Tôi thư thái ngồi lên yên sau xe, say đắm ngắm gương mặt nghiêng đẹp như ánh nắng của
Thuần Hy.
Tất cả như thể không là thực, còn nhớ năm ngoái lần đầu đụng phải núi băng
này, không, phải nói là bị núi băng này đụng phải mới đúng, anh kiêu
ngạo như thế, không hề nhướn mi mắt lên mà lôi tôi xềnh xệch như bắt có
đến bệnh viện thăm Tú Triết.
Bắt đầu từ đó, dưới sự dụ
dồ của quân sư Tịnh Mỹ (Bây giờ nghĩ lại thấy động cơ của nó khả nghi
quá >_
Có điều, người cuối cùng giành được đại thắng lợi vẫn là tôi!! Cái tên có
sở trường lạnh lùng kiêu ngạo này đành phải ôm một bó hoa hồng to tướng, đuối theo tàu đế níu kéo tôi, khiến tôi cảm động tới mức nhảy ngay ra
khỏi tàu. Lời nói khi anh tỏ tình với tôi đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ,
đó là: Anh! Thích! Em!
Bây giờ tôi muốn nghe lại lần nữa quá! >0
“Thuần Hy”.
"ừ'
"Em muốn nghe lại lời anh nói lúc ở ga tàu hỏa ấy, anh chỉ cần nói ba từ quan trọng nhất là
“….”
“Thuần Hy, nói đi mà, em muốn nghe—”
“Không”
“Thuần Hy”
“Trong năm nay đã nói rồi”.
Ý gì thế này? Chẳng lẽ ba chữ anh nói “anh thích em” lại còn phân năm nay rồi năm kia à?
“Năm sau anh sẽ nói với em ba chữ đó...”
"Không mà, em không muốn đợi năm sau, bây giờ em muốn nghe! p(>_
“Ba chữ đó, một năm anh chỉ nói một lần, chỉ nói với em”.
Lôgic quái quỷ gì thế này? A_0” Thiên tài lúc nào cũng có những ý nghĩ kỳ
quái thế sao? Cái gì mà “một năm chỉ nói một lần”? Rõ ràng là anh cố ý
lười biếng! Vả lại, tất nhiên anh chỉ nói ba chữ đó với tôi thôi, vì
ngoài tôi ra, không có ai xứng đáng đế anh nói ba chữ đó nữa!
“Một năm chỉ nói một lần? Anh là đồ keo kiệt!”
“Không phải keo kiệt., nói nhiều sẽ không thành thật!”
Chao ơi, Thuần Hy mà cũng chịu kiên nhẫn giải thích cho tôi nghe à, vả lại
nói thế cũng đúng, nếu cứ ra rả nói “thích”, ngày nào cũng nói, lúc nào
cũng nói, thì đúng là chẳng đáng giá tí nào.
“Được thôi, Thuần Hy, lý do này xem như thông qua, có điều năm sau không được quên đâu nhé.”
Cứ thế mà bỏ qua cho anh tôi thấy không thoải mái lắm...
“Thuần Hy, tình yêu anh dành cho em nhiều thế nào? —^0^~”
“….”
“Mau trả lời em! Tình yêu của anh rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Chắc nhiều bằng một nắm đấm này.” Anh đưa nắm đấm lên, lắc lắc trước mặt tôi.
“0_0” Cái gì? Thuần Hy, anh muốn chết hả?” Chỉ nhiều bằng một nắm đấm thôi
sao? Chí ít... thì cũng phải nhiều bằng hai cánh tay dang rộng chứ".
Tôi giơ cả hai tay hai chân lên biểu thị ý kháng nghị mạnh mẽ, chiếc xe lại bắt đầu đảo dữ dội.
“Ngốc đừng động đậy lung tung! Em không biết trái tim người ta chỉ to như nắm đấm thôi à?”
“Hử? Thật sao? Thì ra tim người chỉ to bằng nắm đấm thôi ư? *A_0* Nói thế
thì, anh đang yêu em bằng cả trái tim à? Yeah~! Em vui quá vui quá! ỉ!”
Tôi cảm thấy rất vui, muốn nhảy lên người Thuần Hy làm con gấu túi —
“Đã bảo em đừng nhúc nhích mà! Em muốn ngã nữa à?”
Thuần Hy dừng lại, sau khi giữ cho xe đứng vững, anh tức giận nhìn tôi bằng đôi mắt đen tuyệt đẹp.
Tôi cũng không cảm chịu yếu đuối, trừng mắt nhìn lại, hừ, mắt em to hơn mắt anh, to hơn mắt anh!
“Kim Thuần Hy, cả trái tim anh thật sự chỉ thuộc về mình em sao?” Mấy phút sau, tôi bắt đầu hỏi với vẻ không yên tâm.
“Không! Có một miếng bằng móng tay, là của người khác.”
“Gì chứ? Anh nói mau, trong đó có ai? :-
“Người thân và bạn bè.”
Anh đáp rất nhanh nhẹn dứt khoát. Nhưng, sao bác trai, bác gái, Thuần Hiến, Tú Triết cộng lại chỉ có thể chen chúc trong một nơi nhỏ bằng cái móng
tay được? Nghĩ thế tôi thấy họ đáng thương quá! Không được, tôi không
thể tham làm cho riêng mình thế được...
"Thuần Hy, nơi mà chỉ to
bằng cái móng tay thì không chứa được bao nhiêu người thế đâu, em nhường chút địa bàn của mình lại cho họ, thế nào? Có điều, chỉ có thể nhường
một chút ít thôi đó!”
“Ngốc!”
"Cái gì chứ? Lại gọi em là ngốc, thật là!!! Mặc kệ, tóm lại anh có chịu chia một ít cho họ
“-_-“...” Người hy sinh là em mà, khó quyết định thế à?
“Không trả lời cũng được, đến lượt anh hỏi em.”
“Có gì mà phải hỏi!”
Trên trán anh đã có dấu hiệu toát mồ hôi lạnh rồi. he he.
“Anh ngốc quá, đương nhiên là hỏi em yêu anh nhiều thế nào rồi!”
Cánh tay anh bắt đầu nổi da gà lên.
“Nếu anh mà không hỏi thì em không bao giờ nói anh biết đáp án đâu đấy!”
“Anh biết đáp án từ lâu rồi”.
“Anh nói gì cơ? Anh biết em yêu đến mức nào thật à? Sao lại thế được! Anh
nói nhanh xem nào, đế em nghe thử xem có phải đáp án chuẩn không...”
“Không!”
“Anh nói đi mà, em muốn anh nói...”
"ồ—, em biết rồi, chắc chắn là anh không biết, đúng chứ? Không biết thì
không biết thôi, hỏi em là được rồi. gì mà giữ thể diện gớm thế...
"Đời này, kiếp này, ngoài anh ra, em không còn yêu ai!
*A_0*...
“Thuần Hy, sao anh biết? Anh có khả năng đọc suy nghĩ người khác à? Hu hu hu... Thuần Hy... anh đoán đúng mất rồi...”
Nước mắt tôi rưng rưng, là nước mắt hạnh phúc, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc...
“Ngốc, lúc ấy em đã nói với anh vậy mà.”
*A_0* Lúc ấy? Anh đang chỉ buối tối mà tôi đã phát ra ý nghĩa của động tác đó sao? Thì ra khi ấy mỗi lời tôi nói anh đều nhớ rõ đến thế? Thì ra anh
quan tâm đến tôi thế ư? Thì ra anh luôn luôn đế tâm đến mọi điều về
tôi...
Nghĩ đến đây nước mắt tôi hoàn toàn không nén lại được nữa...
hu hu..." Ông trời! Thượng đế! Chúa ơi! Thần tình yêu ơi! Và cả mẹ yêu
đang ở trên thiên đường! ~^_^~ Cảm ơn mọi người, cảm ơn đã để con và
Thuần Hy ở bên nhau, cảm ơn đã cho con hạnh phúc!!! Cảm ơn mười lần,
trăm lần, ngàn lần, vạn lần...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT