“Tiểu Sương nhi!” Ngoài cửa, giọng nói trung khí mười phần của Huyền Lão vang lên.

“Sư phụ, cái này cho người!” Ngưng Sương đem một cái bình ngọc giơ ra trước mặt Huyền Lão, trong ánh mắt trong suốt tĩnh mịch nhiễm một chút ý cười.

Huyền Lão cũng không từ chối, cầm lấy cái bình ngọc, mở nút gỗ ra, một cỗ mùi thơm lạ lùng trong nháy mắt bay ra thấm vào ruột gan, nụ cười vui vẻ của Huyền Lão đột nhiên cứng lại ở bên môi, đổ một viên ra, thấy viên đan dược trong lòng bàn tay lóe ra tam sắc thần quang, đáy mắt hắn liền hiện đầy ngưng trọng không thể tin nổi.

“Đây là thần đan?” Tuy là câu hỏi nghi vấn, nhưng giọng nói của hắn lại là khẳng định.

“Dạ, ba người bọn họ cũng là dùng đan dược này cứu trị, nói vậy sư phụ ẩn thương chắc hẳn là có thể diệt trừ đi!” vẻ mặt Ngưng Sương bình tĩnh đã hoàn toàn đả kích Huyền Lão.

Đây là thần đan, cũng không phải là rau cải trắng bên đường a!

“Sư phụ, đây là tự con luyện chế ra, người nếu cần, chỗ con vẫn còn.” Ngưng Sương lần nữa nói lời kinh người.

Huyền Lão ngạc nhiên, chính nàng luyện chế? Mặc dù bình thường lâu lâu sẽ vẫn bị Ngưng Sương đả kích một lần, nhưng lúc này, đả kích cũng quá mạnh đi! tiểu đồ đệ của hắn thế nhưng lại là một luyện đan sư thần phẩm.

Nhìn lòng bàn tay của Ngưng Sương khẽ lật, vài cái bình ngọc liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng, mở nút gỗ ra, đủ loại mùi thơm lạ lùng đồng loạt xông vào mũi, lúc này Huyền Lão mới trừng hai mắt đón nhận một sự thật rằng nàng là luyện đan sư.

Còn nhớ, ban đầu nhìn thấy Tử Liên thần hỏa thì hắn đã hỏi Ngưng một lần.

“Tiểu Sương, con có bổn mạng thần hỏa, vì sao lại không muốn học luyện đan?”

“Ha ha, luyện đan a! con không cần. con tới Đế Quốc học viện là vì học luyện khí, những thứ khác, con không có hứng thú!”

Hôm nay nghĩ lại, hắn liền bừng tỉnh hiểu ra.

“Sư phụ, nghe nói Mộng Chi Đảo có một nơi là di tích của thần, người có thể nói cho con nghe một chút được không?.” Lời nói của Ngưng Sương đem Huyền Lão kéo ra khỏi ký ức trở về thực tại

Sau khi đem đan dược thu vào không gian giới chỉ (nhẫn trữ vật), sắc mặt hắn nghiêm túc, trả lời: “Tiểu Sương, sư phụ tới là muốn nói cho con biết, học viện đang chuẩn bị tổ chức cho đệ tử đi lịch lãm một lần, địa điểm chính là đến Ngạc Mộng Sâm Lâm ( rừng rậm ác mộng) phụ cận di tích của thần. Di tích của thần ở Đoạn Hồn Hải Vực giáp ranh với Ngạc Mộng Sâm Lâm, mà Đoạn Hồn Hải Vực lại là một cấm địa tử vong lớn nhất của Mộng Chi Đảo, cho dù là cường giả huyền vương tiến vào, cũng khó có thể toàn thân mà đi ra, cho nên ta hi vọng con tạm thời không nên đánh chủ ý lên chỗ kia.”

“Sư phụ yên tâm, con chỉ là tò mò mà thôi, về phần hoạt động lịch lãm con nhất định sẽ tham gia.” Ngưng Sương nguyên bản cũng là không quá muốn đi thăm dò di tích của thần ngay bây giờ, chỉ là trước đó không lâu nàng mới vừa nghe nói có một địa phương như vậy, nghĩ muốn từ Huyền Lão chứng thực một phen mà thôi.

Lần này, tham gia lịch lãm có hai trăm người, người báo danh phải đạt phẩm giai từ ngũ tinh tinh huyền sư trở lên. Ngoại trừ đệ tử của học viện, còn có năm mươi người báo danh của tứ đại đế quốc và đệ tử của các đại gia tộc, thời gian định tại ba tháng sau.

Xích Viêm ngủ say, Bạch Hổ mải mê tu luyện, Phượng Ngâm vô cùng nhàm chán, ở dưới sự yêu cầu quyết liệt của nàng, Ngưng Sương rốt cuộc quyết định đi dạo chợ đen Mông Chi Thành một vòng.

Giống như tất cả các chợ đen khác, ồn ào náo nhiệt, châu ngọc gạch ngói, ngư mục hỗn tạp. Dọc đường đi, Phượng Ngâm nhìn trúng, Minh Huyễn nhìn trúng cùng với chính mình nhìn trúng, tạp nham mua một đống lớn.

Từ sau khi Huyền Lão biết nàng là luyện đan sư, liền cho nàng một thẻ Hắc Huyền tinh, thuận tiện cũng lấy đi mấy bình thượng phẩm thánh đan cùng ba viên linh lung đan của nàng.

Tới chợ đen, Ngưng Sương đi Thiên Nhai Các đổi huyền tinh cũng thuận tiện tra xét kim ngạch (tiền) của tấm thẻ kia, kết quả phát hiện một con số rất lớn, toàn bộ có một trăm vạn huyền tinh. Thật không nghĩ tới, lão đầu lại có tiền đến vậy.

Ngưng Sương một đường xài tiền như nước, đi tới đâu cũng được người bán hàng nhiệt tình tiếp đãi, cơ hồ mỗi gian hàng đều có lưu lại dấu chân của nàng. Rốt cuộc, đi dạo đến cuối chợ đen, đi lên trước nữa, chỉ còn dư lại một lão đầu râu tóc hoa râm ngồi xổm ở nơi đó, sắc mặt lão giả hồng nhuận, nhưng y phục lại có chút rách rưới. Xa xa nhìn lại, thấy trước sạp của hắn chỉ có ba vật phẩm khác nhau, Ngưng Sương liền đã không có hứng thú.

“Tiểu cô nương, đồ vật ta có tuy ít, nhưng thật sự đều là bảo bối từ chỗ sâu nhất của Ngạc Mộng Sâm Lâm đào về, nếu ngươi bỏ lỡ cũng đừng hối hận nha!” Lão đầu vừa nói, vừa hướng Ngưng Sương vẫy tay.

Nghe nói vật của hắn từ Ngạc Mộng Sâm Lâm lấy ra, Ngưng Sương nhất thời hào hứng bừng bừng quay lại, dù sao nếu không mua, cũng có thể cùng hắn hàn huyên một chút về Ngạc Mộng Sâm Lâm cũng không tồi.

Đến gần vừa nhìn, quả nhiên chỉ có ba vật phẩm, một vật là thanh chùy thủ hiện lên ánh sáng màu hồng, nhìn qua chỉ cần một chút sẽ mất mạng, ánh lên hàn quang; một vật là một hòn đá màu đen, đụng tay vào cảm thấy lạnh như băng, cảm giác rất nặng; vật còn lại là một cái hộp màu xanh đen, không phải vàng cũng không phải gỗ, màu sắc u tối, nhìn không ra nó thần kỳ ở chỗ nào.

“Lão nhân gia, ba món đồ này, ta đều lấy hết, ngài ra giá đi!”

Đột nhiên lão giả rũ tròng mắt xuống bắn ra một đạo kim quang, thoáng qua rồi biến mất, lần nữa ngước mắt lên mỉm cười nói: “Tiểu cô nương, đây đều là vật không có người hỏi tới, nếu cùng ngươi có duyên, chỉ cần ngươi có thế để cho cái hộp này nhận chủ, thì lão đầu ta sẽ không lấy của ngươi một đồng tiền! Miễn là, về sau nếu có gặp lại tiểu cô nương vẫn còn có thể nhớ tới lão đầu này là được.”

Ngưng Sương cau mày suy ngẫm một lát, vẫn là nhỏ hai giọt máu xuống cái hộp màu xanh đen kia, máu chậm rãi bị hấp thu, nhưng cái hộp lại không có dấu hiệu mở ra.

Ngưng Sương ảm đạm để cái hộp xuống, nhìn lão giả áy náy cười cười, “Lão nhân gia, xem ra ta không có duyên được làm chủ nhân của nó rồi.”

Ai ngờ lão giả lại ha ha cười lớn nói: “Tốt lắm, tiểu cô nương, mấy kiện đồ vật này, toàn bộ đều đưa cho ngươi.”

Ngưng Sương sững sờ, thấy lão giả dễ nói chuyện như vậy, ngược lại nàng lại không muốn bạc đãi hắn, huống chi nàng cũng rất thích thanh chủy thủ kia, lúc này lấy ra năm trăm huyền tinh đưa cho lão giả.”Lão nhân gia, ngài ở rừng rậm tầm bảo cũng không dễ dàng, sao có thể không lấy một đồng tiền?”

Lão giả không chối từ nữa, đem huyền tinh thu vào trong không gian giới chỉ.

“Lão nhân gia, ngài đối với Ngạc Mộng Sâm Lâm rất hiểu rõ sao?” sau khi hoàn thành giao dịch, Ngưng Sương bắt đầu cùng lão giả trò chuyện.

Lão giả cười ha ha, “Tiểu cô nương, ta chỉ đi qua mấy lần, không dám nói là biết hết nhưng cũng biết sơ sơ một hai điều.”

“Như vậỵ cũng tốt, ta mời ngài đi Túy Hương Lâu ăn cơm, ngài và ta hàn huyên một chút về Ngạc Mộng Sâm Lâm, được không?” Ngưng Sương đột nhiên nghe được âm thanh từ trong bụng lão giả truyền ra, mặt liền không biến sắc đề nghị.

Lão giả cũng không ra sức từ chối, sảng lãng cười nói: “Nếu tiểu cô nương đã thịnh tình như vậy, lão đầu ta sao có thể cô phụ?”

Túy Hương Lâu, danh như ý nghĩa, rượu thơm thức ăn ngon, thanh danh lan xa, là quán cơm tốt nhất tại Mộng Chi Đảo. Lúc này vẫn chưa tới buổi trưa, nhưng trong hành lang đã đầy tiếng người huyên náo. Ngưng Sương nhíu lông mày lại, Mộng Chi Đảo này, chỉ có một chữ để hình dung, đó chính là ‘ chen ’.

Vừa đi vào đại sảnh, liền có tiểu nhị tiến lên ngênh đón, “Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi tiểu thư đi mấy người?”

“Hai người, chẳng qua ta cần một sương phòng.” Giọng nói Ngưng Sương nhàn nhạt, nhìn chằm chằm tiểu nhị trước mắt.

Sau khi tiểu nhị thấy sau lưng Ngưng Sương là một lão giả mặc y phục cũ nát, trong mắt liền lóe lên chần chờ, “Tiểu thư, chúng ta chỉ còn một sương phòng cuối cùng, phòng này tiêu phí thấp nhất là... 50 huyền tinh, người xem còn muốn hay không?”

Ngưng Sương giơ giơ thẻ hắc huyền tinh trong tay lên, xem thường nói: “Dĩ nhiên muốn!”

Tiểu nhị thấy thẻ hắc huyền tinh xẹt qua trước mắt, hai mắt liền sáng lên, thái độ càng phát ra kính cẩn. sau khi kiểm tra qua thẻ, tiểu nhị liền trực tiếp đưa các nàng dẫn lên lầu ba, sương phòng chữ thiên tốt nhất. Đuổi tiểu nhị đi, Ngưng Sương vì lão giả rót ly trà, cùng hắn trò chuyện.

Sau khi giới thiệu qua nhau, Ngưng Sương liền biết lão giả tên Mộng Lão trước mắt này dò xét không ra sâu cạn, nhưng Ngưng Sương có điều muốn hỏi, Mộng lão đều nhất nhất giải đáp cặn kẽ, một già một trẻ, trò chuyện với nhau thật vui. Từ Mộng Chi Đảo nói tới Phượng Ngâm Đại lục, trong lúc nói chuyện, hình như Mộng Lão không có chỗ nào là không biết.

Đang lúc bọn hắn hưng phấn bừng bừng, đột nhiên ngoài cửa có âm thanh truyền vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play