Edit:..Lam Thiên..

Từ sau trận đại chiến hai mươi vạn năm trước U Minh Giới mất đi chủ nhân, lúc đầu vài thủ hạ trung thành với U Minh Đại Đế còn dốc hết toàn lực duy trì hòa bình ở U Minh Giới.

Nhưng theo năm tháng trôi qua, bọn họ đối với việc U Minh Đại Đế  trở về đã không còn ôm hi vọng, nội tâm liền cũng phát sanh biến hóa. Người không màng danh lợi lựa chọn quy ẩn, người màng công danh lợi lộc lựa chọn tranh quyền đoạt lợi, còn có người nảy sinh tâm tư muốn trở thành chúa tể U Minh Giới. Cho nên, hôm nay U Minh giới có thể nói là nội bộ chia rẽ.

Minh Huyễn mặc dù đã từng là U Minh Đại Đế, nhưng nhiều năm xa cách như vậy, hắn cũng không thể nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn có thể lần nữa chấp trưởng U Minh Giới trong tay. Sau khi thấy rõ tình cảnh hiện tại ở U Minh Giới, đám người Ngưng Sương muốn lưu lại trợ giúp Minh Huyễn nhưng lại bị Minh Huyễn cự tuyệt. Minh Huyễn cho là đối mặt với tình trạng hiện tại của U Minh Giới, đám người Ngưng Sương ở lại cũng không thể giải quyết gốc rễ của vấn đề. Hiện tại hắn cần nhanh chóng tìm được những thủ hạ đã từng trung thành với hắn, người quy ẩn người hoặc thế lực hiện tại.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Minh Huyễn, Ngưng Sương liên tục cân nhắc cuối cùng đồng ý với đề nghị của Minh Huyễn. Rời khỏi U Minh Giới, tiến về Mộng Huyễn Thần Tộc thu hồi phần truyền thừa cuối cùng của Bạch Linh. Cho dù muốn trợ giúp Minh Huyễn, có thực lực tuyệt đối mới có thể nắm chắc không phải sao?

Lúc trước, thời điểm Mộng Lão tiễn Ngưng Sương rời khỏi Mộng Huyễn Đảo đã từng nói với nàng cách từ không gian khác trở về Mộng Huyễn Đảo, sau khi rời khỏi U Minh Giới, Ngưng Sương trực tiếp tiến về Mộng Huyễn Thần Tộc.

Lần nữa trở lại Mộng Huyễn Thần Tộc, Ngưng Sương đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác thân thiết, giống như nơi này đã từng là của chính mình hoặc là có thân nhân bằng hữu của chính mình. Cũng không biết cảm giác này là của nàng hay là của Bạch Linh, kể từ sau khi lấy được truyền thừa của Bạch Linh, tìm về ký ức của Bạch Linh, Ngưng Sương thật lâu không phân rõ mình rốt cuộc là Sở Ngưng Sương hay là Bạch Linh?

Ngưng Sương vốn muốn để phụ mẫu gặp mặt cữu cữu và ngoại công Sở gia ở Thần Vực, dù sao bọn họ đều tưởng niệm mẫu thân nhiều năm như vậy, nhưng dựa vào tình trạng hiện tại của mẫu thân cùng nguyên nhân Ám Dạ, cuối cùng Ngưng Sương quyết định đem phụ mẫu lưu lại Mộng Huyễn Đảo. Thứ nhất, không muốn khiến cho ngoại công bọn họ  sau khi nhìn thấy tình trạng của mẫu thân mà sinh thương cảm, thứ hai nàng không hy vọng phụ mẫu bị Ám Dạ ám hại. So với Sở gia, Mộng Huyễn Đảo không tranh quyền thế vẫn là an toàn hơn.

Có lẽ Ngưng Sương đến, Mộng lão đã sớm có phát giác hoặc cảm ứng được, tóm lại, thời điểm Ngưng Sương xuất hiện tại thánh địa Mộng Huyễn Đảo thì Mộng lão đã sớm chờ ở bên ngoài. Đối với việc Ngưng Sương đến, Mộng Lão vô cùng vui mừng.

Theo Mộng Lão trở về phủ Tộc Trưởng, đầu tiên Ngưng Sương qua loa giản lược nói một chút việc từng trải trong vài năm này, ngay sau đó liền đem ý đồ an trí đám người Tần Ngạo Thiên của nàng nói ra. Mộng Lão tự nhiên đầy miệng đồng ý, lúc này để cho người ta tìm một  trạch viện thích hợp, cũng phân phó người đi trước xử lý. Sau đó lại đem đám người Tần Ngạo Thiên tạm thời an trí ở phủ Tộc Trưởng, vì đám người Ngưng Sương bày tiệc phong yến mời khách từ phương xa đến.

Ngày kế tiếp, sáng sớm Mộng Lão liền phái người mời Ngưng Sương tới thư phòng, thấy Ngưng Sương bạch y lay động đi tới thư phòng, Mộng Lão vội vàng hỏi: "Nha đầu, ngươi có thể mở được hộp thanh ngọc rồi sao?" Vẫn còn nhớ, ban đầu lúc Ngưng Sương rời đi đã cùng hắn ước định, chính là nếu như nàng có thể mở được hộp thanh ngọc nàng sẽ trở lại.

Nhìn Mộng Lão khó kìm nén hưng phấn, Ngưng Sương cười khổ lắc lắc đầu. Ngay sau đó nàng nói cho hắn biết chuyện chính mình là Bạch Linh chuyển thế, cùng với chuyện lực lượng truyền thừa. Sau đó đem bức họa nàng lấy được ở Phượng Ngâm Đại Lục đưa cho Mộng Lão nhìn, xem hắn có biết vị trí trên bức họa hay không.

Mộng lão nghe xong lời nói của Ngưng Sương, vẻ mặt biến đổi một lúc lâu, cuối cùng chỉ còn lại bộ mặt vui mừng. Chỉ là, từ trước tới nay hắn vẫn luôn trầm ổn nên cũng không nói gì, mà là tiếp nhận bức họa nhìn một chút, do dự một lát rồi mới bình tĩnh nói: "Đây không phải là cảnh sắc phụ cận thánh cung Mộng Huyễn Thần Tộc sao?"

"Thánh cung?" Ngưng Sương nghi ngờ hỏi.

Mộng lão cân nhắc một chút, suy xét đến Ngưng Sương có thể là chủ nhân của Mộng Huyễn Thần Tộc, cuối cùng quyết định nói đúng sự thật."Căn cứ vào lời truyền miệng qua nhiều thế hệ tộc trưởng chúng ta, Mộng Huyễn Thần Tộc đã từng có một chủ nhân kinh tài tuyệt diễm thân phận cao quý. Cả Mộng Huyễn Thần Tộc đều là đất phong của chủ nhân này, bởi vì phong cảnh Mộng Huyễn Thần Tộc tuyệt đẹp nên chủ nhân đã xây dựng một tòa thánh cung tại Mộng Huyễn Thần Tộc làm tẩm cung. Chung quanh thánh cung trồng rất nhiều hoa đào, hơn nữa những cây hoa đào thần kỳ này lại nở quanh năm. Nhưng sau khi Mộng Huyễn Thần Tộc từ địa phương vốn có tách rời trở thành không gian riêng tư như hiện tại, tòa thánh cung liền biến mất, chỉ còn lại phiến Đào Hoa Lâm là vẫn như cũ, nhưng địa phương đã từng là thánh cung lại trống rỗng xuất hiện một tòa tháp."

Hiện tại, cảnh tượng trong bức họa của Ngưng Sương chính là một phiến Đào Hoa Lâm, nghe xong lời nói của Mộng Lão, Ngưng Sương quyết định đi tới Đào Hoa Lâm nhìn một chút. Quả nhiên, thời điểm đến gần phụ cận Đào Hoa Lâm bức họa kia liền giống như lúc ở Huyết Hải Luyện Ngục tự động trôi lơ lửng dẫn đường ở phía trước. Có kinh nghiệm ở Huyết Hải Luyện Ngục, lần này Ngưng Sương đón nhận truyền thừa đặc biệt thuận lợi. Sau khi nàng lấy được truyền thừa hoàn chỉnh, nàng cũng liền có được trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, trong đó liền bao gồm cả lai lịch và phương pháp mở thanh ngọc hộp này ra.

Thì ra thanh ngọc hộp này chứa bảo bối trước khi Hồng Mông Thiên Tôn phi thăng để lại cho Bạch Linh, nhưng lúc trước thời cơ không đúng, thanh ngọc hộp liền sẽ không mở ra. Hiện tại vừa mở ra, Ngưng Sương mới biết bên trong chính là một viên đá lóng lánh sáng bóng. Mà viên đá này chính là thiên tôn thần thạch Ám Dạ trăm phương ngàn kế muốn có được, bên trong cất giữ bí quyết tấn thăng thiên tôn của Hồng Mông Thiên Tôn.

Sau khi Ngưng Sương lấy thiên tôn thần thạch từ trong hộp thanh ngọc ra, dưới nền đất rất nhanh truyền đến từng trận gầm rú, ngay sau đó Mộng Huyễn Đảo vốn là trôi lơ lửng ở giữa không trung lại chậm rãi bay. Có trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, Ngưng Sương biết Mộng Huyễn Đảo là muốn trở về địa bàn vốn có của nó —— Thần Phật Chi Địa.

Hồng Mông Thiên Tôn vốn là chúa tể của Mộng Huyễn Thần Tộc, sau khi Hồng Mông Thiên Tôn phi thăng, đệ tử thân truyền duy nhất của hắn là Bạch Linh liền thuận lý thành chương đón nhận Mộng Huyễn Thần Tộc.

Vô luận Ngưng Sương suy đoán như thế nào cũng không nghĩ tới Mộng Huyễn Thần Tộc lại đến từ Thần Phật Chi Địa. Phải biết rằng người ở Thần Phật Chi Địa thực lực đặc biệt cường hãn, bọn họ chỉ biết say mê tu luyện, tập trung tinh thần nghĩ tới tấn cấp thiên tôn sau đó phi thăng Thần Giới. Trừ phi xuất hiện sự tình quan hệ đến sinh tử của mình, bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay, bởi vì thiên đạo pháp tắc, người có thực lực đạt tới nửa bước thiên tôn nếu như không tự phong ấn thực lực của bản thân, thì không thể tự do đi xuống không gian dưới Thần Vực Thất Trọng Thiên.

Cân nhắc đến chính mình còn có rất nhiều sự tình vẫn chưa giải quyết xong, lần này Ngưng Sương cũng không đi theo Mộng Lão bọn họ tiến về phía Thần Phật Chi Địa. Bất quá nàng để cho đám người Tần Ngạo Thiên theo Mộng Lão rời đi, dù sao cả Thần Vực cũng không có  địa phương nào an toàn hơn so với Thần Phật Chi Địa.

Rời khỏi Mộng Huyễn Đảo đầu tiên Ngưng Sương trở về Sở gia nói cho ngoại công và cữu cữu về chuyện của phụ mẫu, sau đó nàng trực tiếp đi tới Thần Vực Lục Trọng Thiên, bởi vì Thanh Long bọn họ cảm ứng được Huyền Vũ đang ở Thần Vực Lục Trọng Thiên.

Nếu như muốn đối phó với Ám Dạ, có thể nàng sẽ phải dùng đến tứ linh đại trận, mà thủ trận tứ linh chính là bốn huynh đệ Thanh Long. Thần Vực Lục Trọng Thiên là lãnh địa thuộc về thần thú hoặc mãnh thú, một đường đi tới, Ngưng Sương nhìn thấy không ít người hoặc anh tuấn xinh đẹp, hoặc xấu xí hung tàn, bọn họ đều là thần thú hoặc mãnh thú sau khi hóa hình biến thành.

Vì để sớm ngày tìm được Huyền Vũ, Ngưng Sương để cho ba huynh đệ Thanh Long cùng Xích Viêm đều ra khỏi Linh Phượng không gian, bọn họ tổ hợp như vậy, những mãnh thú cảm ứng được thực lực  bọn họ mạnh mẽ liền cũng tự giác cách xa bọn họ.

Sau khi đi tới Lục Trọng Thiên, Thanh Long bọn họ cảm ứng càng thêm chính xác, cuối cùng Thanh Long còn thử thăm dò, sử dụng triệu hoán thuật  ngày trước bọn họ vẫn làm. Nếu như phong ấn của Huyền Vũ đã được mở, hắn liền nhất định có thể nghe được tiếng gọi của Thanh Long.

Ước chừng bảy ngày sau, một nam tử toàn thân phục sức màu đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Nam tử ngũ quan anh tuấn, khí chất trầm ổn, lông mày uy vũ lộ ra ổn trọng và bình tĩnh làm cho người ta tin cậy.

Hắn nhìn thấy ba người Thanh Long, đầu tiên là không dám tin thất thần một lát, ngay sau đó kích động chạy tới kêu lên: "Đại ca, nhị ca, Tam ca."

"Tứ đệ!" ba người Thanh Long không hẹn mà cùng trả lời, "Làm sao đệ giải trừ được phong ấn?"

Huyền Vũ liền đem quá trình hắn giải trừ phong ấn nói một lần, quá trình kia có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là cơ duyên xảo hợp.

Tìm được Huyền Vũ, lúc này Ngưng Sương quyết định rời khỏi Lục Trọng Thiên, nàng muốn đi Thất Trọng Thiên, cứu linh hồn của Tinh Thần Đại Đế đang bị nhốt ra. Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn còn nhớ kỹ đôi mắt của Tử Diễm.

Thần Vực Thất Trọng Thiên, trong lúc bế quan Ám Dạ cảm ứng được bên ngoài có rất nhiều biến hóa, biết Bạch Linh cùng Minh Viêm đều đã trở lại. Nghĩ đến trong tay Bạch Linh có Thiên Tôn Thần Thạch, Ám Dạ hao hết tâm tư suy nghĩ làm thế nào mới có thể biến thành của mình.

Lấy được đầy đủ truyền thừa của Huyết Tu La Thanh Quỳ Thánh Nữ cũng không trở về Huyết Hải Luyện Ngục thu hồi thế lực mà là cùng Ám Dạ đạt thành hiệp nghị, ở lại Thần Vực Thất Trọng Thiên chờ đợi đám người Ngưng Sương tự chui đầu vào lưới.

Ngưng Sương cũng biết Thanh Quỳ Thánh Nữ nhất định sẽ bày đặt bẫy rập ở Thần Vực Thất Trọng Thiên chờ nàng, vì vậy, sau khi nàng đem tất cả mọi người thu vào trong Linh Phượng không gian liền vô cùng khiêm tốn giả trang thành nam nhân sau đó lẫn vào Thất Trọng Thiên. Tuy nói đã từng  muốn đem sự tình làm chấm dứt, nhưng Ngưng Sương phải đem linh hồn của Tinh Thần Đại Đế cứu ra trước mới được.

Ngồi trong một tửu lâu tên Túy Tiên Lâu ở Thất Trọng Thiên, Ngưng Sương nhìn một bàn đầy món sơn hào hải vị nhưng lại không hề muốn ăn, trong đầu nàng lúc này đều đang nghĩ phải làm như thế nào mới có thể tra ra địa điểm Ám Dạ nhốt linh hồn của Tinh Thần Đại Đế.

Khổ nghĩ không có kết quả, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận đề nghị của Xích Viêm, để đám người Thanh Long đều rời khỏi không gian nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức. Ngưng Sương vốn định trà trộn vào trong Hắc Ám Thần Điện, có trí nhớ của Bạch Linh nàng biết có một địa phương tên là Ám Dạ Cung, chỉ là không biết vị trí cụ thể của Ám Dạ Cung.

Nhiều người tác dụng lớn, tổng hợp tin tức mọi người thăm dò được, Ngưng Sương cho ra một cái kết luận, Ám Dạ hẳn là ở Ám Dạ Cung. Hơn nữa bọn họ còn tra ra được vị trí cụ thể của Ám Dạ Cung. Nghĩ đến quan hệ giữa Bạch Linh và Ám Dạ, trong lòng Ngưng Sương âm thầm quyết định một chủ ý.

Thanh Long đề nghị tới Ám Dạ Cung âm thầm tra xét một phen trước, nhưng Ngưng Sương lo lắng thủ đoạn của Ám Dạ, cảm thấy tỷ lệ không bị phát hiện thật sự là quá thấp, sau khi trưng cầu ý kiến của Xích Viêm, cuối cùng Ngưng Sương quyết định quang minh chánh đại đi tới, dù sao, lấy thực lực của Xích Viêm ở dưới tình huống quang minh chính đại dưới vẫn có thể nắm chắc bảo đảm bọn họ toàn thân mà lui. Huống chi, theo tính tình trước đây của Ám Dạ mà nói, nếu Ngưng Sương quang minh chính đại tới bái phỏng, hắn ngược lại sẽ không làm ra  hành động gì hèn hạ vô sỉ. Dù sao, cho tới bây giờ Ám Dạ chính là một người mặt ngoài dịu dàng, trong xương ác độc, thích làm nhất cũng chính là công phu ngoài mặt.

Bởi vì Ngưng Sương cũng không che giấu hành tung, Ám Dạ và Thanh Qùy đối với việc bọn họ đến đã sớm biết rõ. Ám Dạ đã khôi phục thực lực cùng Thanh Qùy đón nhận truyền thừa thực lực đều đã đạt tới cửu tinh thần đế  đỉnh cấp, chỉ kém một chút bọn họ liền có thể tấn thăng nửa bước thiên tôn. Cho nên trong Ám Dạ Cung, bọn họ cũng không bày bất kỳ bẫy rập nào.

Ám Dạ lại không biết Ngưng Sương đã có đám người Thanh Long bù lại, cũng không ngờ tới đám người Thanh Long đã có tu vi thần quân, bọn họ càng không nghĩ tới chính là Xích Viêm cũng đã đạt tới nửa bước thiên tôn.

Ám Dạ Cung, ở trong trí nhớ của Bạch Linh chỉ có một ấn tượng mơ hồ, thậm chí Ngưng Sương cũng không biết toàn cảnh của tòa cung điện này. Nhưng bây giờ nàng và Xích Viêm cứ như vậy quang minh chính đại đi vào Ám Dạ Cung khí thế to lớn, ánh mắt phức tạp nhìn tòa cung điện toàn thân màu đen. Giờ phút này, Ngưng Sương mới biết thì ra cung điện thần bí màu đen trong Đoạn Hồn rừng rậm chính là phiên bản thu nhỏ của Ám Dạ Cung.

Trời xanh không mây, dưới ánh mặt trời, nữ tử tuyệt sắc bạch y như tuyết cùng nam tử tuấn mỹ kim y sáng chói cứ như vậy sóng vai bước chân vào trước đại điện tòa cung điện.

Thanh Quỳ và Ám Dạ đứng ở trên bậc thang trước đại điện Ám Dạ Cung, nhìn đôi nam nữ tuyệt sắc từ xa sóng vai đi đến, trong lòng đã sớm nhấc lên sóng lớn. Nhất là Thanh Qùy, kể từ sau khi lấy được đầy đủ truyền thừa của Huyết Tu La, nàng liền biết rõ giữa nàng và bọn họ có vướng mắc yêu hận. Không ngờ, thời gian qua đi hai mươi vạn năm, lựa chọn của Ngưng Sương vẫn là Xích Viêm. Mà Tử Diễm vẫn đối với nàng chẳng thèm ngó tới.

Nhớ tới dung nhan tuyệt thế của chính mình, thiên phú cường hãn còn có một trái tim toàn tâm toàn ý yêu Tử Diễm, Thanh Quỳ làm thế nào cũng nghĩ không thông nàng rốt cuộc không bằng Ngưng Sương ở điểm nào?

"Sở Ngưng Sương, chúng ta lại gặp mặt, lần này ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy." Nhớ tới Tu La Huyết Sát Trận lần trước cũng không giết chết được nữ nhân này, trong lòng Thanh Qùy càng không có tư vị.

Ngưng Sương ngạo nghễ nhướng mày, mỉm cười nói: "Thánh Nữ các hạ, vận khí của ta vẫn đặc biệt tốt. Khiến ngươi thất vọng rồi!"

Thấy gương mặt tươi cười rực rỡ như hoa xuân của Ngưng Sương, tròng mắt Thanh Qùy dần dần hiện lên một tầng đỏ ngầu, trong tai lại truyền vào một đạo thanh âm trầm thấp ưu nhã."Linh Nhi, nàng đã trở lại?"

Xưng hô thân mật cùng giọng điệu vô cùng thân thiết như vậy, khiến Ngưng Sương khẽ nhíu mày, ngước mắt hướng tới người phát ra thanh âm, đó là một nam tử toàn thân hoa phục màu đen, kiếm mi lãng mục, mặt đẹp như ngọc. Nhất là khi hắn giơ tay nhấc chân càng phát ra ưu nhã cao quý, khiến cho người ta bất tri bất giác liền sinh ra cảm giác thần phục.

Có trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, Ngưng Sương biết rõ ẩn núp dưới gương mặt tuấn mỹ vô trù kia là một người có lòng dạ hiểm độc tàn nhẫn vô tình. Nàng lạnh lùng cong khóe môi lên, "Ám Dạ, đã lâu không gặp?"

Thanh âm lạnh nhạt xa cách lọt vào tai, Ám Dạ khẽ nhíu mày, trên mặt vẫn treo một nụ cười ôn nhuận."Linh Nhi, lễ vật nàng đưa ta năm đó đúng là đã khiến ta tưởng niệm hai mươi vạn năm!"

Cho dù nói đến đau đớn hành hạ chính mình toàn bộ hai mươi vạn năm nhưng vẻ mặt Ám Dạ vẫn thanh nhuận như cũ, giống như cùng tri kỷ tán gẫu việc nhà.

"Thật sao? Thì ra ngươi tưởng niệm ta như vậy?" Ngưng Sương nhìn vẻ mặt Ám Dạ, cười lạnh nói.

"Dĩ nhiên, Linh Nhi là người duy nhất cuộc đời này ta động tâm, có thể nào lại không tưởng niệm?" Ám Dạ cười nói. Trong đầu cũng thoáng qua rất nhiều hình ảnh, Linh Nhi, có lẽ ta dối trá vô tình, nhưng nàng lại chân chính là nữ tử duy nhất cuộc đời này ta động tâm. Trong lúc ta cô quạnh giữa năm tháng dài đằng đẵng, theo đuổi thực lực vẫn luôn chiếm cứ toàn bộ sinh mạng của ta, thẳng đến khi gặp gỡ nàng, ta mới biết cuộc sống này còn có thể phong phú như vậy. Nhưng nếu như nàng không phải là  đệ tử của Hồng Mông Thiên Tôn, nếu như nàng không có thiên tôn thần thạch, hoặc là người tiến vào chiếm giữ tâm của nàng chính là ta, có lẽ tất cả đều sẽ không xảy ra.

"Ám Dạ, xem ở phân thượng ngươi tưởng niệm ta nhiều năm như vậy, ta muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề." Ngưng Sương trái lo phải nghĩ, cảm thấy Ám Dạ rất có thể đem linh hồn của Tinh Thần Đại Đế mang theo người nên nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề.

Ám Dạ nhìn vẻ mặt không đổi của Xích Viêm sau lưng Ngưng Sương một chút, thầm nghĩ, trải qua hai mươi vạn năm tu thân dưỡng tính, Minh Viêm thường ngày nóng nảy ngang ngược cư nhiên cũng học được trầm ổn. Hắn khiêu khích nhìn Xích Viêm một cái, tự nhiên cười nói: "Linh Nhi không ngại nói một chút, nếu biết ta nhất định sẽ nói."

Ngưng Sương nghe vậy, lần nữa lộ ra nụ cười rực rỡ như hoa xuân."Ta muốn hỏi là Tinh Thần Đại Đế ở nơi nào?"

Lời vừa nói ra, vẻ mặt ôn nhuận của Ám Dạ đột nhiên đại biến. Chuyện hắn cắn nuốt lực lượng và nhốt linh hồn của Tinh Thần Đại Đế, hắn không nói cho qua bất luận kẻ nào, có phải nàng đã biết cái gì hay không?

Chỉ là trong nháy mắt, sắc mặt Ám Dạ đã khôi phục như thường, "Linh Nhi nói gì vậy? Làm sao ta biết Tinh Thần Đại Đế đang ở đâu?"

Ngưng Sương biết hắn sẽ không sảng khoái thừa nhận như vậy, cũng chưa nóng nảy, chỉ sâu kín thở dài: "Ai! Tinh Thần Đại Đế từng báo mộng cho ta, nói sư phụ hắn từng để lại cho hắn một khỏa thiên tôn thần thạch, đáng tiếc lúc ấy hắn không có nói cho ta địa điểm cất giữ. Vốn tưởng rằng ngươi là bạn tốt của Tinh Thần Đại Đế, mới đặc biệt tới hỏi ngươi, đáng tiếc ngươi cũng không biết hướng đi của hắn. Đáng tiếc nha... Đáng tiếc!" vẻ mặt tiếc nuối của Ngưng Sương khiến Ám Dạ không khỏi hồ nghi, hắn đã từng nhiều lần tra hỏi linh hồn của Tinh Thần Đại Đế, chính là không nghe nói qua sự tình liên quan đến thiên tôn thần thạch.

"Linh Nhi, chuyện trong mơ sao có thể là thật?" Ám Dạ đè xuống hồ nghi dưới đáy lòng, mỉm cười nói.

Ngưng Sương gật đầu một cái, tiếp theo lẩm bẩm nói: "Vì sao giấc mơ kia chân thật như vậy? Tinh Thần Đại Đế còn nói hắn bị người cắn nuốt công lực, nhốt linh hồn..." Khẽ thở dài, "Ai! Nhất định là ta suy nghĩ lung tung, Tinh Thần Đại Đế tu vi bí hiểm, làm sao có thể bị người cắn nuốt công lực!"

Ám Dạ im lặng nghe Ngưng Sương tự nói, sóng lớn trong lòng suýt nữa liền không áp chế được, chẳng lẽ Tinh Thần Đại Đế thật báo mộng cho nàng? Nếu không nàng làm sao biết những thứ này? Xem ra chính mình đối với  việc tra hỏi linh hồn Tinh Thần Đại Đế còn chưa đủ, tối nay có lẽ có thể thử lại lần nữa.

Ngưng Sương nhìn Ám Dạ không biến sắc, âm thầm suy đoán tính toán trong lòng hắn. Chờ giây lát mới oán giận nói: "Ai! Ta đường xa đến thăm lão bằng hữu, cũng không thấy người ta bưng trà rót nước  chiêu đãi một phen, thật là trong lòng nguội lạnh a!"

Vẻ mặt Ngưng Sương thật thật giả giả, khiến Ám Dạ nhất thời suy nghĩ không ra ý đồ chân thật của nàng. Nhưng xưa nay am hiểu lá mặt trái hắn liền áy náy cười nói: "Thứ tội thứ tội, tri kỷ gặp lại, tại hạ nhất thời hưng phấn đến nỗi thất lễ." Nói xong, hắn làm cái tư thế mời, nghiêng người đem Ngưng Sương và Xích Viêm mời vào chính điện Ám Dạ Cung.

Thanh Quỳ cùng đi phía sau giận đến hoa dung thất sắc, nhìn bóng lưng Ngưng Sương cắn răng nghiến lợi, hồ ly tinh này, liền ngay cả Ám Dạ trên mặt dịu dàng kỳ thật lòng dạ hiểm độc cũng đối với nàng đối đãi khác biệt, thật không biết nàng có cái gì tốt?

Ở trong đại điện dùng qua trà bánh, Ám Dạ lại ưu nhã muốn mời Ngưng Sương đi dạo Ám Dạ Cung một lần, cuối cùng còn mời Ngưng Sương lưu lại Ám Dạ cung một thời gian. Ám Dạ biết rõ Ngưng Sương đến tuyệt đối có dụng ý khác, cũng không biết vì sao, thời gian qua đi hai mươi vạn năm, gặp lại lần nữa, tâm của hắn vẫn như cũ nhảy lên gay gắt. Huống chi hắn từ tin dưới mí mắt của chính mình, lại có thêm Thanh Qùy đối với Ngưng Sương hận thấu xương chủ động nhìn chằm chằm, mặc kệ nàng có âm mưu hay dương mưu, nhất định đều sẽ không thể đạt được ước muốn.

Ban đêm, trăng đã lên cao, Ám Dạ Cung "vạn lại câu tịch" (không có một âm thanh).

Ám Dạ ngồi xếp bằng ở trên giường, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn lời nói thật thật giả giả ban ngày của Ngưng Sương. Nhớ tới Tinh Thần Đại Đế bị hắn nhốt trong tỏa hồn kính, hắn do dự một lát, cuối cùng từ trong không gian huyền khí lấy ra tỏa hồn kính.

Từ trước tới nay hắn vẫn luôn thận trọng nên cũng không lỗ mãng mở ra tỏa hồn kính, chỉ là đem tiểu kính trâm hoa màu bạc cầm ở lòng bàn tay, lặp đi lặp lại vuốt ve. Nghĩ tới thời gian dài như vậy, hắn dùng hết thủ đoạn cũng không thể từ trong miệng Tinh Thần Đại Đế lấy được một chút tin tức về thiên tôn thần thạch, hắn rất hoài nghi lời nói của Ngưng Sương. Nhưng Ngưng Sương lại biết rất rõ tình trạng của Tinh Thần Đại Đế như lòng bàn tay khiến cho hắn không thể không tin Tinh Thần Đại Đế đã từng báo mộng cho nàng, hắn đã từng thử thăm dò nhưng đáng tiếc mỗi câu Ngưng Sương đều hồi đáp rất xảo diệu.

Ai! Không ngờ trải qua mấy đời luân hồi, nữ nhân này ngược lại mở mang kiến thức.

Ám Dạ khẽ thở dài, vẫn không có quyết định mở ra tỏa hồn kính. Dù sao, tỏa hồn kính là một huyền khí dị thường tà môn. Hắn cũng là có được trong lúc vô tình, sau lại phát hiện tiểu kính tinh xảo này lại có chức năng thần kỳ như vậy. Sau khi hắn dùng quỷ kế cắn nuốt công lực của Tinh Thần Đại Đế, hắn liền tiện thể thử thăm dò đem linh hồn nhốt vào trong tiểu kính này.

Vốn là đại năng có tu vi đạt tới nửa bước thiên tôn giống như Tinh Thần Đại Đế, linh hồn của bọn họ liền vô cùng cường hãn, người có tu vi không bằng rơi vào trong tay bọn họ, cơ hồ chỉ có chết. Coi như hắn cắn nuốt tu vi của Tinh Thần Đại Đế nhưng cũng không chút nào không ảnh hưởng tới linh hồn lực cường hãn của hắn.

Không nghĩ tới sau khi linh hồn của Tinh Thần Đại Đế bị nhốt vào tỏa hồn kính này, làm như thế nào cũng không trốn thoát, hơn nữa tỏa hồn kính còn có thể tự động hút lấy linh hồn lực. Trải qua thời gian dài, hiện tại linh hồn lực của Tinh Thần Đại Đế đã sớm vô cùng suy yếu, có lẽ khoảng chừng hai năm nữa, sẽ hồn bay phách tán.

Cũng không biết tỏa hồn kính này rốt cuộc có nhận thức hắn làm chủ hay không, dù sao trong đầu không có nửa điểm tin tức về tỏa hồn kính nhưng hắn vẫn có thể sử dụng máu của chính mình mở tỏa hồn kính, chỉ là mỗi lần mở chính mình cũng phải dâng ra một chút linh hồn lực. Đây là kết quả hắn trải nhiều lần thực nghiệm mới biết, cho nên sau này mỗi lần hắn mở tỏa hồn kính cũng đều đặc biệt cẩn thận.

Nhưng nếu hắn muốn hỏi Tinh Thần Đại Đế, nhất định phải đem linh hồn hắn từ trong tỏa hồn kính thả ra, lấy tình trạng linh hồn trước mắt của Tinh Thần Đại Đế, sợ rằng ra ngoài lần này sau khi đi vào sẽ hồn phi phách tán. Vì vậy, hắn do dự.

Không biết Ám Dạ từ tâm tư như thế nào, đem Ngưng Sương an bài tại Xuân Phong Các, địa phương có cảnh sắc tốt nhất, trang trí tinh sảo nhất Ám Dạ Cung, lại đem Xích Viêm an bài tại Thu Diệp Cư, địa phương bố trí đơn giản nhất.

An bài như thế cũng không khiến Ngưng Sương cảm thấy có gì bất mãn, ngược lại lại hợp tính toán của nàng. Chung quanh Thu Diệp Cư hiện đầy tai mắt của Ám Dạ, mưu tính đem nhất cử nhất động của Xích Viêm thu vào đáy mắt. Đối với Xuân Phong Các lại không có bất kỳ an bài nào,  tựa như thật đem Ngưng Sương làm thành tri kỷ lòng hắn tâm nghi nhiều năm gặp lại. càng có ý tứ chính là, Thanh Qùy ở Thanh Nguyệt Các cùng tẩm cung của Ám Dạ vừa lúc trái phải canh trừng Xuân Phong Các. Thanh Quỳ không cần Ám Dạ yêu cầu, từ lúc Ngưng Sương vào ở Xuân Phong Các nàng liền hết sức chăm chú  nhìn chằm chằm nàng. Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng có thể nắm được đuôi của Ngưng Sương, lấy bản tính tàn nhẫn của Ám Dạ nhất định sẽ không bỏ qua cho Ngưng Sương.

Ngưng Sương thành thành thật thật đợi tại Xuân Phong Các tinh xảo hoa lệ, Xích Viêm để Thanh Long thay hắn ở tại Thu Diệp Cư, còn chính mình im hơi lặng tiếng xuất hiện ở nóc tẩm cung của Ám Dạ. Kể từ sau khi tấn thăng nửa bước thiên tôn, Xích Viêm đã đem thần thiên bí quyết luyện được mười một cánh chim, đối với che giấu hành tung quả thật dễ như trở bàn tay. Bên trong tẩm cung của Ám Dạ đèn đuốc sáng trưng, Xích Viêm núp ở bên trong quang chi dực, nằm ở nóc tẩm cung lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Ám Dạ.

Trực giác của Xích Viêm cho biết tiểu kính trong tay Ám Dạ cùng linh hồn Tinh Thần Đại Đế có liên quan, kiến thức của hắn vô cùng rộng rãi nhưng lại cũng không có nửa điểm tin tức về cái gương này. Vì vậy, hắn chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Ám Dạ hạ quyết tâm, quyết tâm đem linh hồn Tinh Thần Đại Đế thả ra. Dùng chủy thủ rạch cổ tay, nhìn từng giọt máu chậm rãi chảy xuống rơi vào trên gương trong nháy mắt đã bị hấp thu sạch sẽ.

Sau khi gương hấp thu máu, mặt gương chậm rãi phóng ra một đạo ngân quang chói mắt, ngân quang tản đi, trên mặt gương trống rỗng xuất hiện một cánh cửa. Ám Dạ đem bàn tay đưa vào cửa, ngay sau đó nắm một linh hồn yếu ớt đem ra, cửa trên mặt gương cũng hư không biến mất, tiểu kính đã khôi phục lại bình thường.

Xích Viêm nhìn linh hồn trong lòng bàn tay Ám Dạ, suy đoán linh hồn này hẳn là Tinh Thần Đại Đế, chỉ là tình trạng hiện tại của linh hồn này vô cùng không tốt, chỉ còn một hồn một phách vẫn còn tồn tại. Xích Viêm âm thầm lấy ra tư minh kính lúc trước Ngưng Sương  lấy từ U Minh Giới mang ra ngoài, theo Minh Huyễn nói, tư minh kính này chính là chí bảo chữa trị linh hồn, hơn nữa còn có chức năng cướp đoạt linh hồn.

Ám Dạ để linh hồn Tinh Thần Đại Đế giữ tại lòng bàn tay, cũng không lập tức mở miệng hỏi thăm, mà là đang suy nghĩ nên dùng phương pháp nào mới có thể làm cho linh hồn mềm cứng không ăn này mở miệng. Kể từ sau khi hắn cắn nuốt tu vi của Tinh Thần Đại Đế sau đó đem linh hồn nhốt lại, bất luận hắn tàn phá linh hồn hắn như thế nào, linh hồn hắn cũng không có mở miệng nói qua một câu.

Nếu đây là cơ hội cuối cùng Ám Dạ tự cho mình, hắn nhất định phải nắm chặt tốt cơ hội lần này. Suy đi nghĩ lại, Ám Dạ quyết định tiên lễ hậu binh. Hắn đem linh hồn Tinh Thần Đại Đế đặt trước mắt mình, nhìn đối phương nhắm chặt hai mắt, bằng giọng ôn hòa lên tiếng."Tinh Thần, chỉ cần ngươi nói cho ta biết chuyện về thiên tôn thần thạch, ta liền đem linh hồn của ngươi thả ra. Tin tưởng lấy tu vi của ngươi, tu dưỡng khoảng tám vạn năm liền có thể khôi phục."

Lời nói ôn hòa của hắn cũng không khiến linh hồn trong lòng bàn tay hắn mở mắt ra, vẻ mặt đối phương không chút thay đổi, hai mắt nhắm nghiền. Ám Dạ vừa mới suy tính có nên dùng phệ hồn thủy thử một chút hay không liền cảm giác thấy gian phòng đột nhiên thoáng qua một đạo ánh mực, lòng bàn tay chợt cảm thấy không còn, sau đó liền phát hiện linh hồn của Tinh Thần Đại Đế bị hút vào trong đạo ánh mực này.

Tu vi của Ám Dạ chính là thần đế đỉnh cấp, lúc này hắn thả ra một đạo huyền lực đánh thẳng vào đạo ánh mực, không nghĩ tới một đạo bạch quang nghênh diện đánh tới, khiến cho hắn không thể không rút huyền lực ra khỏi đạo ánh mực đón lấy đạo bạch quang kia.

Ánh mực biến mất, bạch quang cũng theo sát biến mất. Ám Dạ nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, trên nóc phòng, cây cối chung quanh đều lặp lại dò xét một lần, lại không phát hiện ra tung tích của đối phương. Trong chớp mắt, người hắn nghĩ đến đầu tiên là  Ngưng Sương và Xích Viêm, đuổi đến Xuân Phong Các, vừa lúc nhìn thấy Thanh Qùy đang canh giữ ở cửa.

"Nàng có động tĩnh không?" Ám Dạ hỏi.

Thanh Quỳ chỉ chỉ cửa phòng mở rộng, xuyên qua chiếc rèm thạch anh vừa lúc có thể lờ mờ thấy rõ người bên trong. Nữ tử mảnh khảnh tóc dài phất phới đang nằm nghiêng trên giường quý phi gần cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, người cũng đã phát ra hô hấp êm ái đều đều, hiển nhiên đã ngủ thiếp đi một lúc lâu. 

Mặc dù lòng như lửa đốt, Ám Dạ vẫn  nhẹ chân nhẹ tay đi vào, sau khi thấy rõ người trên giường thật sự là Ngưng Sương, trong lòng dường như khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết lấy thù hận của Thanh Qùy đối với Ngưng Sương, chỉ cần Ngưng Sương hơi có động tĩnh một chút, Thanh Qùy nhất định sẽ không bỏ qua. Từ vẻ mặt tức giận và nghi ngờ  của Thanh Qùy có thể thấy được, nhất định Ngưng Sương không bước ra khỏi Xuân Phong Các nửa bước. Như vậy, trọng điểm hoài nghi cũng chỉ có Xích Viêm, người đó đã từng là bại tướng dưới tay hắn, cũng là túc địch trong cuộc đời của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play