“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Ân Thứ đi tới cạnh bà Ân, cao thấp đánh giá.
Bà Ân cười ôm lấy anh: “Không có việc gì, làm con lo lắng rồi.”
“Chúng ta về nhà thôi, mẹ phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Ân Thứ dìu bà lên xe.
Bà Ân hỏi: “Chuyện này con vẫn chưa nói cho ba con đi?”
“Dạ.”
“Vậy đừng nói nữa, cứ để mẹ tự nói.” Loại chuyện có thể làm ông lo lắng khổ sở thế này, thể nào bà cũng phải thêm mắm thêm muối một phen cho thực sinh động, để Ân Thứ báo lại thì phỏng chừng chỉ mỗi hai câu—— ‘mẹ bị người ta bắt cóc’, ‘bất quá hiện giờ đã không có việc gì’, này thực không thú vị mà!
“…dạ.” Ân Thứ đáp, sau đó bảo cấp dưới gọi điện thoại thông tri với JC ở đây xảy ra tai nạn giao thông, tiếp đó không ở lại mà dẫn theo người băng băng lướt đi.
Trên xe, anh nắm chặt tay Tề Dịch, bất quá không hề liếc mắt nhìn cậu. Tề Dịch lén lút đánh giá anh, dùng chân ngoắc lấy chân đối phương. Ân Thứ bất động, cậu lại tựa vào vai anh, cọ cọ.
Chân mày Ân Thứ khẽ nhúc nhích, sắc mặt rốt cuộc cũng dịu đi vài phần.
Khóe miệng Tề Dịch mang theo ý cười, tựa vào người anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trở lại biệt thự, bà Ân bỏ lại một câu ‘các con cứ tự nhiên’ liền vội vàng chạy lên lầu.
Ân Thứ kéo Tề Dịch về phòng, đẩy cậu ngồi xuống sô pha, bản thân thì hung hăng ôm tay trước ngực đứng trước trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống.
“Em đã sớm biết mẹ ở nơi nào?” Anh hỏi.
Tề Dịch lắc đầu: “Tôi nhờ Hoắc Dương hỗ trợ.”
“Anh ta làm thế nào biết mẹ ở đâu?”
“Anh ta vẫn luôn chú ý tới hành tung của Triệu Minh Huy.”
“Cho nên vừa lúc phát hiện mẹ tôi bị bắt cóc?”
Tề Dịch kiên định gật đầu.
Ân Thứ trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Vậy em vì sao không báo cho tôi biết? Mà lại tự mình đơn độc đi mạo hiểm?”
“Lúc đó tôi cũng không xác đinh có thể tìm được bác gái hay không, vì thế mới không thông tri anh.” Tề Dịch đứng dậy, ôm lấy eo Ân Thứ, ôn hòa nói: “Ân Thứ, tôi muốn nói với anh, khi tôi làm bất cứ chuyện gì tôi đều bảo hộ chính mình thật tốt, không để anh lo lắng đâu.”
Cậu không thể nói với Ân Thứ, quỷ khí sẽ ảnh hưởng tới khả năng của cậu. Với tính tình Ân Thứ, nếu biết chuyện này, trong lòng anh khẳng định sẽ không thoải mái, vì thế Tề Dịch quyết định xem nó là bí mật vĩnh viễn chôn dấu trong lòng. Giảm bớt một chút may mắn đối với cậu không sao cả, nhưng chỉ sợ Ân Thứ để ý. Tương lai khi cậu qua đời, nói không chừng anh lại quy tội hết thảy vào mình. Này không phải điều cậu muốn.
Ân Thứ ôm cậu vào lòng, bình tĩnh nói: “Tôi, rất sợ mất em.” Vài lần ngoài ý muốn trước kia đã đủ để anh hiểu tầm quan trọng của Tề Dịch với mình, cảm giác đáng sợ như thế giới sắp sụp đổ này, anh không muốn thể nghiệm lần thứ hai.
“Đừng sợ, tôi ở đây, vĩnh viễn ở đây.” Tề Dịch đưa tay đặt lên ngực Ân Thứ, nơi này chứa đựng linh hồn cậu, cho dù chết đi, cũng sẽ không biến mất.
Trong mắt Ân Thứ tràn đầy thâm tình, giống như muốn hòa tan Tề Dịch. Người đàn ông này, một khi yêu ai, sẽ xem đối phương là tất cả của mình, thuần túy mà chấp nhất.
“Ân Thứ.” Tề Dịch nói: “Tôi yêu anh.”
“Ừ.” Khóe mắt Ân Thứ lộ ra ý cười.
“Vì biểu đạt tình yêu của mình, tôi quyết định ngày mai sẽ làm cho anh một bữa tiệc tình yêu thật lớn!”
“Đều là món tôi thích?”
“Đúng vậy.”
“Tôi có thể ăn thỏa thích?”
“Có thể.”
“Sau khi ăn xong có điểm tâm ngọt không?”
“Có.”
“Kia… còn dư lại có thể để tôi để dành cho hôm sau không?”
“…” Cáu bẩn!
Ân Thứ cảm thấy mỹ mãn, quau đầu lại nhìn xem trong nhà còn thuốc tiêu thực hay không, anh đã chuẩn bị tinh thần ăn no căng bụng một bữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, người hầu hỏi: “Cậu chủ, phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn xong, hai cậu có dùng cơm không ạ?”
Tề Dịch cười nói: “Đi thôi, ăn cơm thôi.”
Hai người ở biệt thự một đêm rồi trở về nhà trọ trong nội thành.
Ân Thứ quay về công ty xử lý tốt hậu quả, Triệu Minh Huy chết, băng xã hội đen mà Hoắc Dương đang điều tra cũng dần dần lộ ra ánh sáng, có cơ hội phá án. Chuyện bà Ân bị bắt cóc cũng không kinh động ngoại giới, hết thảy đều được im lặng giải quyết.
Về phần con trai Triệu Minh Huy, Ân Thứ tính toán đẩy cậu ta vào tù, người này sở dĩ chạy ra nước ngoài vì đã phạm phải tội hình sự, từng xâm phạm bạn học, bất quá giảo hoạt không lưu lại bằng chứng nên cảnh sát không đủ chứng cớ bắt giam. Trước kia đã từng nói qua, Triệu gia chuyên sinh ra thiên tài, Triệu Tuyển cũng không ngoại lệ, rất thông minh, chính là quá háo sắc, hơn nữa còn không thích đi đường thẳng, thích khiêu chiến pháp luật. Nếu tống giam mười năm, nhất định có thể trở thành con cờ để chính quyền răn đe.
Tuy Triệu Tuyển không lưu lại chứng cớ phạm tội nhưng Ân Thứ nào phải người đi theo khuôn phép, chuyện giả tạo chứng cớ, anh làm không chút áp lực nào.
Xử lý xong mớ chuyện vặt vãnh, Ân Thứ mang theo một thân sát khí về nhà, vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy mùi thơm quen thuộc. Biểu tình căng cứng của anh dần dần dịu đi, thay giày, mang dép mềm đi vào phòng bếp, nhìn Tề Dịch đeo tạp dề đang bận rộn bên trong.
Ân Thứ nhịn không được đi qua ôm lấy eo cậu, hôn một cái lên má.
“Trở về rồi à?” Tề Dịch đẩy đẩy anh: “Đi thay đồ rửa mặt đi, lập tức có cơm.”
“Ừ.” Ân Thứ vui vẻ chạy đi.
Chờ anh thay đồ xong, Tề Dịch đã dọn thức ăn lên bàn.
Ân Thứ nhìn nhìn, hỏi: “Không phải nói muốn cho tôi một bữa tiệc tình yêu thịnh soạn sao?”
“Này còn chưa đủ tình yêu, chưa thịnh soạn?” Tề Dịch chỉ chỉ món ăn trên bàn: “Tính ra cũng phải hai mươi bốn món đó.”
“Nhưng mà…” Ân Thứ lên án: “Phân lượng mỗi món lại có chút xíu!” Hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng a?
Tề Dịch làm mặt chán chường: “Anh không thích?”
“Không.” Đừng có dùng ánh mắt ủy khuất đó nhìn tôi, tôi biết rõ em cố ý!
“Tôi bận rộn từ sáng đến tận bây giờ, mỗi nguyên liệu đều được tỉ mỉ chọn lựa, mỗi món đều là thứ anh thích ăn.” Tề Dịch nhìn anh: “Kết quả, anh cư nhiên không thích.”
“Không, tôi thích mà!” Ân Thứ vội vàng sáp qua, ôm một cái, hôn một cái, nghiêm túc biểu thị mình rất thích.
“Vậy anh còn ghét bỏ không?”
“Không ghét bỏ!”
“Anh nói phân lượng quá ít.”
“Nhiều món như vậy, phân lượng ít là phải!”
“Vậy thì tốt rồi.” Tề Dịch lập tức cười rạng rỡ: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ừm.” Ân Thứ chủ động đứng dậy bới cơm.
Lại nhìn về phía bàn cơm, anh đột nhiên khựng lại. Đây là… tình yêu? Thật là tình yêu!
Hai mươi bốn món ăn dựa theo màu sắc mà xếp thành hàng, tổng hợp lại thành một hình trái tim thật to, màu sắc, bày biện, dinh dưỡng, có thể nói là hoàn mỹ.
Ân Thứ lúc này mới biết, Tề Dịch vì bàn cơm này mà tốn bao nhiêu tâm tư, chính như lời cậu, đây là một bữa cơm tình yêu thật lớn.
Ân Thứ xưa giờ luôn giấu diếm cảm xúc, giờ phút này lại bị cảm động thật sâu. Anh nhìn Tề Dịch, tình ý trong mắt không thể ức chế, người này, anh vĩnh viễn yêu nhiều thế nào cũng không đủ.
“Phát ngốc gì đó, mau ăn đi, bằng không thức ăn nguội hết.” Tề Dịch gọi.
“Ừ.” Ân Thứ ngồi xuống bên cạnh, thật nghiêm túc hưởng dụng bữa tiệc tình yêu của mình.
Tề Dịch không muốn anh ăn quá no, vì thế đã rất để tâm, mỗi món chỉ có phân lượng một phần ba bình thường, chính giữa trang trí bằng các loại hoa khắc từ rau củ, thoạt nhìn rất tinh xảo, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy thèm ăn.
Hai mươi bốn món, cuối cùng thế nhưng chỉ đủ cho hai người no bảy tám phần, hơn nữa sau khi ăn trái cây cùng bánh ngọt cũng hoàn toàn không cần lo lắng no đến tức bụng.
Chờ Ân Thứ cùng Tề Dịch tản bộ tiêu thực quay về thì đột nhiên phát giác người nào đó tựa hồ đã tìm ra biện pháp đề phóng anh ăn uống quá độ! Về sau cho dù ăn thả cửa cũng không sợ no căng a! Sự thực này, quả thực sosad! Tề Dịch của anh không thể nào tàn nhẫn như vậy a!
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Tề Dịch tắm xong, vừa bước ra liền chống lại ánh mắt u oán của Ân Thứ.
“Không có gì.” Ân Thứ quay mặt đi.
Tề Dịch nhướng mi, bước qua giơ chân giẫm lên đùi anh: “Nói, có ý kiến với tôi đúng không?”
“Không có.” Ân Thứ nhìn cái chân trắng nõn của Tề Dịch, đưa tay nắm lấy.
“Vậy sao lại không dám nhìn tôi? Chân tôi còn đẹp hơn mặt tôi à?”
Ân Thứ chậm rãi nâng mắt, thành thực trả lời: “Đều đẹp.”
“Vậy anh cảm thấy tôi thế nào mới đẹp?”
“Làm gì cũng đẹp.”
“Không có điểm nào không hài lòng?”
“Không có.”
“Vậy được rồi, không làm khó anh nữa.” Tề Dịch rút chân lại, đưa tay sờ sờ bụng anh hỏi: “Hôm nay ăn nhiều vậy, dạ dày có khó chịu không?”
“Không.” Ân Thứ biểu thị: “Cho dù ăn thêm chút nữa cũng được.”
“Cho nên, anh vẫn chê phân lượng ít?” Tề Dịch tựa tiếu phi tiếu nhìn anh.
“Không, vậy là tốt rồi.” Ân Thứ nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Anh a.” Tề Dịch tức giận nói: “Nếu không hạn chế sức ăn, anh tuyệt đối sẽ làm mình ăn tới tức bụng. Chờ anh biến thành béo tròn, tôi sẽ không thèm anh nữa.”
“Em sẽ không, tôi biết, em yêu tôi nhất.” Ân Thứ hoàn toàn không bị uy hiếp, ôm lấy cậu mà hôn.
“Thôi, thôi, anh còn chưa tắm đó, đừng có cọ tôi đổ một thân mồ hôi.”
Ân Thứ cầm lấy quần áo đứng dậy, lúc đi tới cửa phòng tắm thì quay đầu lại nói: “Ngày mai hẹn hò đi?”
“Hẹn hò?” Tề Dịch sửng sốt: “Đi đâu?”
“Tất cả những nơi mà các cặp tình nhân đi.”
“Tốt.” Tề Dịch cười đáp ứng.
Lúc này, Ân Thứ mới khoái trá chui vào phòng tắm.
Hôm sau, Ân Thứ mặc áo lông màu lam Tề Dịch mua cho mình, một thân quần áo thoải mái sậm màu, phối với chiếc khăn quàng cổ màu cọ cùng đôi giày đen, tinh thần phần chấn lôi kéo Tề Dịch sán lạn như ánh mặt trời ra ngoài.
Bọn họ trước tiên tới công viên vui chơi giải trí, nhà bảo tàng, công viên, quán cà phê, buổi tối thì tới rạp xem phim, sau đó ăn thịt nướng ở bên bờ sông. Vài vệ sĩ im lặng đi theo phía sau bọn họ đều bị hạnh phúc ngược đãi quằng quại. Nghe nói sau này đám vệ sĩ đó đã dùng tốc độ khủng khiếp tìm được bạn gái. Một trong số đó, đối tượng lại là bạn trai.
Ân Thứ cùng Tề Dịch đứng ở trạm chờ xe bus. Hôm nay bọn họ không lái xe, toàn bộ hành trình đều dùng chân mình, tuy mệt nhưng lại thực thỏa mãn.
Đúng lúc này, đèn xe bus từ xa xa rọi tới. Tề Dịch quay đầu nhìn lại, chợt nheo mắt.
“Làm sao vậy?” Ân Thứ chú ý tới sắc mặt khác thường của Tề Dịch, vội hỏi.
“Trên xe có quỷ.” Chính xác hơn là quỷ khí. Một chiếc xe nồng đậm quỷ khí, đến từ mọi người trên xe.
Tề Dịch rất nhanh liền nhận ra, đây là chiếc xe bus sắp đi tới cánh cửa tử thần…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT