Yến tiệc mãi tới tận chín giờ tối mới chấm dứt, mọi người đều uống không ít rượu, Vinh Trinh gọi tài xế tới đưa bọn họ về.
Tề Dịch không uống quá nhiều, lúc ra ngoài biệt thự, bị gió lạnh thổi quét một trận thì tinh thần thanh tỉnh không ít.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cậu, âm thanh trầm thấp của Ân Thứ truyền vào tai: “Lạnh.”
“Đợi lên xe thì không còn lạnh nữa.” Tề Dịch vừa trấn an vừa nhìn về phía tài xế.
Tài xế Vinh Trinh phái cho bọn họ đang đi về phía xe, đồng tử Tề Dịch co rút, rõ ràng nhìn thấy quỷ khí xui rủi đang dần tích tụ trên người đối phương. Cậu vội vàng đẩy Ân Thứ, bước nhanh về phía người nọ.
“Từ từ.” Tề Dịch ngăn cản, tầm mắt dừng lại trên chiếc xe cao cấp có rèm che đậu cách đó không xa, chiếc xe của cậu cùng Ân Thứ có một luồng quỷ khí nguy hiểm, nếu đoán không sai, xe của bọn họ rất có thể đã bị người ta động tay động chân.
“Làm sao vậy?” Ân Thứ bước tới.
Tài xế đứng bên cạnh cũng khó hiểu nhìn cậu.
“Xe có vấn đề.” Tề Dịch kéo bọn họ lùi về sau, bất quá có vài tài xế đã đi tới gần, còn có vài vị khách nhân đang chuẩn bị ra về.
Ân Thứ biến sắc, nói: “Tôi đi bảo Vinh Trinh phái vệ sĩ kiểm tra một chút.”
Nghe thấy Tề Dịch đáp lại, anh liền xoay người đi vào trong biệt thự. Tề Dịch lại kéo tài xế ra xa một chút, nào ngờ lúc này có một vị khách say bí tỉ dựa vào cửa xe Ân Thứ, dùng tay đập đập mui xe, lè nhè: “Mở cửa ra! Ông muốn vào.”
Sắc mặt Tề Dịch khé biến, quỷ khí xui rủi bắt đầu tích tụ quanh người người nọ.
Không chút nghĩ ngợi, cậu vội lao về phía đối phương.
Lúc này Ân Thứ vừa mới tìm được Vinh Trinh, bảo anh phái vệ sĩ ra kiểm tra xe một chút, kết quả chỉ nghe thấy phía sau nổ ầm một tiếng, mặt đất chấn động, khói bụi cuồn cuộn cùng một luồng khí nóng ập thẳng tới từ phía sau lưng làm anh lảo đảo nhào tới trước.
Sắc mặt anh đột biến, lập tức quay đầu nhìn về phía Tề Dịch, chỉ thấy khói bụi mù mịt, lửa bốc lên, vài chiếc xe ở xung quanh đều bị lan tới, mọi người kêu la sợ hãi, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Trái tim Ân Thứ co rút, đại não thoáng chốc trống không, hô hấp cơ hồ tạm dừng.
Tề Dịch, Tề Dịch… tầm mắt quét đi khắp nơi, bên cạnh người tài xế ngã úp sấp dưới đất cũng không thấy bóng dáng Tề Dịch!
“Tề Dịch!” Ân Thứ gần như là sợ hãi rống lớn, vội vàng lao ra nơi xảy ra chuyện. Xách cổ người tài xế kia lên, hung ác quát: “Tề Dịch đâu, Tề Dịch đâu?”
“Cậu, cậu ấy chạy qua bên kia.” Tài xế run rẩy chỉ về phía xe Ân Thứ, cũng là trung tâm vụ nổ.
Ân Thứ sắc mặt xanh mét, dùng sức hất tài xế qua một bên, một cơn sợ hãi không tên ập tới làm cả người anh lạnh run. Từng bước từng bước đi tới gần chiếc xe bị phát nổ, đầu óc không ngừng lặp đi lặp lại một câu: Tề Dịch, em không có việc gì, không có việc gì!
“Ân tổng, anh không thể qua đó.” Vinh Trinh túm lấy tay Ân Thứ.
“Cút ngay!” Ân Thứ rống giận đẩy đối phương.
“Ân tổng!” Vinh Trinh gắng sức ngăn cản: “Anh cứ chờ ở đây đi, chuyện phía sau cứ để vệ sĩ của tôi xử lý.”
Xử lý? Xử lý cái gì? Giờ phút này anh đã không thể suy nghĩ được gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, quỷ khí trên người cơ hồ sắp bao phủ lấy anh.
“Ân Thứ.” Một âm thanh mềm nhẹ hệt như từ chân chời truyền tới, xuyên qua quỷ khí nồng đậm, hệt như một hòn sỏi ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên vô số gợn sóng.
Ân Thứ chậm rãi quay đầu, bón dáng chật vật của Tề Dịch đập thẳng vào trong mắt.
Ánh mắt Ân Thứ cay xè, vội bước nhanh tới, ôm chặt lấy Tề Dịch, khí lực to lớn cơ hồ muốn siết chết cậu.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Tề Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng Ân Thứ. Quỷ khí quanh thân người này đã biểu lộ rõ ràng tâm tình của người này, làm cậu nhịn không được mà đau lòng.
Ân Thứ im lặng ôm lấy cậu, thật lâu vẫn không chịu buông tay. Tuy không hề biểu lộ cảm xúc nhưng Tề Dịch rõ ràng cảm nhận được anh đang khóc.
Thật lâu sau, Ân Thứ buông cậu ra, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cậu, thân thiết hỏi: “Có bị thương không?”
Tề Dịch cười nói: “Tôi rất may mắn, ngay lúc phát nổ đã tránh được, chỉ vì ngã nên trầy chút da thôi, anh xem.”
Cậu giơ tay phải lên, để anh kiểm tra thương thế của mình.
“Không phải em đang đứng chung với tài xế à? Sao lại bị thương?” Ân Thứ nắm tay cậu, vẻ mặt tối tăm nhìn vết thương trên đó. Tuy chỉ bị trầy da một chút, nhưng nhìn thế nào cũng không thoải mái. Chỉ cần nghĩ tới vừa nãy suýt chút nữa đã mất đi Tề Dịch, anh không thể nào bình tĩnh nổi, sợ hãi cùng phẫn nộ hệt như một cái móng vuốt sắc bén đang bấu chặt trái tim anh.
“Vừa nãy nhìn thấy có người tới gần xe anh, liền chạy qua kéo một chút. Nào ngờ xe lại nổ mạnh, may mắn chúng ta né kịp, không bị vụ nổ lan trúng.” Sự thực, có vài người đứng cách trung tâm vụ nổ khá xa nhưng bị thương còn nặng hơn cậu, phần lớn là do mấy thứ bị nổ mạnh văng tới, mà cậu thì ngược lại đã tránh được một kiếp, chỉ bị ngã nhào xuống đất trầy chút da cùi chỏ. Người có độ may mắn đạt lv max quả nhiên là một bug khổng lồ.
Ân Thứ gầm lên: “Em quản người ta sống chết làm gì! Lần sau còn gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy thì phải chạy đi thật xa cho tôi!”
“Tôi xin lỗi, nhưng tình thế khi ấy quá cấp bách, không kịp nghĩ nhiều, anh đừng nóng giận mà.” Tề Dịch nhẹ giọng trấn an, sau đó lập tức lái sang chuyện khác: “Chuyện lần này rõ ràng là nhắm vào anh, về sau anh cũng nên cẩn thận một chút.”
Trong mắt Ân Thứ hiện lên một tia sát khí, âm trầm nói: “Trở về tôi sẽ điều tra rõ.”
Tề Dịch do dự một lúc, nói: “Vừa rồi tôi cảm giác được một hơi thở, rất giống cái người đàn ông mà chúng ta đã gặp ở buổi tiệc tụ hội lần trước, hẳn là cùng một người.”
Ân Thứ suy tư một lúc, chỉ ra điểm mấu chốt: “Là Triệu Minh Huy.”
Triệu Minh Huy vẫn luôn lui tới với bên xã hội đen, lén lút làm không ít hoạt động trái pháp luật, chính là hành động vẫn thực bí ẩn, không tìm ra chút chứng cứ cụ thể nào. Lần trước bọn họ đi gặp Triệu Tùng phỏng chừng đã bị ông ta biết, chỉ cần điều tra một chút thì có thể đoán ra thân phận Ân Thứ.
Trước kia bọn họ chưa từng cùng xuất hiện nên vẫn bình an vô sự, nhưng hiện giờ nếu biết rõ song phương có thù thì tự nhiên không chết không ngừng. Huống chi trên người anh còn mang theo oán hận chất chứa mấy trăm năm của Triệu gia, đối với người Triệu gia, sự tồn tại của anh hệt như thần chết, lần trước Triệu Minh Huy vừa gặp mặt anh đã xảy ra tai nạn giao thông, điều này bảo sao ông ta không sợ hãi?
Chính là ông ta ngàn vạn lần không nên liên lụy tới Tề Dịch! Ân Thứ quyết không kéo dài nữa, ngày mai bắt đầu bắt tay đối phó Triệu Minh Huy. Hiện giờ ông ta đã không thể dựa vào huyết mạch gánh nợ thay mình nữa, chờ đợi ông ta chính là tai nạn liên tiếp không ngừng.
“Thật có lỗi, đã làm mọi người sợ hãi, chuyện này phát sinh ở địa bàn của tôi, tôi nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo.” Vinh Trinh kiểm tra một chút, chỉ có một số ít người bị thương nhẹ, số còn lại đều bình an vô sự. Này coi như là trong họa có phúc. Quả bom kia là nhắm vào Ân Thứ, nếu trên xe mọi người đều bị lắp thuốc nổ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng. Lần này người tới tham gia đều là con cháu thế gia , thân phận địa vị đều không tầm thường, tùy tiện người nào đó gặp chuyện cũng là phiền phức lớn.
Xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, mọi người tạm thời không dám ngồi xe, chỉ đành quay lại biệt thự Vinh Trinh, chờ JC tới xử lý.
Vinh Trinh gọi riêng Ân Thứ vào phòng trong nói chuyện.
Ân Thứ dẫn theo Tề Dịch cùng vào phòng sách của Vinh Trinh, lúc này, vô luận thế nào anh cũng không muốn để Tề Dịch rời khỏi tầm mắt mình.
Vinh Trinh hỏi nội tình.
Ân Thứ liền thẳng thắn nói mình với Triệu Minh Huy có thù, bất quá không giải thích rõ là chuyện gì.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, liên lụy tới anh, thực có lỗi.” Ân Thứ biểu thị xin lỗi.
“Không cần xin lỗi.” Vinh Trinh nghiêm nghị nói: “Dám chọn biệt thự của tôi động thủ, rõ ràng cũng muốn kéo tôi vào. Nếu anh ở đây gặp chuyện không may, Ân gia chẳng lẽ không truy cứu? Chờ hai nhà chúng ta kết thù kết oán, ông ta đứng ngoài có thể đục nước béo cò.”
“Người này bối cảnh không sạch sẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, anh tốt nhất đừng tham gia.”
“Tôi mà sợ ông ta à?” Vinh Trinh cười lạnh: “Chuyện này tôi quyết không để yên, anh cứ việc thẳng tay đối phó, Vinh gia chúng ta sẽ dốc sức tương trợ.”
Ân Thứ trầm tư một lát, cũng không từ chối nữa.
Một giờ sau, JC tới biệt thự, bắt đầu tiến hành tra xét hiện trường cùng hỏi chuyện mọi người.
Tề Dịch phát hiện trong nhóm JC tới lần này có một người mặc thường phục, đúng là Hoắc Dương.
Hoắc Dương thấy Tề Dịch, nói một câu ‘ngày mai tới tìm cậu nói chuyện’ rồi liền rời đi, cũng không hỏi xem người ta có rảnh hay không.
Lúc này, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đi tới, hướng Tề Dịch khom lưng cúi người: “Cám ơn anh đã cứu tôi, nếu không có anh, chỉ sợ lần này tôi đã gặp tai ương.”
Hóa ra là người mà Tề Dịch đã mạo hiểm chạy tới cứu? Ân Thứ ánh mắt không tốt quét nhìn đối phương.
Thanh niên nọ bị nhìn tới run bắn, cả người có chút mất tự nhiên.
“Không cần cám ơn, nên làm mà.” Nếu người này bị Ân Thứ liên lụy thì Ân gia cũng gặp phiền phức.
“Tôi gọi là Vệ Đông Thần, qua vài ngày nữa sẽ mời anh bữa cơm, hi vọng anh không từ chối.” Trong tình huống đó còn có thể xả thân cứu người, vô luận thế nào cũng thực đáng giá kết giao một phen.
Vệ Đông Thần? Cậu út Vệ gia, ông nội, cha, chú bác anh em, cơ hồ đều là thành viên trong quân đội chính phủ, tuy người này là đứa nhỏ nhỏ nhất của Vệ gia nhưng lại rất được yêu thương, quả thực chính là bảo bối gia tộc. Lần này trong số người tham gia, cậu ta là người có quyền có thế nhất, bất quá bản thân lại không có năng lực gì đặc biết xuất sắc, đối với tiền tài quyền lực cũng không quá hứng thú, chỉ tới giúp vui mà thôi.
“Tôi là Tề Dịch, rất vui được quen cậu.” Tề Dịch cùng đối phương bắt tay.
“Tôi biết anh.” Vệ Đông Thần cười sáng lạn: “Anh là người yêu của Ân tổng.”
Lời nói của cậu thanh niên này chẳng hề có chút khinh khi, chỉ đơn thuần nói ra một sự thực mà thôi.
Tề Dịch rất có hảo cảm với Vệ Đông Thần, liền trò chuyện vài câu, thẳng đến khi Ân Thứ mất kiên nhẫn hừ một tiếng mới chấm dứt. Song phương trao đổi số di động, hẹn sau này có thời gian sẽ cùng đi chơi.
Ân Thứ thực không vui.
Tề Dịch chọt chọt gương mặt cứng ngắc của anh, cười nói: “Hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta về nhà hảo hảo nghỉ ngơi thôi.”
“Không nghỉ.”
“Vì cái gì?” Tề Dịch kỳ quái hỏi.
“Tôi chỉ muốn làm tình.”
“…” Gặp chuyện thế này cũng không dọa được anh a!
Ân Thứ chỉ chỉ ngực mình: “Nơi này, rất khó chịu.
Ánh mắt Tề Dịch ngưng đọng, chậm rãi tựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tôi ở ngay đây này, ở ngay bên cạnh anh.”
Ân Thứ ôm lấy Tề Dịch, tham lam hấp thu ấm áp trên người cậu để xua tan đi ý lạnh trong lòng. Cảm giác thống khổ sợ hãi như bị xé toạt này, anh không muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai.
Gương mặt Tề Dịch lúc này có chút u buồn, chỉ sợ bóng giợ gió một hồi thôi đã khiến Ân Thứ sợ hãi như vậy, đợi đến ngày cậu thật sự rời đi, anh sẽ thế nào đây?
Cậu không muốn chết, cậu muốn ở lại bên cạnh người đàn ông này, hảo hảo bầu bạn đến già——- Ân Thứ, trước khi chết đi, tôi nhất định sẽ không để anh khó chịu nữa, mỗi ngày chúng ta đều phải hạnh phúc vui vẻ vượt qua…
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT