Không cần biết ở công ty
Hứa Nhược Thần giữ chức vụ gì, ở nơi đây nàng cũng là người có địa vị cao nhất,
đương nhiên mấy vị đầu bếp đối với nàng cực kỳ tận tâm, chuẩn bị cho nàng và Cố
Duệ ba món ăn, một bát canh, nấu nướng cẩn thận, cực kỳ ngon lành. Thấy hai
người bọn họ đi vào, hai vị đầu bếp ân cần bưng thức ăn lên sau đó nhanh chóng
lui xuống, để bọn họ có thể an tĩnh dùng cơm, nhất cử nhất động đều rất quy củ
hiểu biết.
Cố Duệ vừa ăn vừa quay
nhìn đánh giá cái nhà ăn nho nhỏ này một chút, kỳ thật buổi sáng đã nhìn qua
một lần, lúc này lại xem một lần nữa, không nhịn được nói : " Chỗ này
không khí rất tuyệt, giống như một nơi nghỉ dưỡng."
"Vâng, quả thực ngày
ngày trôi qua thanh bình, rất thư thái." Hứa Nhược Thần nhẹ nhàng gật đầu
: " Ở trong đô thị hiện đại cảm thấy rất áp lực, lúc nào cũng cảm thấy mệt
mỏi."
Cố Duệ trầm mặc hồi lâu,
có phần tò mò nói : " Em còn ít tuổi, đáng nhẽ phải ở giai đoạn nhiệt
huyết sôi trào, vì sao lại giống như, ừm, có phần thấu triệt nhân sinh như thế
?"
Hứa Nhược Thần nghĩ ngợi
một chút, hơi mỉm cười : " Có lẽ là do bản tính vốn vậy, có những người
hùng tâm vạn trượng, hy vọng có thể kiến công lập nghiệp, nhưng lại có những
người không ôm chí lớn, chỉ hy vọng có thể bình tĩnh yên ổn sống qua ngày, em
vốn chẳng muốn có cái sự nghiệp vĩ đại gì gì đó, chỉ cần có thể sống vui vẻ
thoải mái, đã thấy thỏa mãn rồi. Trước kia, lúc bọn em làm công trình ở đây,
hoang phế tiêu điều, điều kiện rất kém, có nhiều lúc ăn uống cùng một nơi với
công nhân, ngủ chung một chỗ trong túp lều, còn thường xuyên không có điện, có
những đêm lạnh muốn chết. Thuở ban đầu lúc đi thăm dò hiện trường, mấy người
bọn em còn bị lạc rừng trên núi, phải nghỉ ở nơi hoang dã suốt một đêm, may mắn
có cả thảy năm người, mọi người luân phiên gác đêm, chú ý không để lửa tắt,
tránh dã thú tập kích, đến tận sáng ngày hôm sau mới tìm được đường đi. So với
thời ấy, bây giờ tốt hơn nhiều, em rất thỏa mãn. Hơn nữa, nhớ lại những kinh
nghiệm đó, kỳ thật cũng thấy vui một cái là người khác chẳng bao giờ có
được." Càng nói, khuôn mặt nàng càng lộ rõ vẻ tươi cười
Cố Duệ chậm rãi nói
" Rất đúng."
Hai người kẻ trời Nam, người
đất Bắc, mà trò chuyện lại vô cùng ăn ý, không phải rào trước đón sau. Cố Duệ
đã đi rất nhiều nơi, cũng do tính chất nghề nghiệp của anh, chủ yếu là du lịch
tại những nơi danh lam thắng cảnh, Hứa Nhược Thần cũng đi qua rất nhiều nơi,
nhưng lại hoàn toàn tương phản với anh, phần lớn những nơi đó lúc nàng đặt chân
tới đều là những khu vực hoang sơ nguyên thủy, sau khi hoàn thành lại nhanh
chóng rời đi. Trò chuyện liên tục, hai bọn họ không ai bảo ai cùng đồng thời
nghĩ tới câu : " Tiền nhân trồng cây, con cháu được hái quả", Hứa
Nhược Thần chưa kịp nói ra, Cố Duệ đã nói mất. Hai người cùng nhìn nhau cười,
đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bữa cơm thuận hòa vui vẻ,
buông chén xuống, Hứa Nhược Thần đề nghị ra ngoài tản bộ. Đương nhiên Cố Duệ
không có ý kiến, liền đi theo nàng ra ngoài. Hai người vừa bước chân ra khỏi
cửa, mấy vị đầu bếp đang ngồi ngoài cửa uống trà hút thuốc đã đứng dậy nhìn
theo bóng dáng họ ly khai, một người trong đó liền gọi người phục vụ, đó là vợ
một người đầu bếp ở đây nhận lương làm nhiệm vụ dọn dẹp đi thu thập chén đũa.
Cố Duệ nhìn thấy những
chi tiết đó, trong lòng cũng thấy có chút an ủi, ít ra lúc nàng ở bên ngoài
cũng có người chiếu cố. Đi được một vài bước, anh chợt nhớ ra một việc, liền
hỏi : " Lúc em còn ở trong thành, có ở cùng với ai không ?"
Đối với Cố Duệ, Hứa Nhược
Thần vẫn "có hỏi tất đáp", không chút giấu diếm quanh co : " Anh
trai em đã di dân sang Australia, năm kia đã có cháu bé, nên đã đón cha mẹ em
sang cùng, ở đây chỉ có một mình em, không còn ai khác"
" Vậy sao." Cố
Duệ khẽ nhíu mày " Em bị thương lại không có ai chăm sóc, như thế không ổn
chút nào."
" Em sợ cha mẹ lo
lắng, nên cũng không dám nói với mọi người về tai nạn xe cộ." Hứa Nhược
Thần liếc anh một cái, mỉm cười đáp : " Em cũng có chuyện gì đâu."
Cố Duệ vẫn nhíu mày,
nhưng không nói gì nữa, lẳng lặng đi theo nàng vượt qua trấn nhỏ với những ngôi
nhà khói bếp lượn lờ, từ từ quẹo vào đường lên núi. Đám cây cối mọc trên mặt
dốc này cũng do Hứa Nhược Thần dẫn người tới trồng năm trước, cho nên bây giờ
cũng chưa cao lắm, nhưng cũng đủ thay đổi diện mạo của ngọn núi. Trên cây chim
chóc ríu rít, dưới chân con suối nhỏ trong vắt róc rách chảy, gió mát khe khẽ
nổi, mặt nước không chút gợn, làm cho người ta thấy cả thể xác lẫn tâm hồn đều
thoải mái.
Hứa Nhược Thần dẫn Cố Duệ
chậm rãi leo lên đỉnh núi, vừa đi vừa giới thiệu một chút phong thổ địa phương.
Cố Duệ nghe với vẻ đầy hứng thú. Mải nói chuyện, nàng không để ý dưới chân, vừa
bước lên một cái sườn dốc hơi hụt một chút, chân trái của nàng bị hẫng, người
lập tức chao nhẹ.
" Cẩn thận." Cố
Duệ đang đứng cạnh vội vàng đỡ lấy nàng, một tay nắm lấy tay nàng, tay kia ôm
lấy eo nàng, hai cánh tay đều giữ chặt lấy nàng, một lúc sau cũng không buông
ra.
Hứa Nhược Thần ngẩn người
ra, hồi lâu không nhúc nhích.
Từ trước tới giờ, nàng chưa
bao giờ tiếp xúc với người khác gần như vậy.
Lúc còn ở đại học, nàng
cũng đã từng yêu một lần, cũng bởi người kia cố tình theo đuổi, nàng cảm thấy
người ấy tuy không phải là người nổi bật xuất chúng, vạn người nhìn vào, nhưng
trong ngoài coi được, tính tình hào sảng, ăn nói dễ nghe, chăm học cầu tiến,
xem như một người con trai tốt, nên mới cùng hắn kết giao thử xem, kết quả hai
người ở chung một chỗ nửa năm trời, ngay cả cầm tay cũng chưa từng, không phải
đối phương không muốn, mà cũng vì nàng cảm thấy chưa tới mức đó, cảm thấy rất
khó chịu khi thân cận, người con trai kia chịu đựng nửa năm trời, cuối cùng
cũng không kiên nhẫn nổi, liền chia tay với nàng trong hòa bình, cho tới lúc
tốt nghiệp, nàng cũng không kết giao thêm người nào nữa.
Sau khi đi làm, lúc đầu
vì thích ứng hoàn cảnh mới, binh hoang mã loạn, căn bản không có thời gian rảnh
rỗi nghĩ tới chuyện yêu đương, về sau thì phần lớn thời gian đều ở những nơi
núi cao rừng thẳm cách xa thành thị, tuy rằng nhiều nam ít nữ, nhưng thực sự
gian khổ, cũng chẳng có người nào rảnh rang mà nhớ tới cái chuyện yêu đương,
cho dù đều làm việc ở nơi hoang dã, nhưng cũng chưa bao giờ có người con trai
nào nghĩ tới việc nâng đỡ dìu dắt nàng. Đây chính là hiện thực, ở hoàn cảnh như
vậy, tuyệt không phân chia nam nữ, ngươi có khả năng thì hãy làm, không làm
được mời đi chỗ khác, không có ai ngồi đây khư khư giữ cái phong độ thân sĩ,
cũng không hy vọng có người tới giả bộ làm thục nữ yểu điệu.
Ở nơi đây, không có
chuyện người với người đấu đá nhau, ở giữa thiên nhiên phải tự mình sinh tồn,
Hứa Nhược Thần đã quen với thói họa phúc một mình mình cam chịu, khổ cực một
mình mình gánh vác, cho dù bị thương, bị ốm, cũng tuyệt nhiên không bao giờ
than vãn với ai cả, đều chỉ một mình mình chịu đựng, tự mình hồi phục.
Giờ khắc này đây, bỗng
nhiên có một đôi tay vươn tới, mạnh mẽ đỡ lấy nàng, truyền ra tin tức rằng nàng
có thể dựa vào, làm nàng nhất thời ngơ ngẩn, trong lòng đột nhiên dâng lên một
cảm giác trước giờ chưa bao giờ xuất hiện, vừa mong chờ, vừa cảm động.
Một tay Cố Duệ nắm lấy
cánh tay mảnh mai của nàng, một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cho dù cách
một lớp áo khoác và áo len, vẫn cảm thấy nàng quá gầy. Trầm mặc hồi lâu, anh
không biết phải làm thế nào cho tốt, nếu buông nàng ra, thì thấy lo lắng, mà
thực sự cũng có phần không muốn, nhưng nếu không buông, lại sợ nàng cho mình là
kẻ xấu tính, sợ nàng sinh ra ấn tượng xấu với mình. Anh do dự hồi lâu, đột
nhiên tỉnh lại, phát hiện ra nàng không có chút biểu hiện gì là kháng cự hay
giãy dụa tránh ra, trong lòng thầm vui mừng. Anh khẽ buông nàng ra, sau đó rất
tự nhiên cầm lấy cánh tay hơi lạnh của nàng, nhẹ nhàng nói : " Con dốc này
cũng không thoải, vết thương của em chưa khỏi hẳn, phải cẩn thận một chút, chú
ý an toàn."
Gió núi mang theo hơi
lạnh cuối thu thổi lướt qua, làm Hứa Nhược Thần càng cảm thấy được sự ấm áp của
đôi bàn tay anh. Nàng hơi hơi cúi đầu, se sẽ gật " vâng" một tiếng,
lòng đầy vui mừng, lại có phần xấu hổ.
Cố Duệ hỏi khẽ nàng :
" Em muốn lên đỉnh núi sao ?"
" Vâng." Lúc
này Hứa Nhược Thần mới ngửng đầu lên, nhìn anh với vẻ ngượng ngùng, ánh mắt
sáng long lanh lấp lánh vẻ hưng phấn như một đứa trẻ con : " Mùa này trèo
lên đỉnh núi có thể thấy được một khung cảnh tuyệt mỹ, cho dù anh có bỏ một
đống tiền vào cửa để tới một khu thắng cảnh nổi tiếng nào đó, thì cũng chưa
chắc thấy được khung cảnh giống như thế này."
" Thế thì tuyệt
quá" Cố Duệ mỉm cười vui vẻ : " Vậy chúng ta cùng lên thôi. Chân em
vẫn chưa lành, đi chậm một chút, dù sao mình vẫn chẳng thiếu thời gian"
Hứa Nhược Thần vui vẻ gật đầu, nắm lấy tay anh, cùng
bước chầm chậm trên con đường hẹp dài quanh co hướng lên đỉnh núi.
2.
Đứng ở một nơi tương đối
bằng phẳng trên đỉnh núi, Hứa Nhược Thần vươn cánh tay còn lại không được Cố
Duệ nắm lên, chỉ về phía xa xa, vô cùng hưng phấn nói : " Anh nhìn bên kia
đi."
Cố Duệ dõi mắt về phía xa
xa, không khỏi hít một hơi dài.
Bốn bên núi nhấp nhô liên
miên, trùng trùng điệp điệp, màu xanh biếc bao phủ gần hết, theo hướng tay nàng
chỉ, là một khung cảnh vô cùng diễm lệ, đầu tiên là màu vàng chói mắt, sau đó
đến màu đỏ rực rỡ, gió núi thoáng lướt qua, rừng đào xào xạc, phảng phất như
màu vàng màu đỏ cùng nắm tay nhảy múa, mỹ lệ tới cực cùng. Đứng ở chỗ này, nhìn
thấy khủng cảnh đẹp đẽ chưa bao giờ thấy, trong lòng anh đột nhiên vang lên mấy
câu từ trứ danh do một vị lãnh tụ vĩ đại từng viết :
Núi non vạn ngọn chuyển
hồng
Rừng kia lá cũng bừng
bừng đỏ tươi
Sương mù rơi khắp nơi nơi
Buồn mênh mông phủ một
đời phiêu du
Đất trời vạn dặm xa mù
Thế gian chìm nổi, trầm
phù nào ai ?*
Hứa Nhược Thần nói rất
đúng, khung cảnh như vậy, cho dù cố tình tới ngắm cảnh lá đỏ mùa thu ở nơi
khung cảnh mỹ lệ nổi danh nhất, cũng vị tất đã bằng.
Lẳng lặng thưởng thức hồi
lâu, anh mới khe khẽ tán thưởng : " Khung cảnh này thật hiếm có"
Hứa Nhược Thần khẽ nhoẻn
cười. Nàng hơi ngẩng đầu lên, đón nhận những tia nắng vàng ươm mượt mà của mặt
trời, gió trong như nước, mang theo không khí trong lành mát mẻ thổi nhẹ qua,
làm người ta thấy vô cùng sảng khoái. Nàng nhắm mắt lại đầy hưởng thụ, khuôn
mặt thanh tú trắng xanh, có cảm giác không thuộc về chốn nhân gian gió bụi.
Cố Duệ an tĩnh đứng đó,
chậm rãi quay lại nhìn nàng. Lấy nàng làm mốc, một bên là rặng núi xanh ngắt,
phảng phất sơn thủy trùng trùng điệp điệp không dứt, vẽ ra sinh cơ bừng bừng,
bên kia là màu đỏ màu vàng xem lẫn nhau lớp lớp tầng tầng, giống như một cái
đài phong hỏa khổng lồ, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tận trời xanh, tỏa ra khí
thế rừng rực. Dáng người mảnh mai của nàng nhìn qua có phần yếu đuối, phảng
phất như một vị tinh linh của thiên nhiên, sắp cưỡi gió về trời. Cố Duệ đột
nhiên thấy hơi hoảng một chút, vội nắm chặt tay nàng, nhất quyết không để nàng
đi mất.
Một lúc sau, Hứa Nhược
Thần mới mở mắt, ngây ngẩn trong chốc lát, bỗng nhiên quay sang người bên cạnh
mình, muốn nói cái gì đó, mặt lại đỏ lên, cuối cùng nuốt trở lại.
Cố Duệ mỉm cười hỏi :
" Có cái gì mà không thể nói cho anh nghe sao ?"
Hứa Nhược Thần do dự một
chút, hơi chớp chớp mắt, rồi cúi đầu khẽ nói : " Em rất thích chỗ này, hồi
xưa mỗi khi trời đẹp em đều muốn tới đây, cho dù là trời nắng hay gió nổi mưa
rào, đều cảm thấy rất thư thái, có cảm giác cả thế giới bao la này chỉ có một
mình em. Hiện tại, có anh.. ở bên cạnh, em cảm thấy ... giống như... cảm thấy
cả thế giới này đã có hai người, rất vui vẻ, rất thỏa mãn."
Nàng hơi nghiêng nghiêng
đầu, gương mặt thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, đôi hàng lông mày xanh mướt tràn đầy
vẻ hạnh phúc, mái tóc đen nhánh mềm mại khẽ tung bay trong gió. Cố Duệ nhìn
nàng ôn nhu, nói một cách chậm rãi : " Lần đầu tiên anh thấy cảnh sắc như
vậy, là nhờ em mang anh tới cái thế giới mỹ lệ này, để em và anh cùng ở trong
đó, anh cũng thấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn."
Nghe thấy âm thanh nhu
hòa của anh, Hứa Nhược Thần dần dần thả lỏng tâm tình, trầm mặc trong khoảnh
khắc, bỗng nhiên cười nói : " Lúc trong game chẳng mấy khi thấy anh nói
gì, bọn em đều cho rằng anh thuộc trường phái trầm mặc không nói mà chỉ hành
động."
" Chỉ là anh không
dễ giao tiếp với người lạ." Cố Duệ cười nói : " Tính cách của anh vốn
như vậy, không bằng ba người bọn họ. Anh không thích nói nhiều với những người
mình không biết rõ, nhất là trong trò chơi."
" Vâng, em
biết." Hứa Nhược Thần khẽ gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Không hiểu có phải vì cao
nguyên khá gần với trời, nên tầng mây tương đối thấp, lơ lửng từng đám trên
không, lại bị gió mạnh thổi tạt qua một bên, những tia sáng lấp lánh của mặt
trời ló khỏi từng mây, như muôn vạn sợi tơ mỏng manh lóng lánh, khe khẽ du động
theo sự chuyển động của những đám mây, bóng râm và ánh nắng như đan xen lẫn
nhau giữa núi non trùng điệp, nhìn qua thật đẹp, phảng phất như một con sông
đầy màu sắc đang lưu động, đỏ hồng xanh biếc, thuần túy mà nồng đậm, đập thẳng
vào mắt mọi người, làm rung động tận đáy lòng những người đang ngắm cảnh.
Hai người yên lặng không
nói gì, lặng nhìn khung cảnh mỹ lệ kia biến đổi từng giây phút, tựa hồ đã quên
mất mình đang ở chỗ nào. Không biết trải qua bao lâu, trời đột nhiên đổ mưa
phùn, Cố Duệ mới tỉnh lại, tỏ vẻ quan tâm nói : " Chúng ta về đi thôi. Em
đã từng bị thương, còn chưa khỏi hắn, phải chú ý đừng để bị lạnh."
" Dạ vâng." Hứa
Nhược Thần cười cười nhìn anh, ngoan ngoãn để anh nắm tay kéo đi, cùng trở lại
chân núi.
Mưa phùn li ti, nhưng
càng lúc càng nặng hạt, gõ lách tách lên lá cây, đổ rào rào vào trong bụi cỏ,
con suối, làm con đường nhỏ quanh co kia trở nên lầy lội. Cố Duệ đi khá chậm,
mỗi bước đều dò thử rồi mới dẫm xuống thật, sau đó mới quay lại nói với nàng :
" Em nhớ bước theo dấu chân anh."
Mấy năm gần đây, công
việc của Hứa Nhược Thần đều là vượt rừng lên ngàn, trèo đèo lội suối, mãi rồi
mọi người cũng thành thói quen, trước giờ không coi nàng là một người con gái
mà phải ân cần chăm sóc, hoàn toàn do nàng một mình tự dò dẫm ứng phó, tuy rằng
rất mạnh mẽ, nhưng có những thời điểm cũng thấy thật cô độc. Nếu như có một
người toàn tâm che chở, có một cánh tay vững chãi chống đỡ, một đôi chân đi
trước khai lối mở đường, đương nhiên người được bảo hộ sẽ vô cùng cảm động. Hứa
Nhược Thần chậm rãi bước lên từng dấu chân của anh, trong lòng vô cùng ấm áp,
tiếng mưa gió lạnh lùng bỗng trở thành những ca xướng êm tai, làm bạn với hai
kẻ đang nắm tay nhau đồng hành.
Ở trong núi, chầm chậm đi
trong mưa cũng không lãng mạn như người ta tưởng, mà khá nguy hiểm, tuy rằng
trong lòng Cố Duệ và Hứa Nhược Thần đều xao xuyến, nhưng vẫn tận lực chú ý, dè
dặt từng bước chân, cho tới khi dẫm lên đường cái quan, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại nơi tạm trú của
công ty, áo khoác dầy của hai người đều đã ướt đẫm, giày lấm lem bùn đất trên
núi. Bọn họ nhanh chóng quay về phòng mình, thay đổi y phục. Cố Duệ cầm khăn
lông khô lau mái tóc ướt đẫm, ước chừng Hứa Nhược Thần đã thay xong quần áo,
mới chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng.
Hứa Nhược Thần lập tức mở
cửa, trong tay nàng cũng đang cầm một cái khăn lau tóc. Chờ anh vào xong, nàng
mới đóng cửa lại, nói đầy vẻ quan tâm : " Anh mau uống chén trà nóng đi.
Trên núi lạnh, lại mắc mưa, đừng để bị cảm."
" Ừm, em cũng
vậy." Cố Duệ nhấc cái phích từ lên, châm nước sôi vào hai chén trà, quay
đầu cười nói : " Dù sao anh cũng khỏe hơn em nhiều. Nói thật, nơi này có
gì mà tốt chứ, chỉ làm người ta phải lo lắng, ngay cả cái trạm xá cũng không
có, thiếu bác sĩ thiếu thuốc, nếu lỡ mắc bệnh thì làm thế nào chứ ?"
" Tự mình." Hứa
Nhược Thần nói nhẹ như không : " Bệnh nhẹ thì tự uống thuốc, bệnh nặng chở
lên huyện, mọi người ở đây đều vậy, bọn em cũng thế. Có câu mắc bệnh lâu tất
thành thầy thuốc, lúc nào em cũng mang theo rất nhiều thuốc, mấy cái bệnh lặt
vặt không sao cả."
Cố Duệ lắc lắc đầu, thở
dài không biết phải nói sao nữa, thực sự muốn khuyên nàng từ bỏ công việc này,
nhưng lại biết rằng nàng thích, tiến thoái lưỡng nan, nhất thời không biết phải
nói sao cho đúng.
Hứa Nhược Thần cũng
thoáng hiểu tâm trạng của anh, cười rất thoải mái : " Không có việc gì
đâu. Mấy người Côn Luân bọn em máu ít phòng thủ kém, nhưng muốn giết cả đống
quái tất phải tới tay bọn em. Nhiều quái vây đánh như vậy, bọn em cũng không
phải cắn răng chịu đựng, chỉ cần chuẩn bị tốt trang bị là được. Em mặc nhiều
lắm, lúc nào cũng mặc tới bảy tám lớp, cũng chẳng dễ ngã xuống."
Cố Duệ bị nàng chọc phải
bật cười " Em nha, phải nói là .... chẳng có mấy người con gái giống như
em, làm công việc gian khổ như vậy còn vui vẻ thực sự, có điều, vẫn phải thật
chú ý, thật cẩn thận nhé."
" Vâng, em biết
mà." Hứa Nhược Thần khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp, điện thoại di động
trong túi áo Cố Duệ đã đổ chuông.
Gian phòng rất yên tĩnh,
thanh âm từ trong điện thoại vang ra rất rõ ràng, hai người đều nghe thấy có
tiếng nói trong trẻo vang lên : " Sao rồi ? Chuyện còn chưa xong sao ? Bây
giờ cậu có thể online được không ? Bọn mình đang đợi cậu làm nhiệm vụ. Nếu cậu không
tiện, thì bọn mình sẽ đi trước."
Cố Duệ nhìn thoáng qua nữ
hài đang đứng trước mặt mình, cười đáp khẽ : " Mình online luôn đây."
" Được, vậy bọn mình
chờ cậu" Tiếng cúp điện thoại phía bên kia vọng lại rõ ràng.
Cố Duệ thoáng nghĩ một
chút rồi đáp nhẹ : " Đó là Phù Tô."
" Sao ạ ?" Hứa
Nhược Thần lập tức hiểu rõ, người này đúng là Công Tử Phù Tô, không kiềm được
hơi nhíu mày : " Giọng cũng rất dễ nghe."
" Đúng vậy, rất hấp
dẫn cuốn hút người khác" Cố Duệ cười ngồi xuống : " Những vụ án do
cậu ấy tiếp nhận chẳng mấy khi thua, một phần là nhờ tài ăn nói cùng với giọng
nói của cậu ấy."
" Thật ngưỡng
mộ." Hứa Nhược Thần cũng cười, thuận tay vắt hai chiếc khăn ướt lên trên
kệ rửa mặt, sau đó ngồi lên giường, cầm lấy lap top, nhìn vào màn hình tinh thể
lỏng.
--------------
* Nguyên gốc :
Khán vạn san hồng biến, tằng lâm tẫn nhiễm
Vạn loại sương thiên cạnh tự do 。
Trướng
liêu khuếch, vấn thương mang đại địa, thùy chủ trầm phù
3.
Tuy cùng tổ đội với Nhất
Tiếu Hồng Trần nhưng Công Tử Liên Thành cũng không đánh quái cùng một chỗ với
nàng, bởi Côn Luân chuyên đánh xa, kỹ năng đánh quái là quần công, bình thường
hay chọn những chỗ quái phân bổ từ sáu tới mười con để treo máy, trong khi Tiêu
Dao chuyên tấn công gần, kỹ năng chiến đấu là đơn công, bình thường chỉ chọn
chỗ có từ bốn đến sáu quái, vì vậy, tuy hai người cùng tổ đội, nhưng thực tế
cũng không nhìn thấy nhau.
Lúc này đây, chỗ Nhất
Tiếu Hồng Trần treo máy đánh quái rất hỗn loạn, không chỉ có một mình nàng ở
đây giết quái, mà còn có thêm hai người nữa. Nhất Tiếu Hồng Trần biết có kẻ tới
cướp vị trí, không khỏi hơi nhíu mày. Khu vực Tiên Phật Ma không được PK, nên
những phe đối địch thường quay sang chơi trò cướp quái của nhau. Chỗ này giết
quái rất lợi, mỗi lần giết quái thu được điểm rất cao, mà tiền và đồ vật rơi ra
lại càng nhiều, vì thế có nhiều người chơi trình độ kém nhưng ích kỷ xấu tính,
không tìm được vị trí treo máy tốt, liền đi cướp của những người chơi thuộc
bang phái nhỏ hoặc vô bang vô phái, trên [ thế giới thường xuyên xuất hiện
những tiếng chửi mắng thống mạ hành vi này, có một số người tức không chịu nổi,
liền hẹn bằng hữu ra khỏi tam giới tấn công lại những kẻ cướp quái, bởi vậy làm
dấy lên không biết bao nhiêu phong ba.
Nhất Tiếu Hồng Trần xem
xét một cách cẩn thận danh tự lẫn trong đám quái của ba người kia, thầm phán
đoán nghề nghiệp của họ thông qua những kỹ năng hoa lệ đang phát ra loang
loáng. Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là tên bang phái đính
trên đầu họ " Khải Hoàn Hào Môn", làm cho nàng không khỏi giật mình
sửng sốt, lập tức click vào từng người xem thử. Người đứng bên cạnh cướp vị trí
của nàng là một Tử Trúc level 150, tên rõ ràng Công Chúa Tháng Bảy, một Tử Trúc
khác chính là Phiêu Phiêu Hồ Điệp Bay, còn lại là một nam Tiêu Dao level 142,
tên rất lạ, chắc là một người không thường dạo qua khu phố buôn bán.
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy
bọn họ không coi ai ra gì thản nhiên đứng ở đây đánh quái. Bọn họ có người mở
pháp trận, cho nên mỗi khi quái xuất hiện, bọn họ đều là người đánh đầu tiên,
sau đó kỹ năng quần công của Nhất Tiếu Hồng Trần mới tới thân quái, vì vậy mỗi
khi quái chết, Nhất Tiếu Hồng Trần không thu nổi nửa điểm kinh nghiệm, mà những
thứ do quái rơi ra cũng không tới tay, tiêu phí rất nhiều lam dược pháp bảo và
tinh lực mà chẳng được cái gì cả, coi như làm không công cho bọn họ.
Nhìn thấy vẻ kiêu ngạo
hãnh diện vô cùng của ba người kia, Nhất Tiếu Hồng Trần không khỏi cảm thấy
thầm buồn bực. Ngầng đẩu thoáng nhìn bóng lưng ở bên cạnh, nàng khẽ thở dài,
cũng không nói gì cả, chỉ tự động từ bỏ hình thức tự động đánh quái, cưỡi Bạch
Kỳ Lân lướt đi như một cơn gió.
Trải qua cái vụ trắng đen
lẫn lộn như vậy, nàng cũng không còn hứng thú treo máy nữa, quyết định trở lại
Kim Đài Thành chăm sóc cửa hàng, lại phát hiện ra trên mắt đất thây nằm ngổn
ngang, không biết phải nói gì nữa, chắc là con quái biến thái kia lại vào thành
cướp phá.
Nơi này vốn là thành thị
đầu tiên mà tân nhân mới bước chân vào trò chơi có thể gặp được, là địa phương
an toàn nhất trong lòng bọn họ, tựa như chính cố thổ của họ. Bọn họ có thể nhàn
nhã đi dạo phố, mua đồ, có thể ngồi tình tự ở bồn hoa trung tâm, có thể cưỡi
ngựa vòng quanh trên đầu thành, cũng có thể đứng trên đỉnh tháp cao ngắm mặt
trời mọc từ đằng Đông, hoặc bóng chiều tà đỏ ối lúc hoàng hôn. Trong thành
không được phép ép buộc người khác PK, quái cũng không thể vào thành, nếu bị
đám quái cao cấp đuổi theo đòi mệnh có thể liều mạng chạy vào trong thành, mấy
con quái đó sẽ tự động dừng ở cửa thành, sau đó tản đi tứ phía, bởi vậy, chỉ
cần nhìn thấy bóng tường thành kiên cố cao vòi vọi kia, trong lòng mọi người
lập tức sinh ra cảm giác an toàn. Những người đánh nhau sẽ dừng lại ở chốn này
để mua tiên đan, hồng dược lam dược, những người mỏi mệt có thể dừng chân ở đây
nghỉ tạm, để cho ngựa bớt chồn vó, tâm trạng không tốt có thể ở chỗ này ngồi
ngẩn ngơ, người kết hôn có thể tới chỗ Nguyệt lão đăng ký, nếu như bật loa còn
có thể nghe thấy những tiếng nhạc trong trẻo về chủ đề đoàn tụ sum vầy... Hết thảy mọi thứ đều tuân theo một trật tự định sẵn,
mỗi thời mỗi khắc đều là những giây phút cực kỳ tốt đẹp, chỉ tới hôm nay, hết
thảy đều tan biến trước một con Boss vô địch tới mức an toàn khu cũng không thể
kiềm chế nổi, vô số người đã chết hết lần này tới lần khác, cũng có rất nhiều
người nối tiếp nhau cùng xông lên đấu tranh với con Ma Thao cường đại tới mức
người ta không thể tưởng tượng nổi, kết cục chỉ có một, đó là trở thành một bộ
phận của đám thi thể đang nằm ngổn ngang trên mặt đất kia.
Nếu yêu thú công thành
giống như con quái kia, thì phải ứng phó như thế nào ? Chẳng lẽ chỉ có thể bỏ
thành mà đi thôi sao ? Nhất Tiếu Hồng Trần thầm suy nghĩ, vừa nghĩ vừa đi tới
trước cửa hàng mình, dù làm một số thứ nhưng rốt cuộc vẫn không thể tập trung
tinh thần được, cuối cùng vẫn không thể giải phóng đầu óc, đành quay người đi
ra khỏi thành, đi bộ vài vòng quanh Kim Đài Thành một chút, ngắm nghía từng lỗ
châu mai, từng ngôi tháp nhỏ trên tường thành, cuối cùng dứt khoát cưỡi lên phi
kiếm, bay tới gần tường thành, để có thể thu hết toàn thành vào trong tầm mắt.
Trong bang vẫn nhộn nhạo
như cũ, đề tài cực kỳ phong phú, ngoại trừ đề tài về buôn bán và kỹ năng vợ
chồng, kỹ năng thầy trò mới ra, đề tài được nhắc tới nhiều nhất chính là sự
kiện yêu thú công thành sắp tới.
Con Boss cứ vào tàn sát
dân chúng trong thành hết lần này tới lần khác kia thực đáng sợ, mọi người thảo
luận nửa ngày trời, dù nghĩ ra bao nhiêu biện pháp cũng không ổn, cuối cùng
không hẹn mà đều nhất trí chung ở một kết luận, nếu tới lúc đó tất ba mươi sáu
kế chuồn là trên hết, có điều ...
" Nếu một đám Boss
cùng xông tới, không biết có phá hủy cửa hàng của mình không ?" Cưỡi Thỏ
Truy Rùa Đen hỏi với vẻ lo lắng.
" Đúng vậy."
Diêm Bán Cô Bé cũng buồn bã : " Ta thấy lúc đó chỉ còn cách đóng cửa hàng,
cất hết tất cả mọi thứ vào kho hàng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất
..."
" Ừm, tới thởi điểm
đó chắc cũng chả ai tới mua hàng " Hắc Điếm Lão Bản thở dài " Tốt
nhất là đóng cửa quán, đi tị nạn."
Nhất Tiếu Hồng Trần bay
lòng vòng hồi lâu trên đầu thành cũng không tìm ra manh mối gì, cũng không uổng
phí thời gian nữa, giống như mọi người trong bang đang nói, tới lúc đó chỉ đành
đóng cửa hàng, cất hết thảy mọi thứ vào trong kho hàng, không ra đầu sóng ngọn
gió cũng được, chỉ tiếc là không được xem náo nhiệt. Nàng từ đầu tường nhảy
xuống, kiểm tra lại trong túi, mang theo đầy đủ dược, sau đó lấy một ít độ điệp
gửi cho mấy vị nguyên lão trong bang, lại gửi thư cho từng người, dặn bọn họ
tới địa cung Kính Hoa Thủy Nguyệt luyện level, dặn dò bọn họ giữ kín không cho
người khác biết. Làm xong hết thảy mọi thứ, nàng mới trở lại trong cửa hàng,
tiếp tục chế tạo.
Vừa mới làm một chút, đã có
người lạ PM cho nàng
Tiểu Cường Địa Đạo :
" Xin chào, có online không ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần tưởng
có người tới bàn chuyện làm ăn với mình, liền trả lời : " Có"
Tiểu Cường Địa Đạo :
" Ta muốn mua nick của ngươi, trả giá một vạn nhân dân tệ, có bán không
?"
Nhất Tiếu Hồng Trần vô
cùng kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ý rất khách khí : " Ta không bán nick."
Tiểu Cường Địa Đạo :
" Ta thực lòng muốn mua, tiền không thành vấn đề. Ngươi chỉ cần cầm tiền
là có thể đi luyện một cái nick mới, căn bản ta không có thời gian luyện cấp,
nên mới muốn đi mua ngang tay."
Nhất Tiếu Hồng Trần cũng
đề nghị rất ôn hòa : " Trên game này cũng có không ít người muốn bán nick,
cấp bậc cao, trang bị cũng tốt, ngươi có thể tới chỗ bọn họ đề nghị mua."
Tiểu Cường Địa Đạo rất
kiên trì : " Ta thích Côn Luân, cũng không cần cấp bậc cao quá, chỉ cần
vừa phi thăng là được rồi. Nếu level quá cao, nói thật cũng không có thời gian,
ta lại mất thêm một số tiền lớn để tẩy tủy, quá mệt."
Nhất Tiếu Hồng Trần đành
phải mỉm cười : " Có điều ta thực không bán."
Tiểu Cường Địa Đạo vẫn
tiếp tục nài ép : " Có phải chê tiền quá ít không ? Ta có thể trả thêm,
hai vạn nhân dân tệ thì sao ?"
Giá mà hắn vừa đưa ra quả
thực cao ngất trời, một cái nick có thể bán được với giá ba nghìn nhân dân tệ
đã là quá ổn, trước giờ chưa bao giờ có người nào ra giá trên một vạn nhân dân
tệ, chứ đừng nói là hai vạn. Nhất Tiếu Hồng Trần thở dài, nếu là trước kia,
nhất định nàng sẽ bán, nhưng bây giờ, vô luận ra sao đi chăng nữa, nàng tuyệt
đối không.
" Thật xin
lỗi." Nàng cố gắng lựa từ, cố gắng không để cho đối phương cảm thấy khó
chịu : " Ta vẫn quyết định không bán nick của mình, cho dù bao nhiêu tiền
cũng không bán, thật xin lỗi."
" Vậy sao " Hồi
lâu Tiểu Cường Địa Đạo mới trả lời : " Ngươi có thể suy nghĩ lại được
không ? Ta còn có thể trả thêm tiền, nếu ngươi có yêu cầu gì thêm thì cứ nói.
Nếu ngươi đổi ý, nhớ PM cho ta."
" Được" Nhất
Tiếu Hồng Trần dễ dàng dáp ứng, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Người kia cũng không nói thêm gì nữa, rõ ràng cũng là
người biết tiến biết thoái. Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức ném việc này ra khỏi
đầu, tiếp tục việc đang dang dở.
4.
Công Tử Liên Thành vừa
rời khỏi Tiên Giới liền trực tiếp truyền tống tới Long Cốc, vừa mới tiếp nhận
nhiệm vụ xong, đã thấy cửa sổ chat của Công Chúa Tháng Bảy. Anh liền click vào
cửa sổ chat, thấy trong cửa sổ có hàng chữ : " Hiện tại huynh đã có đồ đệ
chưa ?"
" Chưa có."
Công Tử Liên Thành vừa đáp vừa tiếp nhận invite tổ đội của Công Tử Tiểu Bạch,
gia nhập đội ngũ.
Công Chúa Tháng Bảy thật
vui vẻ : " Muội có một người bạn trong hiện thực, vừa mới gia nhập vào trò
chơi này không lâu, là thầy thuốc level 66, huynh thu nàng làm đồ đệ được không
? Cũng không cần chiếu cố nhiều lắm đâu, chỉ cần mỗi ngày dẫn nàng làm nhiệm vụ
thầy trò một lần là được rồi, mà huynh cũng có thêm điểm dạy dỗ của kỹ năng
thầy trò."
Vài giây sau, một cái
nick tên là Mộc Dung Hồng Ngọc lập tức PM tới : " Xin chào, muội là bằng
hữu của Công Chúa Tháng Bảy."
Công Tử liền click vào
nick của nàng, thu nàng làm đệ tử, rồi nói với nàng : " Hiện tại ta đang có
việc, không đi được. Muội bận gì cứ làm trước đi, khi nào ta có thời gian sẽ
dẫn muội đi làm nhiệm vụ thầy trò."
Mộc Dung Hồng Ngọc tỏ ra
rất hiểu ý, đáp một tiếng " Vâng" sau đó cũng không tiếp tục quấy rầy
anh nữa.
Lúc này, Công Chúa Tháng
Bảy lại PM tiếp : " Huynh đã thu nàng chưa vậy ?"
Công Tử đáp lại : "
Rồ.i"
" Vậy sao, huynh
đang làm gì vậy ?"
" Đang làm nhiệm vụ
ở Long Cốc."
Công Chúa Tháng Bảy vô
cùng vui mừng ; " Muội cũng muốn làm, chờ muội với."
Công Tử ngơ ngác một
chút, rồi mới khéo léo từ chối : " Nhiệm vụ phía trước muội chưa làm, bây
giờ lại theo bọn ta sợ tiến độ không đúng, không làm được."
" Không có việc gì
cả, muội sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ nữa, chỉ đi theo mọi người chơi chơi
thôi." Công chúa Tháng Bảy lập tức phân trần : " Tổ đội muội đi, muội
đã bắt đầu chạy tới hạ thành rồi."
Công Tử cũng không biết
phải nói gì nữa, đành phải nói trong đội ngũ : " Tháng Bảy muốn tham gia,
Tiểu Bạch, ngươi tổ đội nàng đi."
Công Tử Tiểu Bạch có phần
kinh ngạc : " Nàng đã giết xong Boss phía trước rồi sao ?"
Công Tử trả lời lạnh nhạt
: " Chưa, nàng nói nàng chỉ qua đây chơi thôi."
" Ừm." Công Tử
Tiểu Bạch liền tổ đội Công Chúa Tháng Bảy, sau đó hỏi nàng trong [ đội ngũ] :
" Tháng Bảy, tới chỗ nào rồi."
Một lúc sau mới thấy Công
Chúa Tháng Bảy trả lời : " Tới cửa rồi. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì
chết, thời gian vô địch ngắn quá."
Thời gian vô địch của Tử
Trúc là mười giây, chỉ hơn một chút so với Côn Luân không có trạng thái vô
địch, bởi vậy thời cơ để mở trạng thái tương đối trọng yếu, Công Chúa Tháng Bảy
đã vào tới cửa, chứng tỏ thao tác của nàng rất tốt. Công Tử Phù Tô cười khen
nàng một câu : " Một người mà có thể xông tới, giỏi lắm, để bảo Vô Kị đi
tiếp muội đi, ít ra thời gian vô địch cũng dài."
Công Tử Vô Kị liền đáp :
" Để ta và Quỷ Cơ cùng đi"
Có hai vị Ma Giáo cấp cao
hộ giá, đương nhiên nàng sẽ không bị nguy hiểm tính mạng, có điều Công Chúa
Tháng Bảy lại không chịu : " Tam ca, huynh tới đón ta được không ?"
Những người khác không
nói gì nữa, Công Tử thoáng do dự một chút rồi mới đáp : " Được", sau
đó lập tức dùng khinh công Phù Quang Lược Ảnh chạy ra phía ngoài.
Không cần làm nhiệm vụ,
chỉ cần bỏ chạy, Tiêu Dao chẳng bao giờ bị quái đánh trúng, phần lớn quái chẳng
bao giờ đuổi kịp, mà thỉnh thoảng có quái đứng quá gần, có thể đánh tới, nhưng
phần lớn đều không trúng người, Công Tử như một làn khói chạy thẳng tới phía
dưới vách núi, nhanh chóng giết chết quái, sau đó kêu Công Chúa Tháng Bảy nhảy
xuống. Nếu thi triển khinh công thì tốc độ của Tiêu Dao nhanh hơn tọa kị rất
nhiều, những môn phái khác không bì kịp tốc độ này, đương nhiên Công Tử cũng
hiểu rõ điều đó, vì thế không dùng Phù Quang Lược Ảnh nữa, mà cưỡi lên Bạch Kỳ
Lân, đi trước mở đường, quét sạch quái nhỏ, tránh Boss, dẫn Công Chúa Tháng Bảy
an toàn vào tới Long Cốc.
Khi Công Tử Tiểu Bạch
thấy nàng vào tới nơi liền quan tâm hỏi một câu trong [ đội ngũ] : " Tháng
Bảy, muội ra chỗ Hộ Long Tôn Giả kia xem có nhiệm vụ nào có thể tiếp nhận được
không ? "
" Được." Công
Chúa Tháng Bảy lập tức chạy tới chỗ vị NPC Hộ Long tôn giả Long Cốc Chủ, chỉ
lát sau đã nói ; " Không có nhiệm vụ gì cả."
" Vậy thì muội đi
theo chúng ta chơi chơi vậy, thuận tiện thêm trạng thái cũng tốt." Công Tử
Tiểu Bạch cười cười " Được rồi, mọi người cùng đi thôi."
Nói tóm lại, về cơ bản
nhiệm vụ của Phó Bản này không khác gì so với những Phó Bản khác, chủ yếu là
giết hết quái nhỏ, giết Boss, đánh xong Boss đi giao nhiệm vụ, mỗi NPC đều kể
lể lại những chuyện xa xưa của Long Tộc, bọn họ căn cứ vào manh mối đó tiếp tục
hoàn thành từng nhiệm vụ một. Công Tử vẫn ít lời như trước, Công Chúa Tháng Bảy
vẫn dính sát bên mình anh, lúc anh đánh quái thì thêm máu, mở pháp trận, Khinh
Ca Thủy Việt nhìn thấy liền xốn mắt, liền PM cho Nhất Tiếu Hồng Trần : "
Cậu đang làm gì vậy ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần nhanh
chóng trả lời : " Đang làm một số thứ. Mình mới làm ra mấy hạt biến thân,
rất kỳ lạ, trước kia chưa bao giờ thấy qua, chờ cậu quay lại sẽ tặng cho cậu
một viên, chúng ta thử xem có thể biến thành cái gì."
Ngữ khí của nàng rất nhẹ
nhàng, hiển nhiên là tâm trạng rất thoải mái, Khinh Ca Thủy Việt lại sốt ruột
thay : " Này, cậu có biết ở Khải Hoàn Hào Môn có một cái nick thầy thuốc
tên là Công Chúa Tháng Bảy không ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần im
lặng một lát rồi mới đáp : " Biết, thì sao ?"
" Mình thấy nhỏ đó
có ý với Công Tử." Khinh Ca Thủy Việt thoáng tức giận : " Bây giờ mấy
người bọn họ có ai không biết quan hệ giữa Công Tử và cậu đang rất tốt ? Nhỏ đó
chen chân vào làm gì ? Làm kẻ thứ ba tất bị sét đánh"
" Cậu nha."
Nhất Tiếu Hồng Trần cười vui vẻ : " Công Chúa Tháng Bảy là bằng hữu của
mọi người, hồi trước cùng luyện cấp, lần này lại mời thêm được mười mấy vị thầy
thuốc cao cấp vào bang của bọn họ, cậu cũng không thể yêu cầu bốn vị công tử
không để ý tới nàng ta đi."
" Nhỏ đó quá lộ
liễu, theo sát Công Tử không rời, mình nhin thấy rất ngứa mắt." Khinh Ca
Thủy Việt lửa giận bừng bừng : "Hồng Trần, cậu đừng quá hào phóng như vậy,
đừng giữ mãi cái vẻ chả quan tâm tới việc gì như thế . Mình nói cho cậu biết,
con đê dài ngàn dặm, chỉ vỡ vì một cái tổ kiến, cậu phải phòng ngừa rắc rối có
thể xuất hiện bất kỳ lúc nào."
Nhất Tiếu Hồng Trần vui
vẻ đáp : " Ừm, mình biết rồi."
Khinh Ca Thủy Việt biết
nàng vẫn mang cái thói lười biếng như vậy, lúc này chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép, quả thực chỉ muốn trực tiếp hồi thành, chạy tới Kim Đài Thành kéo nàng về
lại. Suy nghĩ hồi lâu, nàng mới dùng những từ ngữ đầy thấm thía để khai thông
tư tưởng cho Hồng Trần : " Bạn Hồng Trần, bây giờ thời đại đã khác
rồi, cậu cũng đừng quá thận trọng. Tính cách của Công Tử xem ra quá bị động,
cậu mà không chịu chủ động, không chừng bị sự nhiệt tình như cỏ dại mọc lan của
Công Chúa Tháng Bảy cướp mất. Năm nay nam nhân tốt chả có mấy, căn bản chính là
lông Phượng và sừng Lân, cọc tìm trâu mới là vương đạo."
Nhất Tiếu Hồng Trần cười
ầm ĩ : " Các cậu đang làm nhiệm vụ, mình đuổi ngược bằng cách nào bây giờ
? Nói nữa, Công Chúa Tháng Bảy vừa mới qua, đội ngũ của các cậu đã đầy rồi,
mình tới thì phải làm thế nào ? Cậu bảo mọi người đuổi ai ra bây giờ ? Yêu cầu
bọn họ đuổi Công Chúa Tháng Bảy ra sao ? Không từ mà biệt, lại nói nàng giúp đỡ
bọn họ như thế, làm như vậy không thích hợp chút nào. Cậu đừng có đứng đó mà lo
hão huyền, cứ ngoan ngoãn làm nhiệm vụ đi, khi nào về mình tặng cho cậu một
viên thuốc biến thân, xem có thể biến thành cái gì, nhất định rất thú vị."
Khinh Ca Thủy Việt không
còn lời nào để nói đành phải giơ cờ đầu hàng, tiếp tục cùng làm nhiệm vụ với
mọi người, thuận tiện giám sát cử chỉ của Công Chúa Tháng Bảy luôn.
Những chuyện bọn họ nói
trong [đội ngũ], giống như những đội ngũ khác, phân nửa là nhắc nhở nhau lúc
đánh quái, thỉnh thoảng lại nói giỡn, không khí rất nhẹ nhàng. Công Chúa Tháng
Bảy vui vẻ nói nói cười cười, khẩu khí dường như tự coi mình là lão bà của Công
Tử, nếu như trước kia, mấy người còn lại nhất định sẽ xúm vào trêu chọc, có
diều bây giờ bọn họ đều biết tới sự tồn tại của Nhất Tiếu Hồng Trần, những câu
đùa giỡn đó không thể nói loạn, cả quá trình làm nhiệm vụ dường như chỉ có mình
Công Chúa Tháng Bảy, có điều nàng vẫn không chút mệt mỏi.
Công Tử hiếm khi nói
chuyện, đương nhiên Công Chúa Tháng Bảy không hài lòng, lại không dám chọc anh,
thường cố tình đặt câu hỏi trực tiếp cho anh, nhưng anh cũng chỉ trả lời bằng
mấy câu vắn tắt nhất, bình thường chỉ là mấy chữ đơn giản, không có icon kèm
theo, cũng không có chút tình cảm, cảm giác như những lúc làm nhiệm vụ với
những bang chúng bình thường khác, có quan tâm, lúc đánh quái cũng chủ động che
trước mặt, chủ động bảo hộ an toàn cho nàng, nhưng cũng chỉ như vậy, không có
điểm gì khác hơn.
Trạo Si họ giết ban sáng
chỉ là nhiệm vụ thuộc giai đoạn thứ nhất, giai đoạn thứ hai là giết Bệ Ngạn,
giai đoạn thứ ba là giết Toan Nghê, Công Tử Phù Tô bỗng phá lên cười : "
Cứ theo tình hình này, đại khái bọn mình phải giết sạch cả chín đứa con của
rồng mới có thể gặp Boss cuối mất."
"Sao huynh biết rõ
vậy ? " Đào Tử Yêu Yêu ngạc nhiên hỏi : " Trên mạng có tư liệu sao
?"
" Không. Cho tới bây
giờ chưa có người nào làm xong nhiệm vụ này" Công Tử Phù Tô nhẹ nhàng đáp
lại : " Có một câu : rồng sinh chín giống, chín giống khác nhau. Thần
thoại cổ đại Trung Quốc cũng từng nói, rồng có chín con, lại chẳng có con nào
thuộc giống rồng, Trạo Si, Bệ Ngạn, Toan Nghê đều là con của rồng"*
" Vậy sao, thật thế
hả, thú vị thú vị." Ma Hồn Quỷ Cơ vừa đánh vừa cười, cảm giác rất đã
ghiền.
Bọn họ quay trở lại cốc
giao nhiệm vụ giao đoạn ba xong, Công Tử Tiểu Bạch liền nói : " Ta có một
cuộc họp, nếu mọi người muốn tiếp tục làm nhiệm vụ thì cứ đi, ta đi treo
máy"
Công Tử liền đáp : "
Vậy thì không làm nữa."
" Đúng, ta cũng phải
làm việc tiếp." Khinh Ca Thủy Việt vẫn thấy Công Chúa Tháng Bảy không
thuận mắt, đương nhiên xuôi dòng đẩy thuyền, để cho đội ngũ giải tán, để nàng
ta không thể tiếp tục quấn quýt lấy Công Tử.
Công Tử Phù Tô và Công Tử
Vô Kị đều không có ý kiến, Ma Hồn Quỷ Cơ càng không sao cả, mọi người liền cùng
hồi thành. Công Tử Tiểu Bạch giải tán đội ngũ, sau đó truyền tống đi.
Công Tử Phù Tô và Khinh
Ca Thủy Việt cùng truyền tống tới Tiên Giới treo máy, Công Tử Vô Kị và Ma Hồn
Quỷ Cơ cùng đi làm nhiệm vụ vợ chồng, một mình Công Tử đi về phía Truyền Tống
Trận.
Công Chúa Tháng Bảy lập
tức mở cửa sổ chat hỏi anh : " Huynh đi đâu vậy ? "
" Kim Đài
Thành." Công Tử vừa đáp vừa chạy vào truyền tống trận.
Vừa mới đứng vững, anh đã
nhìn thấy một con hồ ly nhỏ nhắn trắng như tuyết phi như bay tới, chạy vòng
vòng quanh người anh.
Con hồ ly kia cực kỳ đẹp,
cái đuôi dài trắng xóa xõa tung như mây, tai to, mắt đen ôn nhuận, miệng nhỏ
hơi vểnh lên tinh nghịch, cử chỉ nhẹ nhàng nhanh nhẹn, lập tức khiến rất nhiều
người chơi chú ý, nhất là những cô gái. Các nàng lập tức nhao nhao chạy lại gần,
ồn ã bàn tán :
" Ai dza, thật thật
là khả ái, đây là sủng vật sao ? Ở đâu ra vậy ?"
" Sủng vật của ai
đây, sao không có tên của chủ nhân vậy ?"
" Mà chính nó cũng
không có tên luôn, thật là kỳ quái nha"
" Lỗi mạng rồi, sủng
vật lại còn có pháp bảo chứ ? Pháp bảo bên cạnh nó không phải là khóa Càn Khôn
của phái Côn Luân sao ?"
" Ừ, thật nha, thế
này là thế nào nhỉ ?"
Công tử cũng rất nghi
ngờ, con hồ ly kia vẫn đi theo anh, vừa đi vừa chạy nghịch ngợm chạy lòng vòng
xung quanh anh, làm người khác tưởng lầm là sủng vật của anh, nhưng đương nhiên
anh biết không phải, bởi vì mỗi sủng vật đều đính tên mình và tên chủ nhân trên
đầu, con tiểu hồ ly này chẳng những không có tên, hơn nữa hành động cũng không
giống những loại sủng vật khác, có cảm giác như có ý thức, giống như một loại
sinh vật có trí tuệ. Anh vừa đi vừa ngập ngừng, rất nghi ngờ.
Lúc này, Cố Duệ đang ngồi
trước máy vi tính đột nhiên nghe thấy một tiếng cười vọng lại từ phía sau lưng.
Hứa Nhược Thần có phần tinh nghịch hỏi anh : " Đẹp không ? Có phải rất khả
ái hay không ?"
-----------------
* Truyền thuyết rồng có chín con là
: Bí hí - Si vẫn - Bồ lao - Bệ ngạn - Thao thiết - Công phúc -
Nhai xế - Toan nghê - Tiêu đồ.
Bị hí (tên khác là bá
hạ, bát phúc, thạch long qui) : còn gọi là Quy Phu, Bá Hạ, Bát Phúc, Thạch Long
Qui: giống con rùa, thích mang nặng, có thể cõng được tam sơn ngũ nhạc không
bao giờ mỏi. Vì thế Bí hí cõng bia, trụ đá. Nhiều người nhầm với rùa.
Li Vẫn còn gọi là Si Vẫn,
Si vĩ: có đầu rồng, thân ngắn, miệng trơn họng to, rất thích nuốt các vật lớn,
lại có thể phun nước làm mưa. Vì thế Si vẫn được tạc trên nóc nhà, cung điện
cổ, chùa chiền, đền đài... ngụ ý cầu trấn hỏa để phòng hỏa hoạn, khác với Trào
phong là đầu quay vào trong, nuốt lấy xà nhà hoặc bờ nóc.
Bồ Lao thích tiếng động lớn, âm
thanh vang dội. Vì thế quai chuông khắc hình Bồ lao hai đầu quay ra hai bên ôm
chặt quả chuông.
Bệ Ngạn còn gọi là Bệ Hãn,
Bệ Lao, Hiến Chương là con thứ tư của rồng, có hình dáng giống hổ, răng nanh
dài và sắc, có sức thị uy lớn, thích nghe phán xử, phân định. Theo truyền
thuyết, bệ ngạn rất thích lý lẽ và có tài cãi lý đòi sự công bằng khi có bất
công, nhờ vậy bệ ngạn thường được khắc trên các tấm biển công đường, đặt ở cửa
nhà ngục hay pháp đường, ngụ ý răn đe người phạm tội.
Thao Thiết có đôi mắt to,
miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, thích ăn uống, càng nhiều đồ ăn càng tốt. Vì thế
được khắc trên các vạc lớn, lại tượng trưng cho việc thu lấy tài lộc giống Tì
Hưu.
Công Phúc còn gọi là Bát Phúc, Bát
Hạ là linh vật thích nước, nên được khắc tạc ở công trình hay phương tiện giao
thông đường thủy như chân cầu, đê đập, cống nước, bến tàu, thuyền bè để canh
giữ.
Nhai xế : còn gọi là Nhai
Tí là loài mình rồng, đầu chó sói, cương liệt hung dữ, khát máu hiếu sát, thích
chém giết chiến trận. Vì thế Nhai Xế được khắc ở thân vũ khí: ngậm lưỡi phủ,
lưỡi gươm đao, trên vỏ gươm, chuôi cầm khí giới để thêm phần sát khí.
Toan nghê : còn gọi là Kim Nghê -
linh vật có mình sư tử, đầu rồng, thích khói lửa, mùi thơm, nuốt khói phun
sương, thích sự tĩnh lặng và thường ngồi yên ngắm cảnh khói hương tỏa lên nghi
ngút. Toan nghê được đúc làm vật trang trí trên các lư hương, đỉnh trầm, ngồi
trầm mặc trên đỉnh hay bám hai bên.
Tiêu Đồ : còn gọi là Phô
Thủ, Thúc Đồ có đầu giống sư tử, thích sự kín đáo yên tĩnh, tính khí lười
biếng, thường cuộn tròn nằm ngủ, không thích có kẻ lạ xâm nhập lãnh địa của
mình. Tiêu đồ được khắc trên cánh cửa ra vào, ngụ ý giữ yên cho ngôi nhà. Đầu
Phô thủ ngậm thêm cái vòng để khách đến dùng nó mà gõ
Tù Ngưu, còn gọi là Tỳ Hưu, Tu
Lỳ đầu như Kỳ Lân, có sừng, vẩy giống rồng, thân của gấu, có cánh trên lưng. Tỳ
Hưu một sừng là giống cực kỳ hung dữ, chuyên cắn hút tinh huyết của các loài
yêu quái, ma quỷ nên còn gọi là con Tịch Tà. Loại Tỳ Hưu hai sừng là loài
chuyên hút vàng bạc, châu báu trong trời đất nên được cho là con vật giữ tài
lộc hay còn gọi là Thiên Lộc. Khi đó Tỳ Hưu có đặc điểm miệng to, ngực to, mông
to nhưng không có hậu môn (chỉ để hút vào mà không làm mất đi cái gì). Nếu
thỉnh một cặp Tỳ Hưu thì con cái là Tỳ, con đực là Hưu. Tu Lỳ là kiện tác của
Tỳ Hưu, với tư thế cuộn tròn, lưỡi cong, răng sắc đón lộc và giữ của. Tỳ Hưu
rất dễ bị nhầm thành Chó Trời , không hề có tác dụng tốt cho gia chủ. Tỳ Hưu
cũng có đặc điểm là thích âm nhạc, có tài thẩm âm. Vì thế nên Tỳ Hưu thường
được khắc trên đầu cây đàn hồ cầm, nguyệt cầm, tì bà.
Trào Phong có thân phượng, có
thể hóa thành chim, đặc điểm thích sự nguy hiểm, nhìn xa vọng rộng. Do đó Trào
Phong được tạc ngồi trên nóc nhà, đầu mái nhà nhìn về phía xa.
Phụ Hí: mình dài giống rồng,
thích văn chương thanh nhã, lời văn hay chữ tốt. Vì thế Phụ hí tạc trên đỉnh
hoặc hai bên thân bia đá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT