Hoắc Dương tới đột ngột mà đi cũng lưu loát, lưu lại một nan đề không đầu không đuôi.

Ân Thứ hỏi: “Em thật muốn giúp anh ta tìm người?”

“Ừ, dù sao cũng đang rảnh rỗi không có việc gì.”

“Sao lại rảnh chứ? Sao lại không có việc gì? Không phải em phải chăm sóc tôi sao?”

“Anh rất nhanh có thể đi lại bình thường rồi, lẽ nào muốn ngồi xe lăn cả đời à?” Tề Dịch lưu lại số điện thoại của Hoắc Dương cùng cất bức hình.

Ân Thứ trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Trên tay chỉ có mỗi bức hình này, em tính toán tìm thế nào?”

“Xem tình huống đi, tìm được thì tốt, tìm không được cũng không sao.” Tề Dịch không hề áp lực.

Ân Thứ thấy bộ dáng cậu thoải mái như vậy thì cũng không nói nhiều, chỉ có chút nghi hoặc, vì sao Vô Định đại sư lại bảo Hoắc Dương tới tìm Tề Dịch hỗ trợ, Tề Dịch rốt cuộc có năng lực đặc thù gì? Ân Thứ đặt nghi vấn vào đáy lòng, chờ đến lúc Tề Dịch tự mình nói ra, anh đủ kiên nhẫn chờ đợi.

Hôm nay, Tề Dịch lại dẫn Ân Thứ tới bệnh viện cắt bột, vết thương của anh khép lại rất tốt, chỉ cần vận động thích hợp thì có thể khôi phục lại như ban đầu.

“Ân Thứ.” Tề Dịch nhìn con số trên bàn cân, sâu xa nói: “Anh nên giảm béo.”

Chỉ mới bị thương một trận thôi mà đã tăng hơn mười kí.

Ân Thứ lơ đễnh nói: “Mới 77kg thôi mà, vẫn còn không gian phát triển.”

“Anh định nặng bao nhiêu?” Ân Thứ cao một mét chín, xương cốt cao lớn, cơ thể rắn chắc, thoạt nhìn cường cáng, thực tế thì trọng lượng cũng không tính là nhẹ.

“Tầm 80kg.”

Tề Dịch có cảm giác bị KO, so sánh thể trọng của hai người, về sau mình sẽ bị đè tới không trở mình được mất! Cậu dưỡng Ân Thứ béo mập như vậy để làm gì a!

“Tối nay ăn chay!” Tề Dịch trịnh trọng tuyên bố.

“…”

Rời khỏi bệnh viện, Tề Dịch vừa mới nhét Ân Thứ vào xe thì nghe thấy có người gọi tên mình.

“Tề Dịch, Tề Dịch.” Trong âm thanh lộ ra chút kinh hỉ.

Tề Dịch quay đầu lại, chỉ thấy một vị mỹ nữ cao gầy bước nhanh tới phía cậu, giang tay cho cậu một cái ôm nhiệt tình.

“Lưu Thất, đã lâu không gặp.” Tề Dịch cười cười ôm lại.

“Từ biệt hai năm rồi, cậu vẫn hệt như vậy.” Trầm Lưu Thất nâng mặt cậu hôn một cái.

Lập tức, quỷ khí mãnh liệt, khí lạnh bức người. Ân Thứ âm trầm nhìn chằm chằm người phụ nữ hết ôm lại hôn Tề Dịch kia, phẫn nộ cực kỳ.

Tề Dịch liếc nhìn một cái, hơi đẩy Trầm Lưu Thất ra hỏi: “Không phải chị qua Mỹ rồi à? Sao lại về đây?”

“Nhớ cậu a.” Trầm Lưu Thất hất tóc, gương mặt tuy mỉm cười nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần thương cảm: “Tối nay rảnh không? Bồi tôi uống một ly?”

“Tốt, thời gian cùng địa điểm chị chọn.”

Sau khi hẹn xong, Trầm Lưu Thất liền vẫy tay rời đi.

Tề Dịch lên xe, chở Ân Thứ đã hóa thành một cục đen xì về nhà.

“Cô ta là ai?” Ân Thứ lạnh lẽo hỏi.

“Trầm Lưu Thất, một người bạn cũ.” Trầm Lưu Thất là bằng hữu lúc học trung học của Tề Dịch, lớn hơn cậu ba tuổi, bởi vì diện mạo xuất sắc nên trêu ghẹo không ít ong bướm, vì thế Tề Dịch thường xuyên giả làm bạn trai, giúp cô giải quyết phiền toái. Ấn tượng của Trầm Lưu Thất với Tề Dịch tốt lắm, nếu không phải đã sớm quyết định không nói chuyện yêu đương, hẳn cậu đã tìm một người bạn gái xinh đẹp, hào phóng, dám yêu dám hận như Trầm Lưu Thất, ai ngờ được sau đó cô gặp một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đáng sợ có quỷ khí dày đặc.

“Bạn cũ? Hai người nhận thức bao lâu rồi?” Ân Thứ lại hỏi.

“Chắc tầm bốn năm năm.”

Xét theo thời gian, Ân Thứ bại hoàn toàn. Anh quen biết Tề Dịch bất quá chỉ mới bốn năm tháng!

Mang theo tâm tình u ám về tới nhà, trong lòng Ân Thứ sinh ra cảm giác nguy cơ. Tề Dịch có hành vi thân mật với đàn ông thôi đã làm anh không dám thả lỏng, hiện giờ lại xuất hiện một người phụ nữ, vô luận xét theo phương diện nào, cô ta cũng là một người phụ nữ tốt, anh có cái gì cạnh tranh với người ta? Chỉ nội giới tính thôi đã đủ KO anh.

Tề Dịch cùng người kia hẹn tám giờ gặp mặt, dùng xong cơm tối thì chỉ kém một tiếng.

Ân Thứ thấy Tề Dịch thay quần áo, bộ dáng chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên ôm chân, biểu tình đau đớn ngã xuống giường.

“Làm sao vậy?” Tề Dịch vội chạy qua.

“Chân đau.” Ân Thứ nhăn mặt, âm thanh trầm thấp.

“Không phải đang lành lại rất tốt sao? Sao tự nhiên lại đau?” Tề Dịch sờ sờ chân anh nói: “Có thể do hôm nay đi nhiều, không sao đâu, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phỏng chừng sẽ không đau nữa.”

“Ừm, tôi không sao, em đi đi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng biểu tình lại nghiêm trọng như bị táo bón.

“Có cần tôi chở anh tới bệnh viện kiểm tra không?”

“Đi bệnh viện phiền lắm, chốc nữa là tốt thôi.”

Tề Dịch trầm mặc một hồi, nói: “Không bằng, anh đi cùng tôi tới quán bar đi?”

“Tốt!” Ân Thứ lập tức đáp ứng.

Tề Dịch xoay người bỏ đi.

“Bị thương thì ngoan ngoãn ở nhà đi, bye.”

“Tề Dịch.” Ân Thứ giả vờ đáng thương thất bại, cố duỗi tay cỡ nào cũng không thể cứu vãn bước chân vô tình của cậu…

“Lưu Thất.” Lúc Tề Dịch tới quán bar, Trầm Lưu Thất đã uống say chuếch choáng, xung quanh đều là đám lang sói thèm thuồng mơ ước.

“Cậu tới rồi.” Lưu Thất đẩy một chai rượu qua, cười nói: “Đang thực nhàm chán, mau uống cùng tôi nào.”

“Phát sinh chuyện gì?” Tề Dịch nhận rượu uống một ngụm, hỏi.

“Tôi thì có thể phát sinh chuyện gì?” Trầm Lưu Thất chống cằm, hai mắt mê mang nhìn Tề Dịch.

“Trầm Lưu Thất mà tôi quen chưa bao giờ mượn rượu giải sầu.” Tề Dịch trầm tư một hồi, chầm chậm hỏi: “Có phải do Trịnh Tân không?”

Trầm Lưu Thất quay đầu đi, trầm mặc không nói.

Tề Dịch cũng không hỏi nhiều, yên lặng bồi đối phương uống rượu.

“Ô ô… oa…” Trầm Lưu Thất đột nhiên gục xuống bàn khóc lớn: “Khốn nạn, anh ta chính là một tên khốn nạn!”

Tề Dịch vỗ vỗ lưng Trầm Lưu Thất, khóc được là tốt rồi, cứ việc khóc đi.

“Khi trước cậu nói rất đúng, người đàn ông kia không đáng tin.” Trầm Lưu Thất cắn răng nói: “Tôi từ bỏ đại học, mang theo tất cả gia sản theo anh ta qua Mỹ lang thang kiếm sống, vất vả thế nào cũng không kêu ca một câu, kết quả thì sao? Anh ta phát đạt, tôi thì bị đá.”

Tề Dịch năm đó lần đầu tiên gặp Trịnh Tân đã không có hảo cảm, người có thể giả trang nhưng quỷ khí thì không. Trên người người này có một luồng quỷ khí nhàn nhạt, là một tên ngụy quân tử khẩu phật tâm xà, tâm cơ thâm trầm. Đương nhiên, không tính là người xấu, nhưng tuyệt đối không phải một người yêu người chồng tốt.

Cho nên, cậu đặc biệt nhắc nhở Lưu Thất, bảo cô quan sát thêm một đoạn thời gian, đừng mù quáng như thiêu thân đâm đầu vào lửa. Đáng tiếc con người khi yêu hệt như cung đã lên dây, có cản thế nào cũng không được, cuối cùng Lưu Thất vẫn quyết định theo Trịnh Tân bỏ đi.

“Đừng khổ sở, buông tha chị chính là quyết định sai lầm nhất cuộc đời anh ta.” Hơi thở trên người Lưu Thất làm Tề Dịch cảm giác thực thoải mái, nếu trực giác của cậu không sai, Lưu Thất hẳn là một cô gái có số mệnh tốt, tiền đồ vô lượng. Nếu theo tục ngữ thì chính là câu vượng phu ích tử. Trịnh Tân so ra thì chỉ là dạng người bình thường, không có Lưu Thất phụ trợ, anh ta tuyệt đối không thể phát triển.

“Ha hả, anh ta hiện giờ cái gì cũng có, tôi tính là gì chứ?” Lưu Thất uống một ngụm rượu: “Tề Dịch, điều tôi hối hận nhất không phải yêu anh ta, mà là vì yêu mà quên mình, quên đi lý tưởng cùng mục tiêu, mang hết tất cả tiền tài đặt cược vào anh ta, kết quả giờ thua trắng, phỏng chừng sau này sẽ lưu lạc tới nông nổi đi rửa chén lau dĩa cho người ta.”

“Có đáng thương tới mức đó không?” Tề Dịch cười cười: “Gì mà thua trắng, chị quên còn có người bằng hữu tôi đây à? Chỉ cần có tôi ở, chị có thể tiếp tục cược, thẳng tới khi thắng mới thôi.”

Trầm Lưu Thất mê mang nhìn Tề Dịch.

Tề Dịch nhàn nhạt nói: “Tôi cái gì cũng có, đặc biệt là nhiều tiền.”

“Ý của cậu là…”

“Đã không còn Trịnh Tân, hiện giờ chị hoàn toàn có thể lớn mật làm chuyện mình thích, cần bao nhiêu tiền, tôi ra.” Tề Dịch rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chính cậu cũng không rõ, thỉnh thoảng đầu tư chút cổ phiếu, tiền gửi ngân hàng thì chỉ tăng không giảm, cậu cũng không tra qua.

“Ha hả, cậu thì có thể có bao nhiêu tiền?” Lúc Trầm Lưu Thất quen biết Tề Dịch, cậu vẫn còn là một học sinh trung học bình thường, không có bối cảnh, chỉ dựa vào làm công nuôi sống bản thân, bốn năm qua đi, cho dù tiết kiệm cỡ nào thì nhiều lắm cũng chỉ tích góp được mấy chục vạn mà thôi: “Phần tâm ý này của cậu, chị đây đã rất cảm kích.”

“Thật sự không cần?” Tề Dịch cười nói: “Ít ra cho chị mượn mấy trăm vạn là không thành vấn đề.”

Trầm Lưu Thất kinh ngạc nhìn cậu, mấy trăm vạn, lại còn ‘ít’? Thực nhìn không ra Tề Dịch cư nhiên có nhiều tiền như vậy, hơn nữa nói mượn là mượn, không suy nghĩ chút nào sao? Tuy bọn họ là bằng hữu nhưng không thân cũng chẳng quen, cầm tiền không trả thì sao?

“Lưu Thất, chị sẽ thành công.” Tề Dịch tiên đoán.

Lưu Thất kinh ngạc, cứ như đang nằm mơ.

“Tôi tin tưởng chị.” Tề Dịch nghiêm túc hói: “Còn chị, có nguyện ý tin tưởng tôi không?”

Trong mắt Trầm Lưu Thất hiện lên một tia sáng, siết chặt ly rượu trong tay, nặng nề gật gật đầu.

Cám ơn cậu, Tề Dịch.

Hai người uống tới hơn mười giờ thì Tề Dịch đỡ Lưu Thất đã say khướt lên tiểu cừu, chở về nhà mình, tính toán thu nhận con ma men này một đêm.

Gió đêm xua tan chút mùi rượu cùng sâu lo, Tề Dịch đón gió vui sướng phóng đi vun vút, đột nhiên bên cổ cảm giác nong nóng, vài giọt chất lỏng nóng bỏng tích lên làn da cậu.

“Tề Dịch, nếu lúc trước tôi yêu cậu thì tốt biết bao…” Âm thanh mê man phía sau truyền vào trong tai Tề Dịch.

Yêu cậu? Đại khái chỉ có được mấy năm hạnh phúc, nhưng sau đó là thống khổ vô tận, hơn nữa rất có thể sẽ không có cơ hội bắt đầu lại lần nữa. Bầu bạn của các thành viên Tề gia có ai không phải người tình cảm sâu đậm, không chút chùn bước. Cuối cùng không phải tự tự thì chính là tuổi già cô đơn chiếc bóng.

Tề Dịch cảm giác hốc mắt có chút nóng lên, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót: Ân Thứ, nếu nhất định không có đường lui, tôi sẽ mang hết thảy những thứ tốt nhất của mình cho anh.

“Tề Dịch, đây là đâu?” Trầm Lưu Thất choáng đầu hỏi.

“Nhà tôi.” Tề Dịch dùng chân đá cửa, dìu con ma men đi vào phòng khách.

“Nhà cậu? Cậu mang tôi về nhà làm gì?” Trầm Lưu Thất cười duyên: “Úc, tôi biết rồi, cậu muốn ân ân với tôi a.”

“Ân cái đầu chị!” Tề Dịch dìu Lưu Thất lên giường, còn chưa kịp thở phào một hơi đã cảm thấy một luồng khí lạnh đánh úp tới.

Quay đầu nhìn qua, quả nhiên thấy Ân Thứ xuất hiện ngoài cửa, biểu tình mờ mịt không rõ.

“Em uống rượu? Uống bao nhiêu?” Ân Thứ chờ Tề Dịch dàn xếp xong Lưu Thất, trở về phòng liền hỏi.

“Không nhiều.” Cậu quả thực không uống nhiều, chỉ là mùi rượu hơi nồng nên thoạt nhìn có vẻ uống rất nhiều.

“Mặt đỏ như vậy, còn nói không uống nhiều?” Ân Thứ đè nén phẫn nộ chất vấn.

Tề Dịch lấy áo ngủ, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: “Tôi đi tắm một cái, anh ngủ trước đi.”

Ân Thứ nhìn cửa phòng tắm đóng lại, lồng ngực phập phồng như đang cực lực đè nén gì đó.

Vừa rồi nhìn thấy cậu ôm người phụ nữ kia trở về, anh suýt chút nữa đã mất hết lý trí, chỉ cần tưởng tượng Tề Dịch có thể sẽ bị một người phụ nữ cướp đi thì liền không thể chịu được.

Anh còn muốn tiếp tục chờ đợi sao? Trơ mắt nhìn Tề Dịch cùng người phụ nữ khác thân thiết mà chính mình lại không hề có tư cách ngăn cản.

Không, anh không cho phép!

Ân Thứ bước nhanh về phía phòng tắm, đẩy mạnh cửa…



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play