Lý Minh Triết vội vã từ nước ngoài về, vứt bỏ cả hội nghị đang đàm phán dở, Lý Tranh từ nước ngoài gọi điện về “Minh Triết thiếu gia, cậu cần phải quay lại một chuyến.”

Lý Minh Triết đang bón cơm cho Đậu Đậu, múc một thìa cháo thịt đầy đưa lên, vai đang kẹp điện thoại “Tránh ra.”

“Bây giờ cậu hành động, còn kịp không.”

“Tai anh điếc rồi phải không?”

Đậu Đậu chẳng để ý cắn cả cái thìa trong miệng, mở to mắt nhìn Lý Minh Triết mặt rất không vui.

Lý Minh Triết vỗ đầu Đậu Đậu an ủi.

Việc đàm phán lần này sớm đã hẹn xong rồi, đã mời tổng tài của mấy tập đoàn quan trọng, đối với việc tập đoàn Lý thị bước chân vào thị trường quốc tế có ý nghĩa rất quan trọng, bây giờ lại chơi trò chạy trốn thế này, việc này quan hệ đến tương lai của tập đoàn Lý thị ở nước ngoài, Lý Tranh có chút sốt ruột “Minh Triết thiếu gia…”

Lý Tranh còn định khuyên tiếp, Lý Minh Triết dập luôn điện thoại, rút cái thìa từ miệng Đậu Đậu ra, quay lại nhìn ánh mắt lo lắng của Đậu Đậu, cười nói “Anh không đi nữa, sẽ ở cùng em đến lúc con trai ra đời.”

Đậu Đậu bĩu môi, gương mặt nhỏ vểnh vểnh lên “Làm sao anh biết được là con trai?”

Lý Minh Triết vỗ ngực, chớp chớp mắt nói “Đến bây giờ, em vẫn chưa biết bản lĩnh của chồng em sao?”

Đậu Đậu nghĩ tới việc một lần đã dính, mặt hơi hơi đỏ lên, cầm góc chăn nhỏ tiếng nói “Vậy… ngộ nhỡ là con gái, có phải là anh sẽ không thích không…”

Lý Minh Triết đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Đậu Đậu, nói rất chân thành nghiêm túc “Em không phải là mẫu người thâm thù, em coi ông xã em là người lạc hậu thế hả, sinh con trai sinh con gái là chuyện của anh, đến khi đó con gái trách anh sinh nhầm giới tính em phải nói giúp anh, điều hòa quan hệ của hai cha con là trách nhiệm của em.”

Đậu Đậu:…! !

Điện thoại của Lý Minh Triết lại reo, lần này là Lý lão gia, tốc độ báo tin Lý Tranh thật nhanh.

Lý Minh Triết nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, đưa cái bát đặt vào trong tay của Đậu Đậu, bên trong còn gần nửa bát cháo “Phải ăn hết đó, lát quay lại anh sẽ kiểm tra bát.” Vừa nói vừa cầm điện thoại đi nhanh ra ngoài.

“A lô” Lý Minh Triết đi đến một góc khuất, nhìn ngó xung quanh, không có ai “Ông nội.”

Lý lão gia ở đầu dây bên kia cũng không gầm thét gì, chỉ lớn tiếng mắng mỏ “Tên tiểu tử đủ lông đủ cánh rồi đúng không! Cháu muốn làm gì, bãi công, hay bỏ trốn?! Quay về đây cho ông!”

Lý Minh Triết cố gắng giữ ngữ khí hòa nhã hết mức “Lý lão gia, ông nói xem cháu ở bên ngoài dốc hết tâm sức là vì cái gì?”

Lý lão gia không ngờ đứa cháu mình trông đợi nhất lại hỏi ngược lại như thế, bị làm cho cứng họng “Cái gì? Đầu óc cháu chứa cái gì vậy, cháu là người kế thừa Lý gia, đương nhiên phải tận lực vì nhà họ Lý!”

Lý Minh Triết nói “Cháu là người kế thừa, nhưng đầu tiên cháu là một người, không phải là cái máy của thương nghiệp.”

Lý lão gia tức giận nói “Cháu nói vậy có ý gì!”

Lý Minh Triết hít một hơi thật sâu “Chuyện xảy ra hai hôm nay cháu nghĩ Lý Tranh đã báo cáo hết với ông rồi, việc ở nước ngoài ông tìm người khác đi, cháu phải ở lại trong nước cùng với vợ (ngữ khí nhấn mạnh) và con cháu (ngữ điệu nhấn mạnh hơn), cháu phải nhìn thấy bọn họ bình bình an an.”

Đừng có nói với cháu là ông không biết những chuyện đó, tên khốn Lý Tranh chắc chắn đã báo cáo hết với ông rồi, cũng đừng nói những việc Tần Yến làm có thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả, đó là cô cháu dâu ông tìm, vợ con cháu chịu khổ ông cũng đứng giúp một bên đó.

Lý Minh Triết cố kìm nén lửa giận trong lòng lại, nếu như không phải là được dạy dỗ nghiêm khắc trong nhiều năm, thì chắc đã bùng phát thiêu cháy cả nghìn dặm rồi.

Rất lâu Lý lão gia chẳng nói tiếng nào, xem ra trong lòng cũng hiểu rõ đứa cháu của mình đã nổi giận rồi, rất lâu sau mới xuống nước nói một câu “Tần Yến đó làm việc cũng quá đáng quá, sau này ông sẽ dạy dỗ cô ta.”

Lý Minh Triết vừa nghe thấy, liền nhớ đến người đàn bà đó, không kìm được lửa hận dâng trào, gằn giọng nói “Ông muốn dạy dỗ thì ông cứ dạy dỗ, cháu chẳng có chút quan hệ nào với cô ta hết.”

“Cháu lại muốn ly hôn?!”

Lý Minh Triết cười lạnh lùng “Lần trước là bị ép, lần này là nên làm, tính chất không giống nhau không thể dùng từ ‘lại’ được.”

Lý lão gia thở dài, tiếp túc dùng lời lẽ nhẹ nhàng thuyết phục “Minh Triết, cháu cũng biết Lý thị là sản nghiệp của gia tộc, cháu không thể giao quyền cho người ngoài, Lý Vũ Hiên chưa đủ chín chắn, Lý Tiểu Lỗi lại còn nhỏ, ông đã bồi dưỡng cháu hơn hai mươi năm nay, cháu lại buông tay không quản như thế này sao?”

Lý Minh Triết trầm giọng nói “Như vậy nhé, đợi sau khi con cháu ra đời, cháu sẽ lại làm cho Lý thị 3 năm, sau đó sẽ rời đi, lúc đó Lý Tiểu Lỗi cũng lớn rồi, ba năm này cháu sẽ dạy bảo nó, cũng coi như đã tận tâm rồi.”

Lý lão gia nghe thấy những lời này huyết áp suýt chút nữa đã lên đến 200, gân xanh nổi cả lên “Tên tiểu tử thối không có lương tâm, sản nghiệp của Lý gia lớn như vậy mà cũng không giữ được cháu, cháu còn muốn chạy đến nơi hoang dã nào.”

“Ông đã không cho mẹ con họ vào cửa, vậy cháu chỉ có thể ra đi.”

Lý Minh Triết nói xong thì tắt luôn điện thoại, hít thở sâu mấy hơi rồi quay người đi vào trong, nhưng nhìn thấy Châu Long Phát đang đứng nghiêng dựa người vào bên tường, bộ mặt đầy ý cười nghe điện thoại, Lý Minh Triết nhớ lại đã để cho Châu Long Phát nghe thấy tất cả những lời đặc biệt mất hình tượng vừa rồi, lập tức mặt hằm hằm “Châu tổng, thật không ngờ anh còn có sở thích nghe lén.”

Châu Long Phát cười, đứng thẳng người dậy “Lý tổng, vừa rồi anh rất kích động.”

Lý Minh Triết hừm một tiếng lạnh lùng “Trước đây tôi đã quá lý trí, cho nên mới xảy ra hết hoạn nạn này đến hoạn nạn khác, có lúc tôi rất ngưỡng mộ Lý Vũ Hiên có thể kích động bộc lộ hết cảm xúc của mình, sống rất chân thực.”

Châu Long Phát đi đến, vỗ vỗ vào cánh tay Lý Minh Triết cười hì hì nói “Bây giờ anh không kém hơn cậu ta.”

Lý Minh Triết ném ra một ánh mắt sắc như dao.

“Đi, ra bên ngoài nói chuyện” hai người xuống lầu đi ra hoa viên, Châu Long Phát vừa đi vừa nói “Tôi đoán, anh muốn xây dựng sản nghiệp ở nước ngoài trở thành quy mô trong một thời gian ngắn, sắp xếp người của mình, sau đó uy hiếp Lý gia tiếp nhận cô ấy.”

Lý Minh Triết gật đầu “Chẳng có chuyện gì giấu được anh cả.”

Châu Long Phát lại nói “Anh cảm thấy Lý lão gia có thể chịu sự uy hiếp của anh không.”

Lý Minh Triết lại thở dài “Nếu như ông ấy không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể đưa cô ấy rời đi, sản nghiệp đó tôi cũng giao trả lại ông ấy, cứ coi như đây là chút hiếu kính cuối cùng của tôi đối với ông ấy.”

Châu Long Phát đi mấy bước về phía trước, chắp tay sau lưng nhìn những con cá trong hồ “Vậy anh đã nghĩ qua chưa, nếu Lý lão gia đồng ý tiếp nhận cô ấy, với tính cách của cô ấy, anh có thể bảo đảm cô ấy sẽ thích ứng được với cuộc sống của Lý gia không?”

Lý Minh Triết nói “Điểm này anh không cần lo lắng, chỉ cần tôi ở Lý gia một ngày, sẽ không ai dám ức hiếp cô ấy.”

“Tôi không phải chỉ sự ức hiếp, Lý gia là một gia tộc lớn, không thể làm khó một thiếu phu nhân vừa ngốc ghếch vừa không hiểu quy tắc” Châu Long Phát chỉ vào những con cá đang bơi lội trong hồ “Anh xem những con cá này, mỗi ngày đều có thể uống những dòng nước suối ngọt mát, săn những con côn trùng thơm ngon, nhưng bọn chúng chỉ có bơi lội ở nơi cô đơn này.”

Lý Minh Triết đột nhiên nhớ tới Lý Vũ Hiên cũng đã từng nói như vậy.

Lý Minh Triết hiểu trách nhiệm mà mình phải gánh vác rất lớn, có những lúc bận đến mức cả tháng không về nhà cũng là bình thường, cứ xem bố mẹ của mình, tuy mẹ là người phụ nữ mà bố yêu nhất, nhưng cả ngày bố đều bận rộn ở bên ngoài, thời gian ngồi trên máy bay còn nhiều hơn thời gian ở nhà, mẹ cô đơn chỉ có thể đi shopping, đi thẩm mĩ viện để giết thời gian.

Nếu như cô ấy cũng phải sống những tháng ngày như vậy…

“Tuy anh có thể chăm sóc cho cô ấy tốt hơn, nhưng” Lý Minh Triết khẽ nhếch khóe miệng lên, ánh mắt kiên định “Tôi sẽ không buông tay, hơn nữa, tôi sẽ nỗ lực để vượt qua anh.”

Châu Long Phát cười “Có vài người phải giữ cho thật chặt, có một số thứ, phải nên buông tay.”

Ánh mắt Lý Minh Triết sâu thăm thẳm.

Lúc quay về, Đậu Đậu đang muốn xuống giường đi nhà vệ sinh, Lý Minh Triết vội đi đến đỡ, Đậu Đậu nhăn mặt đẩy anh ra “Em tự đi… là được rồi.”

Lý Minh Triết không yên tâm, thái độ kiên định “Không được, anh không yên tâm, hơn nữa em là vợ của anh, có gì phải xấu hổ chứ.”

Mặt Đậu Đậu càng nhăn nhó hơn nữa, nói thật lòng, tuy hai người đã trải qua cuộc hôn nhân một thời gian, cũng theo như ai nói đã trải qua một đêm ‘mưa gió nồng nàn’, nhưng lần đó Đậu Đậu hoàn toàn chẳng có chút ý thức nào về những việc đã làm, có một số người da mặt có thể dầy một lần đã có thể trực tiếp có thể có những hành động của vợ chồng, nhưng có một số người da mặt mỏng thì không thể.

“Aizzaa anh ra ngoài ra ngoài đi…”

Lý Minh Triết cuối cùng cũng bị Đậu Đậu đẩy ra ngoài, cánh cửa bị đóng lại, Lý Minh Triết đứng ở cửa sờ sờ mũi, buồn bã bứt tóc, việc này gọi là gì chứ, vợ của mình khi đối mặt với mình mà vẫn còn xấu hổ!

Trong bụng cô ấy còn có con của mình, cũng không thử nghĩ xem con ở đâu mà ra chứ!

Lý Minh Triết đập đầu vào cửa nhà tắm thở dài.

Ừ, kế hoạch chinh phục trái tim của người nào đó phải tiến hành nhanh thôi, phương án xóa bỏ sự xấu hổ và ý chạy trốn của ai đó bắt buộc phải lập tức thực thi.

Đậu Đậu đi từ nhà tắm ra, tránh nụ hôn của người nào đó đang bổ nhào đến mắt xanh lè đi nhanh bò lên giường, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đắp chăn, dịu dàng nhè nhẹ xoa xoa phần bụng hơn nhô cao của mình, dịu dàng nói “Bảo Bảo, cha con là con sói háo sắc, nhớ kĩ nhé.”

Lý Minh Triết:…! ! ! (Nói bừa, có con sói háo sắc nào đẹp trai thế này chứ!)

Lý Minh Triết bước một bước nhảy lên giường, tay đặt trên da bụng Đậu Đậu, ngữ khí hung hăng nói “Cha là con con sói háo sắc, con chính là con sói con do con sói háo sắc này sinh ra!”

Đậu Đậu:…! ! (Này, không thể dạy con như thế này!)

Đậu Đậu nhìn hai bàn tay một to một nhỏ trên bụng, hỏi “Anh không đi có sao không, có ảnh hưởng đến công việc không?”

Lý Minh Triết nhe hàm răng trắng ra, đưa tay ôm cô vào trong lòng, vui vẻ nói “Bây giờ công việc của anh là chăm sóc em, đưa em vào phòng sinh, sau đó tự mình tắm rửa cho con chúng ta, cắt dây rốn gì đó.”

“Việc này… là việc của y tá mà…”

Lý Minh Triết trừng mắt, nghĩ thấy cũng đúng, nhẹ nhàng nói “Cũng đúng, không thì anh sẽ đứng một bên để nhìn, nghe nói người đàn ông ở cạnh bên vợ lúc vợ sinh, đối với gia đình đối với con cái đều cực kì yêu thương, cũng có thể luyện tập lòng can đảm.”

“Sao?”

“Anh từ trước đã có bệnh sợ máu, hy vọng có thể chữa khỏi.” (Đại ca à anh nhảy xuống vách núi còn không hôn mê! Máu ư!?)

“! ! ! ! ! ! !”

Do dự rất lâu, Đậu Đậu muốn hỏi đều bị Lý Minh Triết chuyển chủ đề.

Lý Minh Triết dỗ Đậu Đậu nằm xuống ngủ trưa, đi ra ngoài hỏi Châu Long Phát lúc nào có thể đi được, Châu Long Phát nói “Không cần phải vội, cứ ở chỗ của tôi nghỉ mấy ngày.”

Lý Minh Triết luôn tin rằng ở địa bàn của mình mình mới chính thức là chủ, ở chỗ của Châu Long Phát luôn cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, có yêu cầu gì hơi quá đáng cũng không dám mở miệng, ví dụ như những người ức hiếp Đậu Đậu kia còn đang nằm trong tay Châu Long Phát, Tần Yến nghe thấy tin này sợ quá sớm đã trốn ra nước ngoài không thấy ló mặt ra, Châu Long Phát không hề ra tay nhưng nắm rõ mọi tin tức trong lòng bàn tay.

Trước đây Lý Minh Triết về thế lực đã thấp hơn Châu Long Phát một cái đầu (nhờ anh ta giúp đỡ cứu người), lại còn bị lừa một trận, bây giờ vợ chồng mình còn ở chỗ anh ta, người chuyên gia dinh dưỡng tốt nhất đến chăm sóc, bất luận là nhân tình hay giao tình, đều thiếu nợ người ta một món lớn.

Chẳng qua là Châu Long Phát không tính toán.

Nhưng Châu Long Phát không tính toán thì Lý Minh Triết càng cảm thấy khó xử, dù gì cũng là tình địch, dựa vào cái gì mà vợ mình cứ phơi ra trước mặt anh ta chứ, mỗi ngày đều gọi ‘anh Châu, anh Châu’ ngọt ngào như một chú mèo vậy, Lý Minh Triết nghĩ lại lại thấy máu ghen trào lên trong lòng, không được, đợi sức khỏe cô ấy khá lên một chút lập tức đưa người đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play