"Tiểu thư, đây chính là gia truyền chi bảo của ta, ngươi  xem thử một chút!" Một nam tử tướng mạo xấu xí, thấy Ngưng Sương xuất thủ hào phóng, lại không biết phân biệt hàng, liền ra sức chiêu dụ nàng.

Vừa nhìn vẻ mặt gian xảo của người này, Ngưng Sương liền sinh ra chín phần hoài nghi, vốn là nàng không muốn để ý tới. Thế nhưng Phượng Ngâm lại nói là muốn nhìn, vì  để lỗ tai của chính mình được bình yên, nên nàng chỉ đành dừng bước.

Nguyên lai gia truyền chi bảo chính là một bức họa, mở bức họa ra, hiện ra ngay trước mắt nàng chính là một bộ mỹ nhân thưởng (ngắm) hoa.

Ở một mảnh trong hư không, có một nơi thế ngoại đào viên vừa giống như sơn cốc vừa giống như cô đảo (đảo độc lập), ở nơi này có hoa có cỏ, phong cảnh đẹp như họa, bên trong có một đào hoa lâm (rừng hoa đào) rất lớn, hoa nở đầy cành, nụ hoa rực rỡ, Nhìn từ xa, giống như một phiến biển hoa. Trong biển hoa, mơ hồ có bóng lưng của một bạch y nữ tử.

Quan sát bức họa này, Ngưng Sương cảm thấy lòng của mình giống như muốn dung nhập vào bức họa, hô hấp dồn dập, trái tim bắt đầu không chịu sự khống chế của nàng mà co rút nhanh. Lý trí của nàng nói cho nàng biết, nàng nên cách xa bức họa này, nhưng tay nàng lại không tự chủ nắm chặt bức họa.

"Sương, làm sao vậy?" Người khác không nhìn ra Ngưng Sương  khác thường, nhưng Xích Viêm cùng nàng tâm thần tương liên lại có thể rõ ràng cảm nhận được linh hồn lực của Ngưng Sương vô cùng không ổn định.

Tiếng gọi của Xích Viêm  khiến Ngưng Sương rốt cuộc cũng hoàn hồn, nàng hít một hơi thật sâu để cho mình trấn định lại, sau đó lại an ủi vỗ vỗ mu bàn tay của Xích Viêm. Áy náy cười nói: "Không có việc gì, vừa mới rồi ta suy nghĩ có chút nhập thần."

Xích Viêm như trút được gánh nặng thở phào một cái, hắn cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ là đem tay của Ngưng Sương nắm chặt hơn.

Ngưng Sương vốn định tránh ra, lại không nghĩ rằng bàn tay nhỏ bé mềm mại kia của Xích Viêm lại có sức lực lớn như vậy. Nhất thời tránh không được, đành phải buông tha. Ngược lại hướng chủ quán hỏi "Lão bản, bức họa này bao nhiêu tiền?"

Chủ quán hiển nhiên không ngờ Ngưng Sương lại thật sự nguyện ý mua bức họa, cho tới bây giờ cũng không có người nhìn đến bức họa này, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ làm thế nào để từ bức họa này có thể lừa gạt được nhiều huyền thạch một chút. Lúc này hắn bày ra một bộ dáng thê lương, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đây chính là vật tổ gia truyền của nhà ta, nếu không phải đến đường cùng, tiểu nhân cũng không dám đem ra bán . hiện tại mẫu thân của tiểu nhân đang bị bệnh, cần một huyền tinh để xem bệnh, nếu ngài có tâm, thì cho ta một huyền tinh là được?"

Nghe  hắn nói vô cùng bi thảm, nhưng ánh mắt của hắn lại không nửa điểm đau buồn, Ngưng Sương liền lạnh lùng cười.

Sau khi bỏ ra năm mươi huyền thạch, nàng thản nhiên nói: "Nhiều như vậy, nếu như ngươi còn không hài lòng vậy tìm người khác bán đi!"

Người bán hàng do dự chốc lát, thấy ánh mắt lạnh nhạt của Ngưng Sương, hắn liền biết nàng không giống như trong tưởng tượng của hắn dễ lừa gạt như vậy.

"Được rồi! Nếu đã cùng tiểu thư hữu duyên, vậy năm mươi liền năm mươi! Coi như kết giao bằng hữu." Người bán hàng ngoài miệng nói đường hoàng như vậy, nhưng tay lại không kịp chờ đợi đem huyền thạch thu về, giống như chỉ sợ Ngưng Sương sẽ đổi ý.

Ngưng Sương đem bức họa thu vào không gian, sau đó nàng xoay người muốn đi, thì lại bị một đạo giọng nữ phách lối cắt đứt.

"Tiện nhân, đứng lại!"

Nhìn nữ tử đột nhiên ngăn ở trước mắt,  Ngưng Sương không khỏi quan sát nàng nhiều hơn mấy lần, không thể không nói, nàng rất đẹp! Dáng người yểu điệu, ngũ quan rõ ràng, da thịt trắng nõn không tì vết, một bộ y phục màu hồng nhạt bao vậy lấy dáng người lung linh của nàng , đích xác là một mỹ nhân như hoa.

Chỉ là bên trong ánh mắt màu đen của nàng, lúc này lại tràn đầy khinh bỉ, tâm tình âm u, đã phá hư vẻ đẹp vốn có của nàng.

Ngưng Sương thản nhiên nhìn nàng, nghi ngờ hỏi "Xin hỏi tiểu thư có gì chỉ giáo?"

Nàng cũng không nhớ chính mình từ khi nào thì nhận thức một hào môn quý nữ như vậy ,nhìn vẻ mặt của nàng, giống như chính mình không phải là cùng với nàng có thù giết cha, thì cũng là có mối hận đoạt phu đi.

Kể từ lúc cái nữ tử tràn ngập hận ý  này xuất hiện, Xích Viêm liền không để lại dấu vết  chắn ở trước người Ngưng Sương, mặc dù hắn thân thể nho nhỏ làm cho người ta khó có thể cảm thấy có ý tứ muốn bảo vệ.

Ngưng Sương theo bản năng nắm lấy cánh tay của Xích Viêm, đem thân thể của hắn kéo lui về sau một bước, vừa lúc cùng nàng song song mà đứng.

Không đợi mỹ nữ kịp trả lời, thì thanh âm của Nam Cung Thanh Ca lại vang lên.

"Tần Phỉ Phỉ, ngươi là có ý gì?" Nam Cung Thanh Ca luôn luôn ôn nhuận như ngọc lúc này trong giọng nói lại lộ ra tức giận không chút nào che dấu.

Ngưng Sương lôi kéo Xích Viêm lui ra thêm vài bước, đây là chiến tranh của bọn họ, cũng đừng vạ lây đến nàng là được.

Bóng dáng ngọc thụ lâm phong  của Nam Cung Thanh Ca vừa xuất hiện ở trước mặt Tần Phỉ Phỉ, đáy mắt nàng liền thay thế bằng thâm tình chân thành,  giọng nói không tốt của Nam Cung Thanh Ca cũng bị nàng không chút do dự loại bỏ hết.

"Nam Cung ca ca, Phỉ Phỉ rất nhớ ngươi!" một đạo thanh âm như chim hót rơi xuống, bóng dáng màu hồng kia đồng thời cũng hướng Nam Cung Thanh Ca nhào tới, chỉ là mắt thấy sắp đụng vào trong ngực hắn , thì Nam Cung Thanh Ca liền bất động thanh sắc dịch ra mấy bước, khiến Tần Phỉ Phỉ nhào vào khoảng không, thân hình xông về trước   vài bước mới có thể đứng vững.

Tần Phỉ Phỉ xoay người, ai oán nhìn Nam Cung Thanh Ca, trong đôi mắt đẹp lóng lánh ra mấy điểm trong suốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng cũng nổi lên mấy phần uất ức, "Nam Cung ca ca, ngươi nhưng là hôn phu của Phỉ Phỉ, ngươi đối với Phỉ Phỉ lạnh nhạt như vậy, lại cùng nữ nhân khác chuyện trò vui vẻ, ngươi có biết Phỉ Phỉ rất đau lòng không?"

Dừng chốc lát, không đợi Nam Cung Thanh Ca đáp lời, Tần Phỉ Phỉ liền tự nhiên nói ra."Nam Cung ca ca, ngươi có biết từ lúc Phỉ Phỉ biết được ngươi phải dự thi Đế Quốc học viện, ta liền mỗi ngày chăm chỉ tu luyện, hướng phụ mẫu  cứng rắn đòi cái yêu cầu ghi danh khảo thí Đế Quốc học viện, tất cả chuyện này, chỉ là bởi vì ta muốn gặp ngươi."

Tần Phỉ Phỉ nói một hồi lâu, mọi người vây xem nghe được liền thẳng thắn than thở: mỹ nhân như hoa, si tâm tựa như biển!

Nhưng ánh mắt của Nam Cung Thanh Ca  thủy chung chưa từng nhìn nàng một cái, đáy lòng Tần Phỉ Phỉ lửa giận xông thẳng não, ánh mắt âm ngoan giống như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía Ngưng Sương.

Đều là do tiện nhân này, nếu không Nam Cung ca ca luôn luôn dịu dàng sao có thể đối với mình như vậy?

Ngưng Sương cười khổ, này là chuyện gì xảy ra, chính mình mạc danh kỳ diệu thành tiểu tam phá hư hôn nhân của người ta. Nam Cung Thanh Ca đáng chết, nhà có ghen thê, mà không chịu nói sớm!

Trời ban cơ hội tốt, Xích Viêm tự nhiên là muốn nắm chặt. Trên gương mặt tinh xảo của hắn phủ lên một nụ cười ngây thơ, ánh mắt nhìn Tần Phỉ Phỉ sáng quắc rực rỡ, "Nam Cung đại ca, ngươi thật là có diễm phúc, có đại tẩu thật là xinh đẹp a!"

Chống lại ánh mắt thiên chân vô tà của Xích Viêm, Nam Cung Thanh Ca trăm miệng cũng không thể bào chữa ,nói "Tiểu huynh đệ, đừng loạn gọi, nàng không phải đại tẩu của ngươi."

Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tần Phỉ Phỉ liền chìm xuống, bàn tay nàng hung hăng nắm chặt.

Ánh mắt của Xích Viêm càng đen hơn mấy phần, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn thiên chân vô ta như cũ."Ồ! Thì ra là nàng không đủ xinh đẹp, không xứng với Nam Cung đại ca a!"

Lời nói của Xích Viêm vừa rơi xuống, Tần Phỉ Phỉ đầu tiên là chất vấn, nàng một phát níu lại ống tay áo của Nam Cung Thanh Ca , chỉ vào Ngưng Sương hỏi "Nam Cung ca ca, chẳng lẽ dung mạo của Phỉ Phỉ thật sự không đẹp, không lọt nổi vào mắt xanh của ngươi sao? Nhưng so với nàng, Phỉ Phỉ sợ rằng đẹp hơn không ít đi!"

Ngưng Sương buông xuống ánh mắt sáng tỏ, buồn bực chính mình tại sao nằm cũng có thể bị trúng đạn?

Ánh mắt Xích Viêm bén nhọn hướng Tần Phỉ Phỉ bắn tới, trong lòng của hắn âm thầm nói, Hừ! Xú bà nương, lại dám chửi bới Sương nhi của ta! Một ngày nào đó, tiểu gia nhất định  sẽ để cho ngươi biến thành  thiên hạ đệ nhất xấu nữ!

Tần Phỉ Phỉ cảm giác sống lưng chợt lạnh, nhưng nàng lại bị thanh âm phụ họa liên tiếp của người vây xem phân tán chú ý lực.

"Tiểu cô nương kia mặc dù dung mạo tuyệt thế, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, nơi nào bì kịp được với một đại mỹ nhân xinh đẹp vô xong như vậy!" Ánh mắt nam tử thèm thuồng nhìn chằm chằm ngực của Tần Phỉ Phỉ, nước miếng chảy ròng ròng.

"Đại mỹ nhân, hắn không nhớ ngươi là hắn mắt chó đui mù, ca ca thích ngươi, nếu không ngươi đi theo ca ca đi." Rất nhiều nam nhân nhìn chằm chằm Tần Phỉ Phỉ , ánh mắt sáng quắc.

Thanh âm lấy lòng liên tiếp lọt vào tai, Tần Phỉ Phỉ khiêu khích nhìn Ngưng Sương, trên mặt lại mang theo một nụ cười cần thận, nàng tưởng tượng thấy Nam Cung Thanh Ca đứng ở trước mặt nàng hướng nàng sám hối, van xin.

Thấy chính mình giống như con khỉ bị người vây xem, Nam Cung Thanh Ca cười khổ thở dài nói: "Phỉ Phỉ, ở đây đông người, lời người đáng sợ, trước trở về quán trọ lại thảo luận cái vấn đề này được không?"

Tần Phỉ Phỉ không cho là đúng chau chau mi nói, "Nam Cung ca ca, ta cùng ngươi là danh chính ngôn thuận, tự nhiên không phải sợ lời người đáng sợ, ngươi chẳng lẽ lo lắng cho hồ ly tinh kia?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play