Thật ra trong nhà phòng khách không ít, sở dĩ Đường Kiều muốn chen chúc ngủ cùng Chu Du chẳng qua là vì cô muốn trò chuyện với Chu Du, nhưng họ Chu quả nhiên đều là không thức thời. Ngủ đến một trời đen kịt, từ lúc Đường Kiều vào phòng mãi cho đến khi cô lăn lên giường, mí mắt Chu Du cũng không vén lên.

Thở dài, Đường Kiều khoác cái áo len, một mình nửa nằm trên ghế sa lon ở trước cửa sổ sát đất, hai chân gát lên ghế dài.

Rèm cửa sổ mở rộng, Đường Kiều nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ ở phía ngoài. Nghĩ thầm, sấm đánh đi, một tia chớp bổ xuyên qua cô đi. Gần đây Đường Kiều xem qua bộ phim xuyên không, từng nhân vật nữ, chỉ nhớ mỗi một nữ chính! Sau khi nữ chính xuyên không bản thân luôn hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, như nữ vương. Cô suy nghĩ nhiều a, bổ cô đi, để cho cô đi đâu đó làm nữ vương, đừng mang theo Chu Chú, người này đáng ghét, ép buộc cô kết hôn. Nếu phải mang theo anh cũng được, để cho anh làm tiểu thái giám đi, Amen.

Cả một đêm trong đầu Đường Kiều luôn suy nghĩ những thứ linh tinh và không có ích, mà chuyện quan trọng nhất, lại bị cô vứt hết ra đằng sau.

Ban đêm, Chu Du giật mình tỉnh giấc, không phải là bị tiếng động thức giấc mà giống như gặp phải ác mộng. Hơi mờ mịt mở mắt, Đường Kiều vẫn nằm ở trên ghế sa lon trước cửa sổ sát đất, ngoẹo đầu giống như ngủ thiếp đi, mà lúc này ánh đèn rực rỡ phía ngoài đã chỉ còn lại vài ánh đèn đường.

Chu Du đứng dậy, vào phòng tắm vốc nước vỗ vỗ trên mặt, cô cảm thấy mình có di chứng rồi.

Trở lại trên giường, Chu Du cầm cái chăn đắp lên cho Đường Kiều, sau đó mình nằm lại trên giường lần nữa, mở ra laptop đặt ở trên tủ ở đầu giường, trong đêm tối máy vi tính phát ra ánh sáng có vẻ đặc biệt chói mắt, dụi mắt, Chu Du điều chỉnh ánh sáng tối một chút.

Cô không có nhàm chán như Đường Kiều, cô cũng không thích đi dạo thiên nhai hoặc là trồng rau thu món ăn.

Cô và Đường Kiều vẫn có thói quen ghi nhật ký, cho đến sau này Đường Kiều vứt bỏ thói quen này, cô vẫn kiên trì.

Chẳng qua, thời gian ghi chép trong nhật ký, lần này thiếu một đoạn thời gian rất dài, suốt cả một tháng, trong một tháng nhật ký trống rỗng, giống như cho tới bây giờ cũng không xảy ra cái gì, chỉ trống rỗng.

Ngón tay Chu Du ở trên bàn phím nhanh chóng di động qua lại, đối với chỗ trống rỗng, cô không muốn bổ sung cái gì, chỉ là bên dưới ngày hôm nay bắt đầu viết xuống tâm trạng lúc này.

Trở lại ngày thứ nhất, bị giật mình tỉnh giấc, bởi vì mơ thấy anh đi khỏi, hoặc có lẽ là cô đi khỏi. Cô goảng sợ, sau khi tỉnh giấc, quả nhiên anh không có ở đây, mà cô đang nằm ở trên giường Đường Kiều, về phần Đường Kiều, nằm ngửa ra, hai tay chắp lại nằm trên ghế sa lon.

Chu Chú và Đường Kiều đăng kí kết hôn rồi, giấy chứng nhận rất mới, thật tốt, cuối cùng bọn họ là một trong những người sẽ có hạnh phúc.

Điều này cũng không tệ.

Về phần cô, có lẽ từ nay về sau, sắp có một đoạn thời gian rất dài phải quên lãng.

Ai nói, tình yêu quá ngắn, tìm quên lãng quá dài. . . . .

Nếu như cô bất chấp tất cả để kiên trì thì có gọi là tình yêu không…

Sau khi viết xong, Chu Du đóng máy vi tính, cất xong, liếc mắt nhìn về phía Đường Kiều, âm thầm cười, sau đó nằm xuống, ngủ tiếp.

Không ngủ được cũng không còn quan hệ, nghèo chịu đựng, giàu có chờ đợi, không ngủ được cô có thể nhắm mắt.

Chỉ là bên cạnh không có hơi ấm thân thể của một người khác, cô cảm thấy loại cảm giác đó, gọi là cô đơn, gọi là trống vắng. Trong thời gian một tháng, cô đã thành thói quen, lúc nửa đêm khi tỉnh lại có thể sờ tới một lồng ngực người khác, lồng ngực rộng, lồng ngực cô mê luyến.

Có lẽ do máy điều hòa không khí mở quá lớn, mặt của Chu Du dính vào trên giường, cảm nhận được lạnh lẽo, rất nhanh, lại tăng thêm ươn ướt.

Trong bóng tối, Chu Du chu môi, hít sâu một hơi, cứng rắn đè xuống tiếng khóc xông tới.

Cho dù khổ sở, đêm cũng sẽ không quá dài, rất nhanh, ngày sẽ sáng, ánh mặt trời mãi mãi không thay đổi, mà đợi đến sau khi trời sáng cô sẽ là Chu Du trước kia, Chu Du mạnh mẽ kiên quyết.

Buổi sáng, Đường Kiều khi tỉnh lại, là từ trên ghế salon ngã xuống sàn té tỉnh.

Xoa xoa thân thể té đau, Đường Kiều mơ mơ màng màng đứng lên, nhưng đứng híp mắt, cho đến khi nghe được tiếng cười khẽ.

“Đường Kiều, tôi thật sự là phục cô rồi, cô quá không phải là người bình thường rồi.”

Đường Kiều vừa mở mắt liền nhìn đến gương mặt bị phóng đại trước mắt. Chu Du nháy mắt ra hiệu.

Chu Du nói xong, thừa dịp Đường Kiều còn chưa tỉnh hồn, đưa tay ngắt gò má của Đường Kiều, sau đó hết sức phách lối nghênh ngang đi khỏi.

Đối với Chu Du sáng sớm đã châm chọc, Đường Kiều cũng không có quá để ý, bởi vì cô chợt nhớ tới một chuyện khác làm cô xù lông.

Hôm nay… dường như là ngày gặp người lớn.

Gặp người lớn a!

Chẳng qua, trước khi đi gặp người nhà Chu Chú, cô nên gọi điện thoại trước để thông báo cho người lớn.

Khi Đường Kiều xuống lầu, cầm lên điện thoại trong phòng khách chuẩn bị gọi điện thoại cho nhà bà ngoại Đường thì Chu Chú như quỷ mỵ nhẹ nhàng đi tới.

“Bên bà ngoại anh đã gọi điện thoại rồi, mặc dù bà tức giận chúng ta ‘làm trước nói sau’, nhưng bà nói chỉ cần chúng ta bổ sung cho bà một hôn lễ, chuyện này bà cũng không hỏi tới nữa.”

Là cảm giác sai lầm sao?

Tại sao thấy nụ cười trên mặt Chu Chú đáng đánh đòn vậy, cô có cảm giác mình lại bị chơi, thật hận a! Tại sao mẹ không sinh cô thông minh một chút.

Đường Kiều vừa định đáp lại một câu, sẽ không có hôn lễ, lúc này điện thoại cũng vang lên. Đang cầm điện thoại Đường Kiều giật mình, thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài. Cúi đầu nhìn mã số, lần này Đường Kiều thật sự ném điện thoại ra ngoài, ném tới trên người Chu Chú.

“Anh… anh nhận đi.”

Chu Chú không khỏi đen mặt, ai gọi tới? Có thể làm cho cô sợ đến nỗi ném điện thoại.

Chu Chú liếc mắt nhìn mã số, là số nhà của Đường Kiều, ách, số nhà của cha mẹ cô, đang chuẩn bị nhận thì Chu Du từ trong phòng bếp ló đầu ra.

“Chu Chú mau tới, trứng chiên sắp cháy rồi.”

Khóe miệng Chu Chú nhếch lên, bấm nút nghe, Đường Kiều thở phào nhẹ nhõm, tính đi phòng bếp xem một chút. Tay Chu Chú chụp tới kéo cô trở lại, sau đó đặt điện thoại bên cạnh cô.

“Alo, Đường Kiều sao?”

Đường Kiều tức giận trừng mắt nhìn Chu Chú, trong đôi mắt muốn phun lửa, tại sao người này làm cho người ta chán ghét!

“Mẹ, là con.”

Điện thoại cũng tiếp thông thả vào bên lỗ tai, Đường Kiều cũng chỉ có thể cười gượng hai tiếng, dán vào điện thoại Chu Chú đang cầm, lên tiếng chào. “Chu Chú mau tới a!”

“Tới rồi, tới rồi.”

Bên kia Chu Du đã giơ chân, Chu Chú đành phải nắm tay Đường Kiều, để cho cô tự mình cầm điện thoại, sau đó xoay người vào phòng bếp.

Lúc Chu Chú xoay người trong chớp mắt, nét mặt của Đường Kiều vốn cố gắng cười gượng, nhanh chóng tối lại.

“Nghe Bà ngoại của con nói, con và Chu Chú đã đăng kí kết hôn.”

Nhanh như vậy đã biết? Tốc độ của Bà ngoại quả nhiên không phải bình thường.

“A, đúng vậy.”

“Tại sao không trao đổi với người nhà một chút.”

……….

Mặc dù đứng ở góc độ của Mẹ Đường, nói câu này là dễ hiểu, nhưng Đường Kiều cảm thấy không thoải mái, tương đối không thoải mái.

“Chuyện này, Kiều Kiều, không phải mẹ đang trách cứ con.”

“Mẹ, không có việc gì. Thật sự là lỗi của bọn con, nên cùng trao đổi với người nhà một chút.”

Nhắm mắt lại, Đường Kiều xoay người đi lên phòng ngủ trên lầu.

Không quan trọng, không để ở trong lòng sẽ không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì, cô không có việc gì, con mẹ nó.

“Chu Chú có nói lúc nào làm hôn lễ không?”

Mặc dù Mẹ Đường cảm thấy Chu Chú làm con rể của bà hơi quá trẻ, nhưng nếu Đường Kiều thích, bà cũng sẽ không nói gì. Chẳng qua người làm mẹ, có phải nên làm chút gì đó hay không.

“Còn chưa nói, đợi khoảng thời gian nữa rồi nói sau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play