"Công chúa Tháng Bảy
và Phấp Phới Hồ Điệp Bay cùng đổi tới bên trái đài cao chuyên thêm trạng thái
và cứu người, Khinh Ca Thủy Việt và Đào Tử Yêu Yêu chuyển ra phía cửa đi."
Hiển nhiên Công Tử Tiểu Bạch rất không hài lòng, sự điều động này, chứng mình
rằng anh không trông cậy Công Chúa Tháng Bảy mấy nàng có tác dụng gì : "
Ta trịnh trọng nhắc lại một lần nữa, mọi người nhất định phải đứng vững ở vị
trí của mình, không được tùy tiện ly khai, nếu như có chuyện khẩn cấp, lập tức
nói trước một câu, nếu không có quyền nói thì gõ chữ trong [bang phái]. Được
rồi, toàn thể chuẩn bị, mỗi người nhớ đứng vững ở vị trí của mình."
Bất kỳ ai nghe được những
câu này đều biết nó châm chích việc Công Chúa Tháng Bảy tự ý rời khỏi vị trí,
đến nỗi mọi người bị đối phương xông qua chém giết, đại bộ phận người chơi đều
rất phản cảm với cái thái độ tùy hứng vì quen được nuông chiều của nữ bác sĩ
này. Công Chúa Tháng Bảy cũng có phần lúng túng, nhưng cũng không dám nổi giận
với Công Tử Tiểu Bạch. Trong suy nghĩ của nàng, chỉ những kẻ sinh ra trong
những gia đình giàu có hoặc có quyền thế như nàng mới có quyền chỉ trích người
khác, sự giàu có của Công Tử Tiểu Bạch hơn xa nhà nàng, mà xét về mặt huyết
thống lại càng cao quý hơn nhiều, bởi vậy, đối với sự bực bội của Công Tử Tiểu
Bạch, nàng cũng không dám cãi lại, chỉ nhanh chóng giải thích : " Cũng
không phải ta cố ý ly khai vị trí. Lúc đó ta thấy Tam ca bị kẻ khác vây công,
rất nguy hiểm, cho nên ta mới ..."
" Tam ca có người
cứu, không thuộc thẩm quyền của muội." Công Tử Phù Tô không chút bình tĩnh
lập tức ngắt lời nàng : " Được rồi, bây giờ cũng không phải lúc phân trần
giải thích, đều phải chuẩn bị đánh nhau rồi. Thời gian cũng không còn nhiều,
không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào thêm nữa. Tiểu thầy thuốc đừng có động
thái gì cả, để tránh cho đối phương phát hiện ra ý đồ của mình, đợi sau khi
toàn bộ chúng ta qua đó, tiểu thầy thuốc mới tiếp tục đổi tuyến cứu
người."
" Lập tức theo sự
chỉ đạo của Tứ ca." Công Tử Tiểu Bạch bắt đầu hạ lệnh : " Toàn thể
logout, chuẩn bị đổi tuyến. Ma Giáo, lên, Tử Trúc lên, khống trường... Được
rồi, Tiêu Dao, Côn Luân, lên ... Tiểu Thầy thuốc, đổi tuyến ..."
Nhất Tiếu Hồng Trần lập
tức sign in vào ba nick tiểu thầy thuốc, lúc này tình hình chiến đấu còn kịch
liệt hơn vừa nãy rất nhiều, kênh ngữ âm ồn ào hỗn loạn, giống hệt khung cảnh bộ
chỉ huy trong thời chiến tranh của những bộ phim chiến trận, đồng thời còn có
không ít người gõ chữ ngay trước mặt hoặc trong [ bang phái], kêu thầy thuốc
tới cứu mình. Nhất Tiếu Hồng Trần vẫn dõi mắt theo những người thuộc trách
nhiệm của mình trước, sau đó mới lẹ tay lẹ mắt cứu những người khác.
Trận chiến kịch liệt này
kéo dài tới tận 9h 50 phút, rốt cuộc Khải Hoàn Hào Môn đã thành công đánh bật
Huy Hoàng Vương Triều ra, đoạt lại quyền khống chế ở sân bãi nơi Boss xuất
hiện.
Công Tử Tiểu Bạch tuyên
bố mệnh lệnh mới : " Đội Boss và đội thầy thuốc chuẩn bị cho đủ Tẩy Tâm
Đan, đứng vững ở vị trí. Đội thích khách chỉ quan tâm tới việc giết người của
bên đối phương. Toàn bộ Côn Luân lập tức tới vị trí tự bạo, nghe thấy mệnh lệnh
của ta lập tức cùng tự bạo một lúc. Chỉ còn có mười phút nữa, nhất định Huy
Hoàng Vương Triều sẽ đột kích một lần cuối cùng, mọi người tập trung toàn lực
chú ý, không được buông lỏng, nhất định phải kiên quyết bảo vệ thành quả. Chúng
ta đã đánh nhau ròng rã bốn ngày trời rồi, ngày hôm nay lại khổ cực lâu như
vậy, bây giờ chỉ còn những giây phút này đây, chiến thắng và thất bại chỉ còn
trong gang tấc. Mọi người chỉ cần kiên trì một chút, chúng ta tất sẽ thu được
thắng lợi."
Trên kênh ngữ âm chỉ có
duy nhất thanh âm trầm trầm bình tĩnh của anh, những người khác đều không hé
răng, hiển nhiên là hết sức tập trung vào chuẩn bị cho trận huyết chiến tối
hậu. Trong những giây phút khẩn trương này, nghe thấy những lời của Công Tử
Tiểu Bạch, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng còn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nữa
là những người trời sinh đã có tính hiếu chiến.
Hai phút sau, quả nhiên
Huy Hoàng Vương Triều và những bang phái liên minh cùng đồng loạt tấn công, vô
số nhân mã cùng đồng thời xuất hiện ở Kim Phong Ngọc Lộ Lâu, không quan tâm tới
tổn thất, điên cuồng xông tới một cách liều lĩnh. Khải Hoàn Hào Môn và bang
phái bạn hữu cùng kiên cường chống cự, tử thủ trong vòng tròn của trận địa.
Công Tử Tiểu Bạch không ngừng chỉ huy điều động nhân mã, mọi người kỷ luật
nghiêm minh, đều biết đây là những giây phút khẩn yếu nhất, không thể chấp nhận
nổi bất kỳ sơ sót nào.
Cơ hồ mọi người đều chết
đi sống lại ít nhất một lần, Hồng danh giết nick trắng, nick trắng vây công
Hồng danh, hơi hai mươi Côn Luân cấp cao của Khải Hoàn Hào Môn đều đứng ở giữa
vòng tròn, nghe thấy mệnh lệnh của Công Tử Tiểu Bạch lập tức đồng thời tự bạo,
trong khoảnh khắc trên mặt đất phủ đầy những thi thể.
Tiểu thầy thuốc của hai
bên lập tức xông ra cứu người.
Một số những cao thủ đầu
bảng của Huy Hoàng Vương Triều đột phá theo hai cánh, đánh thẳng vào chính
giữa. Những người phòng thủ trên đài cao của Khải Hoàn Hào Môn không thể xông
vào vì sợ quấy rối trận thế. Bọn họ liều mạng chặn đánh, bảo vệ phòng tuyến của
mình, những kẻ lọt lưới đều do đội thích khách phụ trách giải quyết nốt. Nơi
nơi đều là những kỹ năng ngủ trụ tập thể của thầy thuốc, Sấm Vang Chớp Giật của
Côn Luân cũng liên tiếp xuất hiện, người ngã xuống không ngừng, người sống dậy
liên tiếp, sau khi uống đủ đại hồng đại lam lập đã lập tức xông vào đánh túi
bụi.
Chỉ còn một phút đồng hồ
nữa là tới mười giờ tối, Công Tử Tiểu Bạch lập tức ra lệnh : " Đội Boss và
đội Thầy thuốc lập tức tẩy trắng"
Đội Boss của hai bên đều
do Ma Giáo tạo thành, chỉ vì sự tấn công của bọn họ tạo thành thương tổn cực
cao, muốn cướp được Boss hay không đều dựa cả vào bọn họ. Ma Giáo và Tử Trúc
của Khải Hoàn Hào Môn trong nháy mắt đã biến cả thành nick trắng, những người
bên Huy Hoàng Vương Triều không được phép chuyển sang Hồng danh đương nhiên
không thể tiếp tục tấn công bọn họ nữa, nhất thời áp lực giảm bớt rất nhiều.
Ngay lúc này, trước mắt
Nhất Tiếu Hồng Trần đã xuất hiện một người khổng lồ toàn thân lấp lánh kim
Quang, trong tay hươ hươ một thanh kiếm khổng lồ bằng đồng, trên đầu có hai chữ
màu đỏ tươi : " Xi Vưu"*. Đội Boss của hai bên lập tức xông lên tấn
công, người khổng lồ kia đã nhanh chóng bị bao trùm trong vô số kỹ năng loang
loáng.
Công Tử Tiểu Bạch vô cùng
bình tĩnh : " Tấn công, tấn công, đội Boss không cần quan tâm tới bất kỳ
thứ gì khác, chỉ quan tâm tới việc tấn công. Đội thầy thuốc chú ý bảo hộ bọn
họ, đội Tiêu Dao và đội Côn Luân tiếp tục giết người."
Lúc này Nhất Tiếu Hồng
Trần mới thấy lại nhân ảnh của Công Tử Liên Thành thêm một lần nữa. Vừa rồi anh
vẫn chỉ chăm chú giết người trong trung tâm của sân, bây giờ mới vọt vào trung
gian, chuyên môn giết đội Boss của bên Huy Hoàng Vương Triều, những Tiêu Dao
khác chuyên môn giết những thầy thuốc bên đối phương đang mưu đồ ngủ trụ đội
Boss bên mình.
Công Tử Phù Tô và Khinh
Ca Thủy Việt vừa mới tẩy trắng, một lát sau nick đã đổi màu đỏ. Đội thầy thuốc
chia làm hai nhóm, một nhóm chuyên phát kỹ năng ngủ quần công bên đội Boss của
đối phương, một nhóm chuyên hỗ trợ giết người, đồng thời lại còn kiêm nhiệm cả
việc chú ý cứu những thành viên đội Boss bên phe mình.
Nhất Tiếu Hồng Trần linh
hoạt thao tác ba cái nick tiểu thầy thuốc chạy ra chạy vào, cứu được rất nhiều
người, đều là những thành viên trọng yếu của Khải Hoàn Hào Môn. Bốn vị công tử,
Khinh Ca Thủy Việt, Đào Tử Yêu Yêu, Ma Hồn Quỷ Cơ đều bị nàng cứu vô số lần.
Mỗi lần cứu được một người, nhìn thấy bọn họ nhanh chóng xông vào chiến trường,
trong lòng nàng không khỏi dấy lên cảm giác mình cũng đóng góp được gì đó.
Boss này có năng lực
chiến đấy hay không căn bản không quan trọng, những sát thương khổng lồ của bên
họ phần lớn đều do bang phái đối địch tạo ra, mọi người cảm thấy Boss này chẳng
khác gì một tượng đất đã chết, chỉ đứng đó tùy người chém giết. Chỉ trong vòng
mười phút ngắn ngủi, dây máu của Boss đã cạn sạch, nặng nề ngã ầm xuống mặt
đất.
[Thế giới] lập tức yên
tĩnh, trước mặt trống không, mà kênh ngữ âm cũng im bặt, mọi người nín thở chờ
đợi kết quả, xem ai là người cướp được Boss.
Vài giây sau, Công Tử Vô
Kị lập tức tung ảnh chụp Anh Hùng Thiếp lên [ thế giới], cười nói : " Cám
ơn mọi người, chúng ta thắng rồi"
Lập tức những người đang
ở trên Kim Phong Ngọc Lộ Lâu giống như thủy triều lập tức tuôn về hai hướng
đông tây của đài cao, nhao nhao nhảy từ trên xuống. Có người trực tiếp cưỡi tọa
kị nhảy xuống để quay về, có người thi triển khinh công bay ra ngoài, lại có
người còn bay liệng mấy vòng trên không trung, biểu diễn một vũ điệu hoa lệ, sau
đó mới từ từ hạ xuống. Từ xa nhìn lại, phảng phất như có vô vàn những ngôi sao
băng từ từ tỏa ra bốn phía trên bầu trời xanh thẳm cao vòi vọi, tựa hồ như
những bậc thần tiên vừa tụ hội xong ở chốn Dao Trì, từ từ đáp mây xuyên qua bầy
tiên hạc đang chao liệng, chậm rãi bay xuống phía dưới, cực kỳ mỹ lệ.
Nhất Tiếu Hồng Trần
logout khỏi ba cái nick tiểu thầy thuốc, sign in vào nick của mình. Vừa mới
xuất hiện, đã thấy thông cáo của hệ thống
[ Hệ Thống] : Chúc mừng
Khải Hoàn Hào Môn chính thức trở thành Long Bang của Thịnh Thế, chuẩn bị xuất
chinh tham dự tranh giải quán quân đại khu của cuộc thi đấu PK, vinh dự chiến
đấu thay mặt cho server này.
[ Hệ Thống] : Chúc mừng
Huy Hoàng Vương Triều chính thức trở thành Hổ Bang của Thịnh Thế, chuẩn bị xuất
chinh tham dự tranh giải quán quân đại khu của cuộc thi đấu PK, vinh dự chiến
đấu thay mặt cho server này.
Trên [ thế giới] lại bắt
đầu hỗn loạn, hai bang cùng những bang phái liên minh bạn bè cũng cao giọng
chúc mừng thắng lợi phe mình, nhân tiện mỉa mai phe đối phương, bằng hữu của
bọn họ đều nhiệt tình chúc mừng, những người chơi ở phe trung lập thì đều cao
giọng khen ngợi, cổ vũ bọn họ chiến đấu vì Thịnh Thế.
Phong Sinh Khởi Thủy
đương nhiên là bang phái trung lập tuyệt đối, Khinh Ca Thủy Việt giúp Khải Hoàn
Hào Môn giết người, Thương Hải Hoành Lưu lại thao tác nick tiểu thầy thuốc cứu
người của Khải Hoàn Hào Môn, trong khi đó Hắc Điếm Lão Bản và Can Tương Bảo
Kiếm lại giúp Huy Hoàng Vương Triều, ngoài ra cũng có mấy người khác cũng phân
biệt giúp một trong hai bang phái trên, lúc này cùng nhao nhao nghị luận trong
[ bang phái], đều thảo luận về trận chiến đặc sắc vừa rồi. Giúp bằng hữu đánh
nhau là đúng, Nhất Tiếu Hồng Trần cho rằng cách làm của bọn họ rất hợp lý,
trước giờ bang Phong Sinh Khởi Thủy chưa bao giờ quy định chỉ có thể giúp ai,
hoặc không cho phép giúp ai, cho nên không khí trong bang luôn rất thoải mãi,
không vì cái nguyên nhân có bằng hữu đối địch nhau mà bài xích, công kích hoặc
khắc khẩu với những người trong bang, đó cũng là một trong những lý do chính mà
rất nhiều người chơi mảng sinh hoạt luôn xin được gia nhập vào bang phái của
họ.
Lúc này, Khinh Ca Thủy
Việt cũng lên [ thế giới] chúc mừng Khải Hoàn Hào Môn trở thành Long Bang của
Thịnh Thế, ngay sau đó là Hắc Điếm Lão Bản cũng lên [ thế giới] chúc mừng Huy
Hoàng Vương Triều trở thành Hổ Bang của Thịnh Thế. Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn
thấy cảnh đó cảm thấy cũng thực buồn cười, trên gương mặt lộ rõ vẻ rạng rỡ.
Kênh ngữ âm ồn ào náo
nhiệt vô cùng, toàn là những thanh âm hò reo vui sướng, mọi người cùng nhao
nhao kể lại những tình huống lý thú trong cuộc chiến vừa rồi, dẫn tới hàng
tràng cười lớn, sau đó Công Tử Tiểu Bạch liền nói :" Hôm nay người có công
lớn nhất đối với bọn ta chính là đội tiểu thầy thuốc."
" Đúng vậy"
Công Tử Phù Tô cũng cười : " Những Tiểu Thầy Thuốc Vô Địch đó phản ứng mau
lẹ, cứu người đúng lúc, giúp lực chiến đấu của chúng ta không bị suy yếu."
Công Tử Vô Kị cảm thấy
rất hưng phấn : " Mấy Tiểu thầy thuốc này quả thực rất lợi hại, ha ha, về
sau chúng ta cần chuẩn bị thêm một ít nữa, tuy không có tác dụng đối với cuộc
thi đấu PK sắp tới, nhưng tất có hiệu quả trong những trận dã chiến sau
này."
Đúng lúc này chợt có
người hỏi : " Đại ca, Chiến Thần Côn Luân sắp sửa xuất hiện, hôm nay có đi
cướp không ?"
" Cướp chứ."
Không đợi Công Tử Tiểu Bạch trả lời, đã có rất nhiều người nôn nao muốn đi :
" Đi đánh nhau, đi đánh nhau thôi."
" Được, mọi người
cùng tới Côn Luân ở Tuyến ba, cướp Chiến Thần." Công Tử Tiểu Bạch vừa ra
lệnh một tiếng, mọi người đã ồ lên hoan hô. Những bang nhân của Khải Hoàn Hào
Môn nhanh chóng đổi tuyến, chạy thẳng tới Ngọc Hư Phong ở Côn Luân.
Sau khi Boss này chết
thường tuôn ra vòng cổ Thiên Phạt, có tác dụng tăng bạo kích và độ tổn thương
của bạo kích, là một trang bị được tất cả các bang phái mơ tưởng chiếm lấy, mỗi
lần Boss xuất hiện ở Ngọc Hư Phong tại Côn Luân đều dẫn tới một tràng chiến
tranh đẫm máu.
Ngay lúc bọn họ đuổi tới
Ngọc Hư Phong, hàng loạt môn nhân của Huy Hoàng Vương Triều cũng đã đuổi tới,
song phương lại bắt đầu kịch chiến.
Nhất Tiếu Hồng Trần không
đi theo, nàng vừa lắng nghe những tiếng trò chuyện trên kênh ngữ âm, vừa mở cửa
sổ trò chơi.
Công Tử Liên Thành đã gửi
cho nàng một tin nhắn : " Anh đi đánh nhau trước, sau đó lại về dạy đồ đệ
làm nhiệm vụ. Em vừa đi công tác về, cần nghỉ sớm một chút."
" Vâng." Nhất
Tiếu Hồng Trần cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, quyết định chỉnh lý cửa hàng một
chút rồi đi ngủ một giấc.
Lúc này, Khinh Ca Thủy
Việt đã mở cửa sổ chat chào nàng một câu, sau đó vội vã kể cho nàng nghe về
tình hình đại chiến bốn ngày thi đấu vừa qua. Qua lời kể sinh động của nàng,
Nhất Tiếu Hồng Trần cũng hiểu được đại khái tình hình chiến đấu của bốn trận
tranh tài trước đó.
Ngày đầu tiên mọi người
đều chưa có kinh nghiệm, cũng không đánh nhau, không nghĩ tới việc chiếm sân
bãi trước, hai bên đợi tới sát thời gian mới tới chỗ Kim Phong Ngọc Lộ Lâu. Hai
bang cũng không đủ người, cũng không đánh nhau, đợi Boss xuất hiện mới xông lên
tranh cướp, cuối cùng nhờ sức tấn công của Khải Hoàn Hào Môn cao hơn, nên đã
lấy được Anh Hùng Thiếp.
Cũng bởi ngày thứ nhất
chiếm được dễ dàng, Khải Hoàn Hào Môn buông lỏng cảnh giác, ngày hôm sau lười
biếng hơn rất nhiều, người online cũng ít, kết quả không cần đoán cũng biết,
Anh Hùng Thiếp bị Huy Hoàng Vương Triều lấy được.
Ngày thứ ba tuy người bên
Khải Hoàn Hào Môn nhiều, nhưng không có chiến thuật gì cả, Huy Hoàng Vương
Triều cùng bang phái liên minh phái những Hồng danh ngăn trở ở cửa Dao Trì, một
người tới giết một người, hai người tới giết hai người, bang chúng của Khải
Hoàn Hào Môn bị giết nhiều quá, cho nên lúc Boss xuất hiện lực chiến đấu không
đủ, bị thua.
Lúc này bốn vị công tử
của Khải Hoàn Hào Môn mới sốt ruột, lập tức họp lại thương lượng đối sách, sắp
xếp suốt đêm, phân phối nhiệm vụ rõ ràng, đám Côn Luân liền chia bớt một số ra
sign in vào những nick tiểu thầy thuốc, đám Tử Trúc tăng thêm điểm kỹ năng cho
những tiểu Thầy Thuốc đó, để có thể sử dụng được kỹ năng phục sinh, Ma Giáo và
Tiêu Dao cùng phối hợp bế từng tiểu thầy thuốc đó vào Kim Phong Ngọc Lộ Lâu.
Buổi chiều ngày hôm sau dành toàn bộ cho việc diễn luyện chiến thuật, buổi tối
lên sớm tận hai giờ đồng hồ liền, chiếm trước địa hình, sau đó luân phiên nhau
kịch liệt bồi chiến với Huy Hoàng Vương Triều. Huy Hoàng Vương Triều thắng liền
hai trận, tuy tinh thần lên cao, nhưng cũng có phần khinh địch, chiến thuật lại
quá đơn giản, kết quả Anh Hùng Thiếp đã bị Khải Hoàn Hào Môn lấy được.
Như vậy, bốn ngày trước
mỗi bên đều chiếm được một nửa. Chính vì vậy, ngày hôm nay Khải Hoàn Hào Môn
thắng trận chiến mấu chốt này, mọi người mới hưng phấn, mới vui mừng như vậy.
Nhất Tiếu Hồng Trần nghe
được những thông tin thú vị, thỉnh thoảng lại hỏi thêm chút tình tiết, bất tri
bất giác, đã nhanh chóng tới nửa đêm. Hai mắt nàng díp lại tưởng chừng không mở
ra được nữa, liền nói : " Mình không cố được nữa rồi, nửa đêm hôm qua mới
về, sáng hôm nay đã dậy sớm, đến giờ còn chưa đi ngủ, cũng mệt quá đi
mất."
" Được rồi, được
rồi, cậu nghỉ đi, ngày mai còn phải đi làm" Khinh Ca Thủy Việt lập tức nói
: " Ngủ ngon."
Nhất Tiếu Hồng Trần liền
nói cho nàng biết : " Ngày mai mình không đi làm nữa."
" Sao vậy ?"
Khinh Ca Thủy Việt vô cùng bất ngờ : " Lại bị thụ thương sao ? Hay cậu lại
bị ốm ? "
" Đều không
phải" Nhất Tiếu Hồng Trần cười khổ : " Hôm nay tới công ty, bị giám
đốc sa thải."
" Vì cái gì ?"
Khinh Ca Thủy Việt phản ứng rất kịch liệt : " Có chuyện gì đã xảy ra vậy
?"
Nhất Tiếu Hồng Trần kể
lại đơn giản những chuyện mới xảy ra, sau đó mới lộ vẻ nghi hoặc : " Căn
bản mình không biết ai ở công ty Bất Động Sản Cẩm Tú, nữa là Tổng Giám Đốc bên
họ, có điều lại có một đám người tự nhiên vô duyên vô cớ nói mình là tiểu tình
nhân của Tổng Giám Đốc nhà họ, bị phòng chính bắt được nhược điểm, nên mới bắt
Giám Đốc sa thải mình. Mình thực không hiểu nổi, cho dù có ai thấy mình ngứa
mắt đi chăng nữa, muốn đẩy mình đi chỗ khác, cũng đừng bôi nhọ danh dự của mình
như thế chứ. Trước giờ mình không tranh chấp với ai bất kỳ cái gì, sao lại có
người thù hận mình tới mức đó chứ."
" Giám đốc công ty
chỗ cậu là đồ khốn khiếp." Khinh Ca Thủy Việt không kiềm nổi giận dữ :
" Chẳng qua bán đứng cậu vì tiền thôi, vì lý do gì đi chăng nữa cũng chẳng
quan trọng, cậu mặc kệ cũng tốt, căn bản cái công ty này không đáng cho cậu bán
mạng vì nó."
" Đúng vậy, mình
cũng nghĩ vậy " Nhất Tiếu Hồng Trần cười nói : " Mình cũng đâu có nổi
giận, mình đã quyết định nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ đi tìm việc khác, nếu như
không được, thì tới Australia cậy nhờ anh trai mình thôi."
" Đúng, cây chuyển
thì chết, nhưng người chuyển thì sống, chẳng phải chuyện gì to tát lắm."
Khinh Ca Thủy Việt gật đầu " Thôi cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi. "
Nhất Tiếu Hồng Trần chào
tạm biệt Công Tử Liên Thành xong, liền logout, tắt máy, tắm rửa, sau đó đi ngủ.
Nghỉ việc, thắng trận,
trong lòng Nhất Tiếu Hồng Trần cũng buông lỏng hơn rất nhiều, nàng ngủ tới
thiên hôn địa ám**, không mộng mị chút nào, cho tới lúc mặt trời lên bằng con
sào cũng không rời giường, chỉ tới khi có một tiếng chuông cửa vang lên ầm ĩ,
mới đánh thức nàng khỏi giấc ngủ say.
Nàng mơ mơ màng màng ngồi
dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ quả lắc trên tường, hoàn toàn không hiểu lại có
người nào muốn tới tìm mình giờ này. Phí bảo vệ thì nộp tới cuối năm, công tơ
đo điện nước thì chủ tòa nhà đã đặt ở bên ngoài cửa một máy phụ, bọn họ cũng
không cần gọi cửa để ghi chép lại số liệu. Nàng vừa nghĩ lung tung vừa đi ra
cửa cầm điện thoại lên nghe.
Trên màn hình nho nhỏ
xuất hiện một khuôn mặt, đúng là Cố Duệ.
Hứa Nhược Thần giật mình
: “ Anh… Vì sao anh lại tới ?”
Cố Duệ quay lưng về phía
ánh sáng, nên không thể nhìn rõ được ánh mắt và gương mặt của anh, nhưng thanh
âm vẫn ôn nhu như cũ : “ Anh tới gặp em, mở cửa đi.”
Hứa Nhược Thần nhanh
chóng mở cửa ngoài, sau đó lại mở hé cửa phòng, rồi vội vội vàng vàng vọt vào
phòng ngủ khoác vội một chiếc áo khoác ngoài vào, lại nhào vào phòng tắm súc
miệng rửa mặt, nhất thời cuống quýt, có phần giống như tâm trạng của những
người lính trong lúc giải ngũ.
Cố Duệ kéo cửa ra bước
vào, không thấy người đâu, chỉ nghe thấy có tiếng nước vọng ra từ phía phòng
tắm, đoán là nàng mới rời giường. Anh liền đứng im ở cửa nhìn qua căn phòng một
chút, thấy trên sàn nhà bằng gỗ màu sáng không có một ai, anh cũng không tùy
tiện tiến vào, mà vẫn đứng chờ ở cửa phòng.
Hứa Nhược Thần nhanh
chóng chỉnh trang lại đầu tóc quần áo, sau đó hít một hơi thật sâu, kéo cửa
phòng tắm đi ra, lại thấy Cố Duệ vẫn đang đứng ở trước bậc chờ trước cửa. Nàng
hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó đã kịp phản ứng, lập tức chạy tới tủ giày bên
cạnh, lấy ra đôi dép lê đi trong nhà cũ của phụ thân cúi xuống đặt trước mặt
anh, sau đó ngượng ngùng đứng dậy nhìn anh.
Cố Duệ mỉm cười nói :
“Cám ơn” . Anh tháo giày, đổi sang đôi dép lê, sau đó mới đi vào trong phòng
khách. Anh xách theo một chiếc túi du lịch nho nhỏ, nhìn qua không giống như
mới vượt ngàn dặm tới, mà giống như nhất thời quyết định ra ngoại thành du lịch
mà thôi.
Hứa Nhược Thần cảm thấy
tay chân luống cuống, thấy Cố Duệ ngồi vào ghế sofa, lại không biết phải nói gì
hay làm gì tiếp theo.
Cố Duệ nhìn qua đánh giá
căn phòng nhỏ này một chút, diện tích không lớn, nhưng cũng có ba buồng, một
phòng khách nho nhỏ, lại có một góc được ngăn lại làm nhà ăn, tựa như một con
chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đủ cả. Anh hỏi một cách thoải mái : “ Căn phòng
này là do em mua sao ?”
“ Không, là cha mẹ em
mua.” Hứa Nhược Thần nhanh chóng đáp lại : “ Cũng bởi vì em và anh trai đều
lớn, không thể ở chung một phòng, nên mới mua một căn có ba phòng ngủ. Hiện giờ
mọi người đều ở Australia, chỉ mình em ở đây.”
“ Ừm, điều kiện cũng
không tệ.” Nghĩ lại chí ít nàng cũng không phải chịu khổ lắm, Cố Duệ cũng thoải
mái hơn một chút. “ Chắc em vừa mới dậy, anh cũng chưa kịp ăn sáng, có muốn đi
ăn điểm tâm với anh không ?”
“ Vâng, vâng, được ạ.”
Hứa Nhược Thần cũng chưa kịp tỉnh táo lại, chỉ nghe lời anh theo quán tính, sau
khi vâng một tiếng lập tức quay lại phòng ngủ, thay áo sơmi, quần jean, lại
khoác thêm một chiếc áo len rộng thùng thình.
Cố Duệ biết nàng vẫn chưa
tỉnh ngủ hẳn, lòng không kiềm nổi càng thêm yêu thương nàng hơn, thấy nàng
không chút phấn son, khuôn mặt thanh nhã vui vẻ bước tới, anh cảm giác có chút
hơi thở thanh thuần thoáng phảng qua, đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, không
kiềm nổi liền đứng dậy, nắm lấy tay nàng.
Hứa Nhược Thần để anh kéo
ra khỏi cửa, xuống lầu đi ra khỏi đại khu, cho tới lúc anh vẫy tay định gọi
taxi, mới tỉnh táo lại vội vàng ngăn cản : “ Gần đây có một cái quán ăn Quảng
Đông, có đồ điểm tâm, chỉ đi bộ vài phút là tới nơi thôi ạ.”
“ Được, vậy thì tốt,
chúng ta cùng qua đó.” Cố Duệ cũng không có ý kiến, nhàn nhã cùng nàng tản bộ
tới đó trên con đường giành cho người đi bộ.
Lúc này Hứa Nhược Thần
mới nhớ ra hỏi lại : “ Anh tới đây công tác sao ? Đêm qua không nghe anh nói gì
hết vậy ?”
“ Ừ, vừa mới quyết định
tức thời.” Nụ cười trên mặt Cố Duệ tiêu thất, khẽ hỏi lại : “ Công việc của em
có vấn đề, vì sao không nói cho anh biết ?”
“ A ?” Hứa Nhược Thần
không chú tâm, nhất thời không phản ứng kịp, hồi lâu mới hiểu được ý của câu
này : “ A, hôm qua em vừa lên mạng thì đã tham gia chiến đấu luôn, lúc em
logout mọi người vẫn còn đánh nhau, lúc đó em cũng quá mệt, cảm thấy đây cũng
không phải chuyện gì lớn cho lắm, sau này nói cũng không muộn, vì thế mới đi ngủ
trước.”
Cố Duệ thấy nàng cũng
chẳng phải cố tình giả bộ cho qua, mà đúng là không có chút gì bực bội hay phẫn
nộ, cũng thả lỏng hơn một chút, mỉm cười nói : “ Đêm hôm qua lúc bọn anh đánh
xong, Khinh Ca Thủy Việt liền chất vấn anh, hỏi anh có phải là người đã có vợ
hay không, làm anh không hiểu gì cả, sau đó mới biết chuyện của em.”
Hứa Nhược Thần “ A” một
tiếng, đầu óc đột nhiên sáng suốt, buột miệng nói : “ Chẳng lẽ vì thế mà anh
lại bay tới đây ?”
Cố Duệ thấy nàng bỗng
nhiên thông minh lên như vậy, không khỏi hơi xấu hổ, cầm khăn ăn lên lau qua
mặt một cái, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, rồi mới trả lời một cách sảng
khoái : “ Đúng.”
Hứa Nhược Thần kinh ngạc
nhưng cũng có phần cảm động : “ Anh…, anh tới đây làm gì vậy ? Đã ảnh hưởng tới
công việc, lại còn tốn tiền vô ích, vé máy bay khứ hồi rất đắt đó.” Nói tới
cuối, nàng tự nhiên dùng ngôn ngữ hay dùng trong game online : “ Anh đúng là
phá gia!”
Bốn chữ này như được thốt
ra với giọng điệu đau xót tiếc của, Cố Duệ nghe thấy vậy cũng không nhịn được cười.
Thấy người con gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh đang mở to hai mắt chỉ trích mình rất
thật tình, anh nhanh chóng gật đầu : “ Đúng, là anh phá gia, anh chấp nhận.
Nhưng chuyện phát sinh thế này, nếu không tới ngay lập tức, anh cảm thấy tội
lỗi của mình còn nặng hơn phá gia rất nhiều.”
Hứa Nhược Thần càng không
hiểu ra sao cả : “Giám đốc buộc em thôi việc thì liên quan gì tới anh đâu ?”
“ Điều này…” Cố Duệ ho
nhẹ hai tiếng, chần chừ một chút rồi mới nói : “ Phụ thân của Tháng Bảy chính
là Tổng Giám Đốc của công ty bất động sản Cẩm tú, đương nhiên mẫu thân của nàng
chính là phu nhân giám đốc.”
Hứa Nhược Thần há hốc
mồm, hồi lâu mới nói : “ Thế nào lại như thế được ? Nàng… Tháng Bảy kia … nàng
không hiểu biết gì, chẳng lẽ phụ thân mẫu thân nàng cũng hỗ trợ nàng làm xằng
làm bậy như thế sao ?”
“ Chắc không phải phụ
thân nàng làm đâu, phân nửa là nàng làm nũng với mẫu thân của nàng, đơm đặt sự
tình, mẫu thân nàng sợ con gái đau lòng, mới giật dây phụ thân nàng, nên mới
bắt công ty của em làm chuyện này.” Khuôn mặt Cố Duệ không còn vẻ tươi cười
nữa, khẽ nói : “ Làm em phải chịu thiệt thòi, thật xin lỗi.”
Hứa Nhược Thần cũng rất
hiểu biết ân oán phân minh “ Không liên quan tới anh… Thật em không nghĩ, nàng
lại hận em như vậy.”
“ Đúng là em vô duyên vô
cớ gặp phải tai bay vạ gió.” Thanh âm của Cố Duệ trầm trầm ấm áp, kèm theo cảm
giác bất lực không nói nên lời : “ Kỳ thực căn bản anh chưa làm gì để nàng từng
hiểu lầm, chỉ cần nàng thoáng lộ chút ý tứ, anh đều cự tuyệt rất rõ ràng. Lần
trước lúc nàng lên [ thế giới] mắng em, anh vô cùng tức giận, đã nói là tuyệt
giao với nàng, đây cũng không phải chỉ nói chơi. Bây giờ ngoài hiện thực anh
cũng không nhận điện thoại của nàng, nàng tới công ty tìm anh cũng kiên quyết
không gặp, nàng cố tình tới nhà anh cũng không mở cửa, tuyệt đối đã nói là làm.
Vốn cho rằng nàng chỉ là một người con gái trẻ tuổi, anh đã tuyệt tình như vậy,
tất nàng phải hết hy vọng, không ngờ là nàng lại nghĩ ra biện pháp để đối phó
với em.”
Vừa nói, họ đã tới chỗ
hàng ăn, sau khi ngồi vào bàn liền gọi một bình trà Bích Loa Xuân, thêm mấy món
điểm tâm nhanh, thức ăn. Hứa Nhược Thần xúc mấy thìa cháo trứng thịt nóng bỏng
lưỡi, cảm thấy người thoải mái hơn hẳn, bất giác trên mặt ánh lên vẻ vui vẻ. Cố
Duệ nhìn nàng, nói một cách ôn hòa : “ Mùa đông sắp tới rồi, chỗ này vừa ẩm ướt
vừa lạnh, còn không có hệ thống sưởi ấm, không bằng tới chỗ anh ở một thời gian
đi.”
Hứa Nhược Thần vô cùng
sửng sốt : “ Tới chỗ của anh sao ?”
“ Đúng vậy.” Cố Duệ mỉm
cười “ Tới giúp anh đi, đến công ty của anh, có được không ?”
Hứa Nhược Thần thoáng đỏ
mặt : “ Vậy…. cũng không được lắm. Em có hiểu gì về công việc của bên anh đâu.”
“ Không biết thì học,
công việc bên anh rất đơn giản, so với những việc em đã làm còn dễ dàng hơn rất
nhiều đấy” Cố Duệ rất thành khẩn : “Nhân tài về quản lý lúc nào cũng thiếu,
chẳng lẽ em không muốn tới giúp anh sao ?”
" A... cái này
" Hứa Nhược Thần chỉ dưới một chiêu như vậy đã đầu hàng ngay lập tức :
" Vậy được rồi, em liền đi theo anh học tập."
Cố Duệ lập tức hành động
nhanh chóng như sấm vang chớp giật : " Vậy thì được rồi, đợi ăn sáng xong,
em về nhà thu thập một chút, anh đi đặt vé máy bay, chiều nay ta đi luôn."
" Nhanh vậy sao anh
?" Hứa Nhược Thần có phần giật mình
"Bạn bè và người nhà
em đều không ở đây, lưu thêm mấy ngày thì cũng có ý nghĩa gì đâu ?" Cố Duệ
liền thương lượng : " Nếu em còn chuyện gì cần xử lý, chúng ta ở lại đây
thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì cả, anh sẽ ở đây cùng em."
Chiếu theo ý của anh, thì
nếu nàng không đi, anh sẽ lưu lại luôn, Hứa Nhược Thần cũng thực hiểu ý liền
lắc đầu : " Không cần, anh nói đúng, em ở thêm vài ngày lại đây cũng chẳng
có ý nghĩa gì, hôm nay đi liền thôi."
Cố Duệ nhìn nàng, trong
mắt dần rạng rỡ nét cười. Hứa Nhược Thần có phần ngượng ngùng hơi cúi đầu, cầm
cái thìa trộn đều cháo trong chén, đột nhiên không hiểu sao cháo mặn lại ngọt
ngào vô cùng.
Cố Duệ làm về ngành du
lịch, nên rất quen thuộc với mấy công ty hàng không, đặt vé cũng rất dễ dàng.
Hứa Nhược Thần rút sạch quần áo đang phơi, lại tiếp tục bọc kín gia cụ, đồ
điện, khóa van nước, tắt cầu dao, sau đó lấy những thứ trong tủ lạnh ra bỏ vào
một cái túi nilon lớn, mang ra cửa chung cu tặng cho mấy chú bảo vệ khu. Trước
kia nàng cũng thường làm như vậy, mấy chú bảo vệ biết là nàng chuẩn bị đi công
tác tiếp, chắc sẽ đi rất lâu, nên cảm ơn nàng xong thì nhận lấy luôn.
Cố Duệ nhìn nàng đi tới
đi lui, thấy nàng làm từng việc vụn vặt như thế thật gọn gàng ngăn nắp, trong
lòng thấy đặc biệt thư thái. Anh vốn chẳng thể quan tâm xử lý được những việc
lặt vặt trong nhà như thế, sau này có thể giao hết vào tay người con gái cẩn
thận tỉ mỉ này, rốt cuộc không cần quan tâm nữa.
Chạng vạng, rốt cuộc Hứa
Nhược Thần đã tới Tân Hải Thành trứ danh ven bờ Đông Hải.
Ngồi trên xe taxi, Cố Duệ
nói một cách tự nhiên : " Tới Đông Hải Quốc Tế Tân Thành."
Lúc này Hứa Nhược Thần
mới có chút ý thức, có vẻ như tới nhà anh đang ở, nhất thời trong lòng bất an,
khẽ nói : " Chúng... chúng ta sẽ đi tới chỗ nào vậy ?"
Cố Duệ cũng hiểu rõ suy
nghĩ của nàng, liền nhấc tay lên nhẹ vuốt tóc nàng, cười khẽ nói : " Cha
mẹ anh không ở cùng anh, anh chỉ ở nhà một mình, phòng khách cũng có hai gian,
em cứ yên tâm đi."
Hứa Nhược Thần gật gật
đầu, không biết phải thế nào, dù sao chỉ cần anh nói như vậy, nàng lập tức tin
ngay, anh nói nàng yên tâm, nàng lập tức an tâm.
Đi hết đường cao tốc của
sân bay đã tới trong nội thành phồn hoa, Cố Duệ khe khẽ giới thiệu cho nàng một
số kiến trúc cơ bản của nơi này. Xe taxi chạy như bay trên con đường rộng rãi
trong Tân Hải, tiến vào một khu chung cư hoa lệ.
Cố Duệ ở tầng mười sáu,
là một căn hộ bốn phòng chính, hai sảnh, ba phòng khách, phương hướng và kết
cấu rất đẹp, mỗi phòng đều có thể nhìn ra biển. Anh an bài cho Hứa Nhược Thần
vào ở trong một phòng dành cho khách có nhà vệ sinh khép kín, lại dẫn nàng tới
thăm quan những phòng khác, bao gồm cả phòng ngủ của mình, sau đó nói rất nhẹ
nhàng : " Em sắp xếp lại hành lý đi, rồi nghỉ ngơi một lát. Nếu đói khát,
trong tủ lạnh có đồ ăn thức uống, ngoài phòng khách có máy nước nóng và trà
mạn, em cứ coi đây là nhà mình, có gì cứ chủ động, đừng quá rụt rè."
" Dạ vâng." Hứa
Nhược Thần cũng rất dễ chịu với sự an bài như vậy, chỉ biết gật đầu.
Cố Duệ càng nhìn càng cảm
thấy nàng giống như một đứa trẻ khả ái, không kiềm nổi liền nhẹ nhàng vuốt tóc
nàng, rồi mới vào thư phòng.
Hứa Nhược Thần mở vali,
cầm quần áo sắp xếp vào trong tủ quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân thì bỏ vào
phòng tắm. Chẳng bao lâu, Cố Duệ đẩy cửa bước vào, cầm cái laptop mà Hứa Nhược
Thần đã từng dùng qua đặt lên bàn, cười nhẹ nói : " Em dùng tạm cái này
đi, mai anh mua thêm một bộ máy tính nữa"
Laptop của Hứa Nhược Thần
đã trả lại công ty, desktop đương nhiên không thể chuyển tới đây. Người đô thị
hiện đại nếu không có máy tính, đương nhiên không thể sống nổi, bởi vậy nàng
cũng không khách khí từ chối, gật đầu rất tự nhiên : " Vâng ạ"
" Hôm nay là ngày
công thành, anh phải tới thủ thành trước, sau đó nếu em không bận, chúng ta sẽ
trò chuyện tiếp, được không ?" Thanh âm của Cố Duệ càng lúc càng nhẹ nhàng
: " Đương nhiên, nếu em thích xem cho vui, thì online, chúng ta sẽ gặp
nhau trong game."
" Vâng" Hứa
Nhược Thần không bao giờ thắc mắc những lời anh nói : " Đợi em sắp xếp lại
các thứ một chút. Ngày mai anh còn phải đi làm, nếu như đã muộn quá, thì nghỉ
ngơi trước đã. Dù sao em đã tới đây rồi, muốn nói chuyện gì đi chăng nữa, cũng
không cần ngay lập tức."
" Được" Cố Duệ
nghe trong lời nàng còn có ý tứ " ngày sau còn dài", trong lòng càng
thêm cao hứng, nên cũng không nói thêm nữa, trở lại thư phòng đăng nhập Game
online, truyền tống tới Vân Trung Thành, cùng với người trong bang cùng nghênh
chiến những địch nhân công thành.
Hứa Nhược Thần sắp xếp
mọi thứ ổn cả, rồi mới bưng một chén trà nóng đi ra phía ban công, dựa lan can
nhìn về phía biển khơi xa xăm.
Trời đã tối đen, gió đêm
mang theo hơi hướng mùa thu thổi ào tới, hàm chứa hơi nước ẩm ướt mát mẻ. Trên
mặt biển thấp thoáng những đốm đèn của nhà chài, cảm giác như có một bánh xe
khổng lồ đang chạy ngang qua ở đằng xa, một chiếc thuyền đang chậm rãi đi từ
đông qua tây. Không biết ở đâu đó chợt vang lên một tiếng ca, luẩn quẩn vấn
vít, lại không nghe được rõ ràng.
Trong bóng đêm, Hứa Nhược
Thần thoáng buông lỏng, cảm thấy trong không khí tràn ngập những hương vị ngọt
ngào, lẳng lặng nở một nụ cười.
------
* Truyền thuyết về Xuy Vưu
Trong thời đại viễn cổ vào hơn 5000
năm trước, có khá nhiều thị tộc và bộ lạc cư trú tại TQ, giữa họ
có sự ảnh hưởng và đấu tranh với nhau trong một thời gian dài, sau
có một số đi đến hòa hợp với nhau và dần dần phát triển lên. Trong
đó có một bộ lạc đứng đầu là Viêm Đế, cư trú tại vùng lân cận
Khương Thủy miền tây bắc TQ, do đó mới đặt là họ Khương ( jiang), họ
là một chi của dân tộc Khương (qiang)Tây Nhung, đã trước tiên từ phương
tây du mục vào miền trung. Nghe nói họ có quan hệ họ hàng với bộ
lạc Hoàng Đế sau đó cũng di nhập vào miền trung.
Bộ lạc của Hoàng Đế ban đầu cư trú
tại vùng lân cận Cơ Thủy, nên mới đặt là họ Cơ, Hoàng Đế đặt hiệu
Hiên Viên Thị, còn gọi là Hùng Thị. sau đó mới di dời đến Trác Lộc
của tỉnh Hà Bắc ngày nay, họ sống bằng nghề chăn nuôi và làm ruộng,
rồi dần dần trở nên lớn mạnh.
Bấy giờ tại khu vực miền nam TQ có
dân tộc Cửu Lê cũng rất lớn mạnh, dân tộc này do 9 bộ lạc liên hợp
lại với nhau, mỗi bộ lạc lại có 9 thị tộc anh em, tổng cộng là 81
thị tộc, do Xuy Vưu là thủ lĩnh. Trong truyền thuyết có nói Xuy Vưu
vai hổ lưng gấu, các thành viên trong thị tộc đều có thân hình như dã
thú, hàng ngày chỉ ăn sỏi đá, đầu đồng trán sắt, tai mọc lông sắc
như kiếm, bộ tộc Cửu Lê dũng mãnh thiện chiến, vẫn thường cướp bóc
các bộ tộc khác, những người bị áp bức không đủ sức chống cự, nên
cuộc sống rất khổ cực.