Sau khi chia xong chổ ngồi ,Lam và Phương liết nhìn nhau sau khi thấy Quân và Thư lâu lâu liếc nhìn mình với ánh mắt khiêu khích nhìn thái độ thôi là cả đều có thể đón đc họ đang nghĩ gì trong đầu .

Quay lại chổ Quân và Thư họ hếch mặt lên nhìn và trong đâu nghĩ :cho cả 2 người tức chết chơi ,thử xem Lan quay lại có còn đc học lớp này đâu .

Ngồi trong lớp tự nhiên cô giáo quay xuống nói :

-Có ai giải được bài tập này ko ?

Nhìn lên bảng Lam và Phương tự nhiên mỉm cười nhưng đương nhiên cả 2 đều ko nên tiếng và chỉ liếc mắt nhìn nhau nói :bài này dể ợt à ,chỉ cần 5′ là xong thôi ,nhưng thôi kệ và cả 2 im lặng ko làm gì cả .

Đúng lúc đó Thư liếc mắt xuống chổ ngồi cuả Lam và tự nhiên nên tiếng :

-Thưa cô em nghe nói bạn Lam học rất giỏi môn toán chi bằng kêu bạn ấy nên bạn giải bài này đi cô!

Nhìn lại chổ Lam thấy ánh mắt bình thường ,thì bà cô tự nhiên nhìn nói :

-Lam ,em có làm đc bài này ko ?

Thấy ánh mắt của mọi ng đều chiếu xuống nhìn mình thì tự nhiên Lam hiểu ra một ẩn ý dù sao thì Lam cũng rất ngây thơ nếu ai có ân thì trả có oán thì…. khỏi nói ai cũng biết đc nhỉ .

Đứng dậy đang định đi nên bảng thì Huy nắm tay lại hỏi :

-Lam ,giải đc ko ,hay là để tớ nên giải cho ?_Huy lo lắng nhìn Lam định đứng dậy nói với cô giáo là mình nên giải thay cho Lam .

Nhếch miệng nhưng ko ai thấy trừ Phương ra và nghĩ :cậu đúng là hồ ly tinh ngây thơ đó nhưng đối với ng khiêu khích mình thì Lam thật ra biến đổi ngay 180 độ liền và bây giờ là điều đó đang xảy ra dù chưa biết Lam sẽ sử dụng như thế nào .

Bước một cách nhẹ nhành nên bảng Lam nhìn xuống mỉm cười cầm viên phấn nhìn bài tập trên bảng nhưng cứ nhìn và ko làm gì cả ,khiến cho ở dưới lớp Thư và Tuyết nhìn thấy vậy thì mỉm cười ánh mắt lóe nên một tia vui vẻ vì đã khiến cho nhóm ng mình ghét bị mọi ng khinh thường và suy nghĩ đó không thoát khỏi ánh mắt của Lam và Phương .

Nhìn bài trên bảng khoảng 10′, Lam bắt đầu cầm viên phấn và với tốc độ 5′ sau cái bảng đã trật kín bảng và đương nhiên là giải đúng 100% luôn .

Bà cô nhìn bài giải trên bảng với ánh mắt ngỡ ngàng và 10′ mới hoàn hồn lại lắp bắp nói :

-Lam ,em có thể về chổ ngồi rồi .

Nghe thấy vậy Lam tự nhiên nở nụ cười quay sang chổ cô giảo nói :

-Thưa cô em có một bài toán nhưng đến giờ em giải cũng chưa đc …..

Ngập ngừng Lam chớp chớp đôi mắt ngây thơ nói tiếp :

-Hay là cô nhớ bạn Thư giải giùm em đi ,em nghe nói bạn ấy học cực kì giỏi hay là em đưa đề nhờ bạn ấy giải giùm em đc ko ạ!

Phương ngồi ở dười lớp nghe thấy vậy thì lấy tay bịt miệng muốn cười nhưng ko thể cười đc và lắc đầu nghĩ :chờ đó đi đừng thấy Lam hiền lành thì khinh thường đó là cáo già đội lốt thỏ con đó.

Ngồi ở dưới ngước nhìn lên trên bảng mỉm cười một nụ cười mờ ám trước cái nháy mắt tinh nghịch của Lam ,Phương nên tiếng nhưng với vẻ mặt như bài đó thật là khó :

-Đúng vậy đó cô ,bài này Lan đưa cho tụi em nhưng đến em cũng ko giải đc ,thật sự khó mong cô nhờ bạn Thư nên giải giùm tụi em bài này ,vì em biết bạn ấy rất giỏi môn toán này .

Sau đó quay sang bên nhìn Thư với ánh mắt như muốn nhừ làm ng khác ko thể đoán ra ý muốn của Phương là gì :

-Chắc bạn Thư xinh đẹp học giỏi có thể giải giùm mình bài này ko ?

Trong khi đó Lam ở bên bảng thấy Phương ra tay thì mỉm cười trong bụng nghĩ :chậc Phương cậu mà là diễn viên đảm bảo đến đạo diễn hollywood cũng phải kính nể luôn .

-Đúng vậy bạn giải giùm nha -ánh mắt nhìn Thư ko phải khinh mà là nhờ một cách chân thành của Lam khiến cho Huy ngồi ở trên bàn khi thấy bài giải của Lam thì nghĩ thầm :ko biết có âm mưu gì nữa đây nhưng xem ra có ai đó sẽ ko từ chối đc và quả nhiên như thế :

-Được rồi ,em ghi bài ra bảng đi nếu Thư ko giải đc thì cô sẽ giải giùm cho _bà cô nói vậy xong nhìn Thư gật đầu như nói ko giải đc thì cô giải hộ cho ,em cứ yên tâm đi và điều đó làm sao có thể thoát qua cặp mắt của Phương và Lam khiến cho 2 người tự nhiên nghĩ :hà có một ng nữa muốn chết đây mà nhưng thôi vui là chính ko có Lan ở đây thì quậy cho vui coi như lấy đó làm miền vui khi ko có con bạn thân ở đây (và ở Nhật đang họp trong văn phòng Lan đang bàn thì :

-Hắc xì ….

Che miệng Lan nghĩ thầm :ko biết sao mình cảm thấy ớn lạnh như thế này ko biết ai nhắc mình nữa đây và bổng nhiên nhớ đến tính cách thật của 2 con bạn thì lắc đầu làm cho ai trong phòng họp đều run sợ khi thấy nụ cười hiếm hoi nở trên môi và họ đều thầm thì với thượng đế :ko biết tổng giám đốc bị sao nữa nhưng đừng cười nữa đáng sợ quá đi mất ).

Và trong cái nhìn của mọi ng trong lớp Lam bắt đầu ghi bài toán mà mấy hôm trước Lan đưa cho 2 người giải và đương nhiên với chỉ số IQ cao thì họ chỉ mất 30′ đồng hồ giải xong nhưng với đám ng trong lớp kể cả cô giáo có giải đc ko thì điều đó phải chờ xem sao đã ? nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho Lam nở nụ cười trong lòng rồi.

Đúng như dự đoán của cả 2 khi bài toán đc chép nên bảng thì ai lấy đều phải há hốc mồm và tự nhiên thốt nên :

-Khó quá ,tớ ko nghĩ ra đc cách làm .

Mỉm cười nhẹ Lam nói :

-Em nhờ cô và bạn Thư giải giùm em cái đề này nha ,bài này dể cũng dể mà khó cũng kho nhưng……_nói đến đây thì Lam ko nói gì nữa và đứng bên chờ xem kịch vui do mình bày ra .

Lúc này thì bọn hắn nhìn nhau vì đã hiểu ý của bọn nó muốn làm cho Thư mất mặt như vừa rồi bọn hắn muốn Lam vậy ,nhưng bọn hắn thật ko ngờ rằng bây giờ đến lượt bọn hắn bị mất mặt cơ chứ vì ko thể tìm ra lời giải đc .

30′ sau thấy ko ai nên giải ,mỏi chân quá nên lam đàng phải nên tiếng ;

-Cô ơi cho em xuống chổ ngồi nha cô.

Giật mình bà cô nhìn Lam như chưa thoát khỏi bài toán phức tạp kia nên gật đầu ko nói gì ,thấy vạy Lam bước xuống đi qua chổ Thư và Quân bổng nói ;

-Sao bài đó dể ợt mà ko giải đc sao _giọng nói mang tính khiêu khích .

Nghe thấy vậy với bản tính kiêu ngạo Thư nên tiếng :

-Ai nói ko đc ,đúng là còn nhỏ nghèo mạt rệt .

-Vậy hả ,vậy mời tiểu thư giải giùm xem _ung dung coi như ko nghe thấy ai kia mắng mình bước về chổ chờ xem thử chuyện gì xảy ra .

Vừa bước về chổ Lam đã nhận được ánh mắt khen thưởng của Phương thì mỉm cười nháy mắt như ám hiệu ;

-Thấy mình ra tay hay ko ,đố bọn ng ở đây có thể giải đc bài này mà có giải cũng thua bọn mình hơn 30′ rồi mà ko ai giải ra .

Chăm chú nhìn bài toán trên bảng thấy Lam về chổ ngồi thì Huy quay sang hỏi ;

-Ai ra đề này mà khó giữ vậy ?

-Lan ra đề đó _giọng nói của Phương vang nên đáp thay cho Lam .

Cứ thế cho đến hết tiết ko ai giải ra và bọn nó chỉ nghe đc câu hứa của bà cô là lần sau sẽ giải giùm thôi .

Thấy bà cô vội vàng bỏ đi Lam quay sang Phương hỏi :

-Theo cậu bà cô đó có nhờ ai giải hộ ko nhỉ ?

-Đương nhiên rồi ,40′ trôi qua mà ko giải đc thì phải nhờ thôi ,mà thôi mặc kệ đi chúng ta xuống căn tin ăn gì đi sáng giờ mình đói lắm rồi tiện thể nên phòng y tế hỏi xem khi nào Lan về ._Phương nên tiếng giọng nói đều đều khiến cho Lam gật đầu và đứng dậy đi theo.

Bước ra khỏi lớp với ánh mắt ko mấy thiện cảm của học sinh trong lớp ,Lam và Phương bỏ đi trước khi đi ra cửa còn nghe thấy giọng điệu muốn gây hấn của Thư ;

-Ko biết đề đó đúng hay sai ,nhưng theo em nhỉ là mấy ng đó ko giải đc thì đề đó sai hoàn toàn rồi ._ôm tay Quân làm nũng nói .

Mỉm cười Lam biết Thư đang ám chỉ gì ,quay sang Phương nói bóng gió :

-Chậc chị có kẻ ngu mới nghĩ tụi mình ko giải đc bài tập mình cho ra kìa Phương _ánh mắt chớp chớp ra vẻ muốn khóc khi có ng bắt nạt mình .

Nhìn lại Phương lắc đầu thờ dài trong bụng nghĩ thầm :”chậc bộ ko chọc cáo già Lam thì chết sao muốn

bị quê hơn nữa à ,thôi thì mình cũng tham gia cho kịch nó vui dù sao ko có Lan ở đây thì ko ai nói gì rồi ”

-ừm ,cậu đó dừng trẻ con nữa chúng ta vốn thông minh nên bài đó 30′ là giải xong có ai ngu ngốc mới nghĩ là cậu ko giải đc đúng ko ?_tỏ vẻ thông cảm còn vỗ vỗ vai Lam làm ra vẻ thông cảm nhưng trong đầu 2 ng thì liếc mắt nhìn mặt ai kia cứ lúc đen lúc đó giống như :

-Ê Phương cậu nói đúng thiệt ,mà ở đây có con tắc kè bông kìa .

Nói xong thì mỉm cười bỏ đi ,để lại Thư nhìn theo với ánh mắt căm ghét và trong lòng quyết tâm trả thù .

Còn Huy nhìn theo Lam ko khỏi lắc đầu vì hiểu thêm một tính cách khác của Lam nữa và điều đó khiến cho Huy muốn chinh phục trái tim của Lam hơn .

Phương và Lam sau khi bỏ đi đến một góc 2 người ôm bụng cười khi thấy ánh mắt căm ghét của Thư mà ko làm đc gì ,một lúc sau Lam nên tiếng giọng nói hơi lo lắng :

-Ko biết chuyện này đến tai Lan sẽ thế nào nhỉ ?

Giật mình ngừng cười Phương suy nghĩ một lúc rồi nói ;

-Khó nói lắm ,nhưng mình ko hiểu tại sao Lan lại ko cho mình đụng vào Thư nữa ,nhưng tụi mình ko thể để ai ăn hiếp Lan đc (ko biết ai mới phải sợ ai Lan là ai cơ chứ )_ánh mắt nhìn kiên quyết khiến cho Lam cũng phải đồng ý .

-Thôi chúng ta nên phòng y tế trước đi hỏi xem khi nào Lan về hôm qua chúng ta đã ko hỏi rồi ,mà ko biết sao tháng nào Lan cũng về Nhật một lần nhỉ ?

Gật đầu Phương nói :

-Ừm cũng lạ nhỉ ,chúng ta ko biết gì về gia đình Lan trừ chuyện kia thôi (ý là chuyện gia đình về mẹ Lan và ba Thư đó nha mọi ng nhưng vì ko thể nói thẳng nên 2 ng chỉ có thể nói ẩn ý vậy thôi).

Đúng lúc đó 2 ng đã đứng trước cửa phòng y tế của trường nên họ ngừng nói và gõ cữa và tiếng nói diệu dàng vang nên :

-Các em vào đi.

Nhận thấy tiếng nói của chị Ngọc (Misaki )Lam mở cửa và Phương theo sau .

-Hello ,chị Ngọc.

Đang xem hồ sơ thấy 2 đứa bạn của Lan ,Misaki quay lại mỉm cười đùa ;

-Các em bị ốm hay sao mà nên đây vậy ,có cần chị khám cho ko?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play