Thù địch? Mụ phù thủy đáng ghét kia chắc chắn đã nói xấu tôi với Thuần Hy rồi. Ghét quá, sao cô ta cứ nhắm vào tôi mãi thế nhỉ?
“Thật ra cô không cần phải thế, Anh Ái.... ...... ..... tôi luôn xem cô ấy là em gái....”
“Em gái???”
Hử? Cái từ “ngốc” này hình như giống nói về anh ấy nhiều hơn....he he....
“Đồ ngốc! Tại sao tôi lại phải nói nhiều thế với cô làm gì? Tôi phải đi đây!”
Hử? Cái từ “ngốc” này hình như giống nói về anh ấy nhiều hơn....he he....
(aOa) Ôi! Vui quá! Vui quá! Vui quá!...Thì ra Thuần Hy luôn xem Anh Ái là em
gái, thì ra Thuần Hy chưa bao giờ thích Thôi Anh Ái!!!
Khi tôi
giật mình sực tỉnh khỏi niềm vui sướng bất ngờ ấy, Thuần Hy đã đứng lên
trên cành cây, nhẹ nhàng “bay” xuống dưới. Không thể không thừa nhận
rằng, động tác nhảy xuống của anh đẹp hết biết! He he! Ha ha!
Khoan đã, Quách Tiễn Ni, mi cũng ngây thơ quá nhỉ? Thuần Hy xem mụ phù thủy
là em gái, không có nghĩa là cô ta cũng chỉ xem anh là anh trai? Vả lại, mi không hề nghi ngờ lời nói của Thuần Hy à?
Mi đã quên cái đêm trước Lễ tình nhân mi tỏ tình với anh ấy, anh ấy đã ở trong nhà Thôi
Anh Ái hai tiếng đồng hồ hay sao? Có lẽ không chỉ hai tiếng, T_T vì lúc đó tôi không còn
dũng cảm và sức lực để tiếp tục đợi chờ.... ...... .....
Đoạn đối thoại giữa họ lúc ấy lại vang lên bên tai tôi....
“Thuần Hy, vào nhà nhanh đi”
“ừm”
“tớ đói bụng quá à, mau vào ăn cơm đi!”
“ừm”
Và cả lời giải thích về chuyện đó trong đêm Tình nhân, anh nói....
“Tôi tưởng cô không quan tâm.”
Hu hu hu hu... Chắc chắn anh ấy đang lừa tôi, chẳng phải anh ấy luôn thấy
“vui” nên lừa tôi quay mòng mòng hay sao? Tại sao tôi không rút kinh
nghiệm tí nào, mà luôn luôn tin lời nói dối của anh như thế?
“Anh thực sự chỉ xem Anh Ái là em gái thôi sao? Nhất định là anh lại lừa em
cho vui rồi, chắc chắn là thế!” tôi nhảy xuống, đuổi theo anh hỏi liên
tục.
“Đúng...... tôi lừa cô đấy!”
Anh...... anh thừa nhận
rồi kìa, thừa nhận rằng đã lừa tôi! Kim Thuần Hy chết tiệt!
Tôiiết....tôi biết ngay là thế mà, sao anh có thể xem cô Anh Ái xinh
đẹp là em gái được chứ, có mà xem là người yêu thì có! Hu
Trong mắt anh, tôthực sự chỉ là món đồ chơi ngốc nghếch mà anh có thể tùy tiện đùa
giỡn bất cứ lúc nào hay sao? Hu hu hu hu! Đau lòng, đau lòng.... ...... ...... ......
“Tôi đi đây!”
Anh bắt đầu bỏ đi thật, không hề để tâm đến sự đau buồn của tôi, có lẽ, căn bản là không biết điều đó? Hay là không muốn biết....
“Anh muốn về nhà à?” tôi hỏi giật lại
“ừ”
“Nhưng....... nhưng không biết được hai bác ở nhà.... ...... .... ”
Tuy lúc nãy anh đối xử với tôi như thế, nhưng tôi vẫn không nén được sự lo
lắng cho anh. Haizzzzzz! Tôi mềm lòng như vậy đấy, quá mềm lòng...-;-“
Câu bác gái nói: “bác trai sẽ giết chết nó” vẫn vang lên rất đáng sợ bên tai tôi.
“những gì phải đối mặt thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt”
“Em về với anh nhé! Có thể bác trai sẽ nguôi giận, trước nay bác vẫn rất tốt với em mà.” “Không”
"Thuần Hy, em vẫn cứ về với anh đấy!Kiên trì! Không bỏ cuộc! Kiên trì! Không bỏ
cuộc! Kiên trì.... ....
“Cô mau quay về với Tú Triết đi.”
A_A.... ... Kim Thuần Hy!... ........ Anh tàn nhẫn quá!
Có điều, thực sự tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi với Tú Triết, lương tâm lên tiếng rồi.... ...... ...... ...... ....
Tôi đành nhìn theo bóng dáng đẹp đẽ lạnh lùng ấy nhỏ dần nhỏ dần trong tầm
mắt, nhỏ, rất nhỏ , cho đến khi biến mất hoàn toàn.... ...... .........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT