"Thuần Hy, cẩn thận!" Tôi lại giật mình trong giấc mơ.

Sự kiện Long Nhật Nhất bắt cóc tôi đã qua lâu rồi, nhưng tôi vẫn không quên được chuyện Thuần Hy vì tôi mà bị đánh dã man như vậy.

Tức chết đi được, Quách Tiễn Ni tôi đã lăn lộn giang hồ mười sáu năm rồi, còn cần cái đồ ngốc như anh đến đỡ đạn giùm hay sao? Đúng là không tự lượng sức!!! Lại còn dám chảy máu vì tôi nữa, đó chẳng phải rõ rành rành là khiến tôi lại nợ một món nợ tình nghĩa hay sao? Làm sao trả cho hết đây? Ghét quá.

Nhưng....cái dáng vẻ của anh lúc bị đánh đập dã man mà vẫn hiên ngang, không gục ngã ấy..... đúng là tuyệt chết đi được! He he.

Quãng thời gian này, vẻ mặc đóng băng ngàn năm của Kim Thuần Hy hình như cũng đã có thay đổi tích cực, xuất hiện hiện tượng rã đông. He he, xem ra Quách Tiễn Ni này với thành thích "vàng" 99 lần chiến thắng trên tình trường vẫn phong độ như cũ, Thuần hy còn không chịu thua đi. Ha ha ha ha.

Tệ quá, hôm sau là lễ Tình nhân rồi, không được, tôi phải làm chocolate nhanh chóng mới được.

"Woa, Tiễn Ni, con muốn là chocolate à?" bác gái hỏi tôi.

"Dạ, hình như quá muộn thì phải, vả lại con cũng chẳng biết làm."

“Không muộn, không muộn, bác cứ đợi con nhắc đến chuyện này! Tốt quá, tương lai của Thuần Hy nhà ta đã có hy vọng rồi!"

"Tiễn Ni, nói gì thì nói bố con trước kia cũng từng là đầu bếp. Con gái đầu bếp mà làm bánh kem thì tệ thế nào được. Nhất định phải cố gắng biết chưa?"

"Dạ"

Hai tiếng sau, tôi ra khỏi nhà bếp với vẻ mặt hối lỗi

"Hu hu hu.... bác gái, con xin lỗi, không ngờ lại thành ra thế này" Tôi nhìn nhà bếp thảm hại, khóc lóc xin lỗi.

"không..... không sao..." vẻ mặt kinh hoàng của bác gái hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh ra khỏi tai nạn kia.

"Thế này nhé, chúng ta thử lại lần nữa bác nhé!" Quách Tiễn Ni này làm sao dễ dàng bỏ cuộc thế được, tôi không tin là có chuyện gì tôi không làm được!

"Hử..... à....ờ...... không cần, không cần!"

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, bác gái lập tức nói:

"Tiễn Ni, chắc con không biết, gần đây người ta ít tặng chocolate trong Lễ Tình Nhân. Bác nghe nói bọn trẻ bây giờ rất thích tặng những món quà nho nhỏ có ý nghĩa. Hay là con đi cầu một cái bùa bình an cho Thuần Hy nhà ta đi, chẳng phải nó trước đây đã bị thương vì đánh bóng hay sao?

"Ồ..."Nghe bác gái nói đến đây, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. T_T

Bác gái vẫn nghĩ rằng Thuần Hy trong lúc đánh bóng đã va chạm với người khác mà bị thương. Không biết vì sao Thuần Hy không chịu cho tôi nói ra sự thật. Được thôi, có lẽ giúp Thuần Hy cầu một quẻ sẽ càng hữu dụng hơn chăng,

Bốn tiếng sau khi trải qua thảm họa nhà bếp, cuối cùng tôi cũng phì phà phì phò đến được trước chùa Phật Pháp.

Trời ơi, hôm nay có phải ngày đại hạn của tôi không?

Trên đường đến chùa, đầu tiên tôi bắt nhầm tàu điện ngầm, sau đó bất cẩn vượt đèn đỏ bị chú cảnh sát phạt, giải quyết hết nửa tiếng đồng hồ. Sau đó giữa đường gặp chuyện bất bình, tôi vung đao tương trợ một bạn gái bị một tên con trai bắt nạt, lại bị đôi "vợ chồng" đang kì cãi nhau hăng máu "quạt" cho một trận tơi bời. Cuối cùng lúc gần đến nơi, tôi lại vô tình đạp lên đuôi một con chó đang ngủ say, bị đuổi chạy cả đoạn đường T_T

Chùa miếu cái gì chứ, nếu không phải bác gái dặn đi dặn lại là phải đến ngôi chùa này, và nói quẻ của chùa này là linh nhất, thì tôi đã không tới rồi.

Cho qua đi, dù thế nào tôi cũng đã đến nơi an toàn, đến rút quẻ vậy.

"Rút cái gì cho tốt nhé, rút quẻ sự nghiệp trước đã" he he, gần đây sống với Bồ tát mặt lạnh rất vui vẻ, xem ra hành động săn ác quỷ bản beta của tôi sắp hoàn thành rồi.

" A >.

"Hừm! lần này rút quẻ tình yêu vậy!"

"AAAAAA, Đại hung?" Có nhầm không vậy, Bồ tát ơi, người đang xử lý con hay sao?

"AAAAAA,Gì chứ? Sao toàn đại hung thế này!!!!!" chơi tôi hả? Cái chùa quỷ quái gì thế này, có phải tất cả các quẻ đều là hung???

"Woa, Thượng Quân, anh nhìn xem này, em đã cầu được đại cát cho tình yêu chúng mình rồi!" Một giọng con gái eo è eo ợt vẳng đến tai tôi.

"Thật à? Em cũng cầu đại cát cho việc học và sự nghiệp của anh đi."

"Hừm, gì thế, một đôi quỷ sứ! cố tình chọc tức tôi à, dám động thổ trên đầu Quách Tiên Ni này ư? Không muốn sống nữa chắc.

"Khoan, hai người bất nhân vì phú quý kia, chiếm bao nhiêu quẻ đại cát thế hả? mau đưa ra đây thì bổn tiếu thư sẽ tha cho..." Đúng là phong độ của nữ hiệp thời cổ, ha ha, chỉ cần tôi ra tay, chắc chắn sẽ làm đâu ra đó. Ha ha ha..............

Tôi dương dương đắc ý cầm một đống "đại cát" vừa cướp về, khoan khoái bước ra cổng lớn của chùa.

"í, chẳng phải Thuần Hy kia ư? Anh ấy đến đây làm gì thế? Anh bảo với mình hôm nay là phải dậy thêm cho đứa trẻ nào cơ mà?" Tôi bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước, tệ hại, không thể để anh thấy tôi đang ở đây được, nếu không thì ngày mai làm sao cho anh một surprise được, trốn mau!!!

Tôi nấp vào một góc, định đợi Thuần Hy đi rồi mới xuất hiện, lần này tôi nhất định phải cẩn thận mới được, ở cái tên thiên tài này cái gì cũng tốt, mắt tốt đến mức ngoài mười mét mà rơi một đồng xu trên đất cũng nhìn thấy rõ.

í, sao anh ấy đứng ở đó bất động thế? Ồ, đúng rồi, chắc là đợi đứa trẻ anh nhận dạy thêm ý mà.

"Xin lỗi bắt cậu đợi lâu quá!" Một bóng dáng vui vẻ chạy đến bên anh ý, gương mặt xinh đẹp, thân hình hoàn mỹ, không phải mụ phù thủy Thôi Anh Anh thì là ai?

Gì chứ, Muộn thế này rồi, anh phải đợi đứa trẻ anh dậy thêm chứ, sao lại đợi cô ta? Bình Tĩnh! Bình tĩnh! Không được nghĩ bậy bạ! Có lẽ, họ chỉ tình cờ cùng đường thôi, phải, bạn học cùng đi với nhau cũng là chuyện bình thường mà, đúng, nhất định là thế rồi.

Nhưng...... nhưng sao họ lại cùng đến nơi này chứ? Đây là khu nhà ở mà.................... A tôi nhìn thấy cô giúp việc bước ra đón, thế thì, đây chính là nhà của mụ phù thủy....O, tôi hiểu rồi, chắc là Thuần Hy đưa cô ta về nhà.

"Thuần Hy vào nhà đi!"

"Ừ!"

"Tớ đói bụng quá, mau vào ăn cơm!"

"ừ"

.... Sao lại thế chứ? Tại sao!!!!!!!! Chẳng lẽ Thuần Hy không chỉ đưa cô ta về nhà thôi ư? Tôi nhìn theo bóng Thuần Hy khuất dạng vào nhà mụ phù thủy, lâu lắm không xuất hiện trờ lại....

Không thể nào, có lẽ... .có lẽ anh ấy chỉ đến nhà cô ta lấy bài tập.

Tôi không nhớ mình đã đến chỗ nào, và cũng chẳng nhớ rốt cuộc đã về nhà bằng cách nào, việc duy nhất tôi nhớ được là sau hai tiếng đồng hồ dài dằng dặc qua đi, Thuần Hy vẫn không ra khỏi nhà mụ phù thủy đó.

Đầu óc tôi "ùng" một tiếng, những từ bốn phương tám hướng xông đến đập vào đầu tôi: họ đang ở bên nhau, họ đang ở bên nhau, họ đang ở bên nhau, họ đang ở bên nhau, họ đang ở bên nhau... .Tôi đau đớn đến mức không muốn sống nữa... Hu hu hu hu....

Tôi về nhà và đóng chặt cửa lại, bò ra giường, để nước mắt cay đắng này nhấn chìm trái tim tôi đi. Hu hu hu.............

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play