng sẽ trả lại cho ngươi."
Tần Phỉ Phỉ thấy Nam Cung Thanh Ca đã khám phá ra âm mưu của nàng ta, ánh mắt lạnh lùng của nàng ta khẽ lóe lên một cái, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục.
Im lặng một hồi lâu, Ngưng Sương vẫn luôn thơ ơ lạnh nhạt thấy ánh mắt Nam Cung Thanh Ca vẫn luôn kiên định, trong lòng chậm rãi xẹt qua một tia cảm động.
"Tần Phỉ Phỉ, nhớ, cuộc chiến ba ngày sau của ta và ngươi, tất cả đợi ngươi thắng được ta rồi lại nói!"
Nàng thản nhiên nói nhưng lọt vào trong tai Nam Cung Thanh Ca lại không khác nào tiếng trời, nàng là đang thay đổi phương thức nói cho hắn biết, hắn không phải lo lắng, tất cả đã có nàng.
"Nơi này cũng không phải là Học Viện Đế Quốc, nên sẽ không có lão bất tử kia che chở cho ngươi...ngươi tốt nhất nên sớm tìm người nhặt xác cho ngươi đi!" Mặc dù tức giận, nhưng Tần Phỉ Phỉ cũng không có động thủ lần nữa, Tần gia của nàng không có năng lực trêu chọc tới một thiên đại cường địch như Thiên Nhai Các.
Đợi Tần Phỉ Phỉ rời đi, Nam Cung Thanh Ca liền vội vàng hỏi: "Ngưng Sương, làm sao bây giờ? Tần Phỉ Phỉ cư nhiên đã đến huyền vương!"
Nhìn Nam Cung Thanh Ca từ trước tới nay vẫn luôn bình tĩnh lúc này lại có bộ dáng sốt ruốt như vậy, Ngưng Sương liền bật cười, nói "Nàng là huyền vương, chẳng lẽ ta không phải là huyền vương?"
Nam Cung Thanh Ca đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt vỗ đầu một cái, đúng vậy! Lúc ở bí cảnh, Ngưng Sương cũng đã nói nàng đã đột phá huyền vương rồi.
"Vậy hiện tại muội là mấy tinh huyền vương? Trưởng lão cầm đầu của Tần Gia nhưng là bát tinh huyền vương." Nam Cung Thanh Ca hỏi tới.
Ngưng Sương chỉ cười không nói, cuối cùng an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Yên tâm, ta không thành vấn đề! Huynh vẫn nên truyền tin cho người trong nhà của huynh, để cho bọn họ chú ý đề phòng Tần gia."
Nam Cung Thanh Ca gật đầu một cái, liền cùng Ngưng Sương rời đi.
Đối với trong nhà, hắn vô cùng an tâm, chưa nói đến người đời còn không biết nơi ở của Nam Cung thế gia, cho dù biết, chỉ bằng một cái Tần gia nho nhỏ chỉ sợ cũng không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào.
Chỉ là, hắn muốn giúp Ngưng Sương lại chỉ có thể dùng danh nghĩa của mình hắn, tuy rằng hắn là thiếu chủ của Nam Cung thế gia, nhưng hắn lại không có quyền điều động cường giả của gia tộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT