Nhưng Thuần Hy không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào đầu gối tôi, bằng ánh mắt kiên định nhưng rất đau thương…
Tôi thắc mắc nhìn xuống…
Trời ơi… trên đầu gối của tôi… có một… vết sẹo mờ mờ bị váy che khuất, đập
vào mắt tôi rất rõ ràng, giống như một tia chớp sáng lóe, ⊙_⊙^ rạch
ngang lời nói dối hoàn hảo của tôi…
“Thuần Hy, chúng ta cùng đi mướn một chiếc xe đạp để lên núi nhé?”
“Ừ”.
…
“Thuần Hy, đạp lâu như thế anh có mệt không? Em có pudding ở đây, đút cho anh ăn để thưởng nè”.
“Không cần”.
“Thuần Hy, ngoan, há miệng ra, a…”
“Nguy hiểm, ngồi im!”
“Úi da~~~”
“Em không sao chứ?”. Thuần Hy luống cuống nhảy xuống khỏi xe đạp.
“He he, không sao không sao, đầu gối rách tí da thôi ấy mà. He he”.
“Bảo em đừng có động đậy mà”.
“Tại anh không chịu nghe lời, không chịu ngoan ngoãn há miệng ra! Kim Thuần Hy đáng ghét! Ui da!!!”
“Còn nói không sao à?” “Có đau không?”
“Hử~? Không đau nữa không đau nữa!”
“Cứng mồm!”
“Này~! Anh làm gì thế?”
“-_- Ngốc! Em không biết nước bọt là thuốc cấp cứu hiệu nghiệm nhất để sát trùng vết thương hả?”...
⊙_⊙^ Đồng cỏ thiên đường… Phải, vệt sẹo ấy đã có khi chúng tôi đến đồng cỏ
thiên đường… Ai ngờ tôi chối đây đẩy như thế, mà vết sẹo trên đầu gối
lại chứng minh mọi sự thật một cách rõ ràng…
“Em là Quách Tiễn
Ni!!!” Thuần Hy nhìn tôi chằm chằm, rất thân thiết và đau thương, điềm
tĩnh khẳng định, sau đó lại ôm chặt tôi vào lòng.
Nhưng… nhưng
Quách Tiễn Ni, tuy anh đã biết mi chưa chết, mi cũng không thể cho anh
hy vọng!!! >_
Quách Tiễn Ni!!! Mi yếu lòng chỉ làm Thuần Hy đau thương hơn thôi! Quách Tiễn Ni!!! Kiên định lên! Lạnh lùng hơn! Nếu mi thật lòng yêu anh, nhất định nhất định không thể để anh hy vọng thêm chút nào cả!
“p(>o
Cơ thể anh đột ngột run bắn lên, cứng đờ.
“Quách Tiễn Ni trước kia đã chết rồi!!!! Nên trái tim trước kia cũng đã chết
rồi, tình cảm yêu mến anh cũng chết rồi!!!!! Nên tôi bây giờ mới tìm đủ
mọi cách để trốn tránh anh, muốn cách xa anh ra, mãi mãi không muốn thấy anh nữa, để tránh khỏi chuyện anh đeo bám tôi, anh có hiểu không?”
Anh gần như nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, sự chấn động kinh ngạc trong đôi mắt dần lan tỏa, đau khổ vô cùng.
Tôi ép mình không nhìn anh nữa, tiếp tục cười mỉa mai lạnh lùng:
“Ha~, Kim Thuần Hy, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu? Tôi đang trốn tránh anh~! Tôi đã không còn thích anh lâu lắm rồi, anh chẳng qua chỉ là một trong
những ác quỷ trong kế hoạch săn lùng của tôi, cưa được rồi tôi sẽ đá
anh, đó là mục đích của tôi! Bây giờ… trò chơi kết thúc rồi, tất cả đã
kết thúc rồi~!!”
Nhưng Thuần Hy vẫn nhìn tôi, mặc cho tôi nói gì, anh vẫn im lìm bất động nhìn tôi. Nhưng tôi cảm thấy cánh tay anh ôm
tôi đang run lên..., cảm nhận rõ ràng nỗi đau khổ chân thực nặng nề chôn giấu trong trái tim anh…
Đầu tôi mỗi lúc một đau, đau đến mức
tôi muốn ngất đi, nhưng tôi vẫn cố giữ nụ cười mỉa mai châm biếm lạnh
lùng của mình, nói rõ từng câu từng chữ với anh, “Kim Thuần Hy, tôi -
không - thích - anh! Không - muốn – nhìn - thấy - anh - nữa!!!
p(>o
Tay anh thoáng lạnh cứng, dần dần đờ ra. Tôi nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay anh, quay người bỏ đi.
Thuần Hy anh… nỗi đau của anh, có thể còn đau đớn hơn khi đứng trước phần mộ tôi chăng…┯︵┯ Thuần Hy, xin lỗi, em xin lỗi…
He he, Quách Tiễn Ni, mi diễn thật hay, tôi tự cảm thấy mình đóng rất đạt, ừ, xem ra ở cạnh Tuấn Hạo lâu rồi, vô hình trung cũng được nhiễm chút
khả năng đóng kịch chăng, he he.
Bỗng phía sau có một cánh tay nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Cánh tay ấy nắm rất chặt, rất cố chấp, hơi ấm lòng bàn tay kia truyền đến
nói lên tình cảm nhiệt thành và bướng bỉnh của chủ nhân nó… Tôi không
kìm được quay đầu nhìn lại, vẫn là đôi mắt đẹp tuyệt khiến tim tôi đau
nhói, nó đang phát ra ánh sáng rất chân thành, đó là tình yêu và nỗi
đau, giống như… giống như đang van xin tôi ở lại…
“Anh… không tin!!!”. Thuần Hy nhìn tôi, nói ra từng chữ.
Loạn rồi, loạn rồi, làm sao đây?? Ánh mắt anh rất nghiêm túc cũng rất đau đớn, tim tôi… run rẩy như muốn bật máu…┯︵┯
“Tiễn Ni…”. Đúng vào lúc này, Tuấn Hạo chạy đến. Thấy tay tôi bị túm chặt,
anh giận dữ nắm lấy tay tôi, ra sức rút ra khỏi tay Thuần Hy, “Anh làm
gì thế?”
Nhưng trong tích tắc Tuấn Hạo nhìn thấy Thuần Hy, O_O^
anh đờ cả người, gương mặt giống nhau, khí chất nhã nhặn cao quý giống
nhau… Chỉ có điều Thuần Hy nhìn lạnh lùng hơn thôi… Còn Tuấn Hạo lại có
vẻ nho nhã dịu dàng hơn nhiều…
Hồi lâu sau, Tuấn Hạo mới ngần ngừ hỏi, “Cậu… chính là Kim Thuần Hy?”
Khóe môi Thuần Hy hơi nhướn lên, anh chẳng nhìn Tuấn Hạo lấy một cái, vẫn
chăm chú nhìn tôi đang đỏ bừng mặt, đôi mắt ấy như đang chế giễu tôi:
Ngốc! Nếu em thật sự chỉ xem anh là quân cờ, vậy… anh chàng giống anh
kia, em định giải thích thế nào???
Chế giễu đi! Kim Thuần Hy! Tùy anh muốn mỉa mai muốn đoán mò thế nào cũng được! Dù sao em cũng không
muốn lằng nhằng ở đây nữa! Nếu em đã không thể nói dối trước mặt anh
nữa, thì em sẽ trốn thật xa!!!
“Nhìn rõ này, đây là bạn trai của tôi, tình cảm chúng tôi rất tốt… Nên anh hết cơ hội rồi!”
Tuấn Hạo lập tức hiểu ý, phối hợp với tôi vô cùng ăn ý. Anh nhã nhặn chìa tay ra với Thuần Hy, “Chào cậu, tôi là Thân Tuấn Hạo!”
Thuần Hy đứng im lìm nhìn tôi và Tuấn Hạo, đôi mắt tuyệt đẹp ấy tràn đầy ánh
sáng thông tuệ. Anh phớt lờ bàn tay chìa ra của Tuấn Hạo, lạnh lùng nhìn chúng tôi, giống như đang nhìn hai đứa bé diễn kịch.
Tay Tuấn
Hạo ngượng ngùng giữa không trung, không khí nặng nề vô cùng, dưới ánh
mắt của Thuần Hy, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống quách cho
xong, để tránh không bệnh mà xấu hổ tới chết.
“Khụ khụ… Tuấn Hạo, trễ rồi, chúng ta đi thôi”. Tôi thấy da đầu mình gai gai, kéo tay Tuấn Hạo định chuồn nhanh.
Nhanh đi nhanh đi, không thấy ánh mắt Thuần Hy như điện có thể giết người à?
Trời ạ! Ánh mắt đó mà tiếp tục thêm một khắc nữa, chỉ e ngày mai tuyết
sẽ rơi ngay… hu hu hu hu… Nếu bây giờ có một chú chim đang bay trên trời rơi vào mắt anh bị điện giật chết, chắc sẽ bị nướng chín nhỉ? ┯︵┯^
Quách Tiễn Ni, dù sao mày không sợ làm rùa rụt cổ, >_
Nhưng, Tuấn Hạo cũng bất động đứng tại chỗ, nhìn Thuần Hy.
Trời ạ! Có nhầm không vậy? Tại sao tôi lại thấy trong ánh mắt anh cũng có một ngọn lửa nhỏ đang bắn tia lửa ra thế? >_
“Tuấn Hạo… đầu em đau quá…”. Bó tay rồi, đành sử dụng tuyệt chiêu này thôi,
tôi bám lấy cánh tay Tuấn Hạo, sốt ruột giục giã, “Nhanh lên, chúng ta
đi thôi”.
“︵_︵ Tạm biệt!”. Tuấn Hạo không nhìn nữa, vô cùng lịch sự mỉm cười chào Thuần Hy, sau đó kéo tôi bỏ đi.
Nhưng Thuần Hy vẫn mặc kệ Tuấn Hạo, anh chỉ chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, nhìn rất sâu sắc và chân thành, như chỉ thêm một giây nữa sẽ nhìn thấu
tôi vậy.
Không được, không được! >_
Tôi hoảng loạn trốn tránh ánh mắt anh, kéo Tuấn Hạo bỏ đi, mỗi bước chân đều trở nên gấp gáp… đau lòng quá…
“-_- Quách Tiễn Ni!”. Mới đi được mấy bước, phía sau văng vẳng giọng nói
lạnh lùng quen thuộc của anh. Tôi vờ như không nghe, tiếp tục bỏ đi,
nhưng chân vẫn như không nghe lời mà dừng lại.
“Em… sẽ quay về
bên anh!”. Giọng nói ấy như một quả chuông nặng ngàn cân đập vào sau
lưng tôi, gõ vào tận sâu thẳm trái tim tôi, O_O khiến trái tim tôi rung
động…
Tôi ngẩn ngơ một lúc, choàng tay Tuấn Hạo chặt hơn rồi lẳng lặng bỏ đi.
Tôi không dám quay lại, không dám nghĩ đến người sau lưng mình đang cô độc
bơ vơ đứng trên con đường trong ánh tịch dương, đôi mắt nhìn theo bóng
lưng tôi không chớp, nhìn theo hướng tôi rời xa, mặc cho chiếc áo khoác
màu trắng bị gió chiều thổi bay…
Tha thứ cho em, Thuần Hy, cho dù em làm thế nào thì anh vẫn phải tha thứ cho em, tất cả đều là do em yêu anh, ┯︵┯ em quá yêu anh…
Không, đừng tha thứ cho em, dù thế nào
cũng không được, như thế anh sẽ quên được em, như thế khi đến một ngày
anh biết em đã chết rồi thì sẽ không còn đau buồn, như thế anh có thể
tiếp tục cuộc sống mới không chút ám ảnh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT