Chu Chú vừa buông ra, Đường Kiều lập tức chạy giống như có quỷ đuổi theo phía sau, trốn về phòng khách của mình, lúc đóng cửa lại dường như nhìn thấy cửa phòng của Đường Uyển khép hờ, chẳng qua lúc này cô đã không lo được nhiều như vậy, đóng cửa lại, thân thể tựa dọc theo cửa trượt xuống sàn.

Cuộc sống này. . . . . . Thật là kích thích.

Chu Chú nhìn bóng lưng Đường Kiều giống như chạy trốn, cúi xuống liếc người mình một cái, mặt lộ ra nụ cười khổ, sau đó đem máy vi tính và ly trà trên bàn về phòng của mình. Sau đó xông vào tắm nước lạnh.

Sau khi Đường Kiều trở lại phòng, ngồi một lúc trên sàn, nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trong phòng ngẩn người một lúc nữa, đầu óc như bột nhão sau đó đứng dậy vào phòng tắm, xem ra cô cũng cần tắm nước lạnh.

Tắm xong Đường Kiều bò trên giường, đã khuya nhưng không một chút buồn ngủ.

Nếu lúc bình thường, cô không ngủ được thì tìm Chu Du tâm sự, cô có tâm sự còn có thể tìm Chu Du nói một chút, nhưng điện thoại Chu Du vẫn tắt máy, cô không có cách nào liên lạc với Chu Du, cho nên không thể làm gì khác hơn là nằm ở trên giường, mở to con ngươi nhìn trần nhà chịu đựng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, điện thoại của Đường Kiều truyền đến âm thanh tin nhắn, Đường Kiều sờ tới điện thoại di động, cũng là tin nhắn của Chu Chú gởi tới.

"Ngủ ngon."

Ngủ ngon.

Đường Kiều nhìn không khí khẽ nói một câu, sau đó đóng điện thoại di động, nhắm mắt lại ngủ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ không che kín chiếu rọi tới trên giường, chiếu rõ nơi khóe miệng Đường Kiều lộ ra nụ cười.

Ngày thứ ba chính là Chủ nhật, là ngày Chu Chú hứa hẹn dẫn Đường Uyển đi chơi.

Chu Chú, Đường Kiều, Đường Uyển, bị hoảng sợ nên ngủ muộn lấy lại sức, lúc Đường Kiều thức dậy đã hơn chín giờ rồi, Chu Chú đang ở trong phòng tắm rửa mặt, mà cửa phòng Đường Uyển vẫn đóng chặt lại.

Đường Kiều đi tới cửa phòng tắm, đúng lúc Chu Chú quay mặt sang, nhìn vào ánh mắt của Đường Kiều.

Đường Kiều có chút xấu hổ, mở to mắt, "Đường Uyển vẫn chưa dậy sao?"

"Chưa thấy, cô đi gọi con bé đi."

Chu Chú vừa đánh răng vừa ngọng nghịu nói.

Đi tới cửa phòng Đường Uyển, Đường Kiều giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, cửa lại két một tiếng, từ bên trong mở ra.

Đường Kiều thả tay xuống một cách khó khăn, "Đã dậy rồi à, đi đánh răng rửa mặt đi, một lúc nữa chúng ta đi ra ngoài."

"Ừ."

Đường Uyển có chút không còn hơi sức đáp một tiếng, sau đó lướt qua cô đi tới phòng khách, nhìn dáng dấp dường như bị mất hứng, Đường Kiều gãi gãi đầu, không biết người nào chọc giận con bé.

"Chu Chú, một lúc nữa chúng ta đi đâu?"

"Trước tiên đi vườn Lộc Hương ăn điểm tâm đi, sau đó đi vườn Cẩm Tú."

Vườn Cẩm Tú là thôn dân tộc, bên trong có thuê các nhân viên người dân tộc, có có kiến trúc tương đối đặc sắc, hơn nữa mỗi ngày đều có buổi biểu diễn nghệ thuật dân gian.

Đường Kiều gật đầu một cái, cảm thấy sự sắp xếp này vẫn không tệ, chẳng qua nhân vật chính Đường Uyển nhìn như có chút ấm ức.

"Đường Uyển, sao vậy, không thoải mái sao?"

Đường Uyển miễn cưỡng cười cười."Không có, không có không thoải mái, hơi đói rồi, các người nhanh lên một chút."

Đường Kiều đen mặt, tối hôm qua cô bị no nên mất hứng, tại sao hôm nay đến phiên Đường Uyển đói bị mất hứng.

Quả nhiên, cái chuyện ăn thật là phong phú, ăn nhiều không được, ăn ít cũng không được, thật là bị nó làm khó.

Điểm tâm sáng ở vườn Lộc Hương cũng hết sức nổi tiếng trong Thành phố S, bình thường rất tốt, nếu vào cuối tuần thì phải xếp hàng chờ. Cũng may, tối ngày hôm qua Chu Chú cũng đã có dự kiến trước nên gọi điện thoại tới đặt chỗ rồi.

Cho nên sáng sớm hôm nay, bọn họ mới có thể xuyên qua đám người chờ đợi, do người quản lý đưa vào trong.

Nhìn thấy, cô nhìn thấy rồi, nhìn thấy vẻ mặt những người đó ngẩng đầu mong mỏi, ha ha, cô lại không cẩn thận đắc ý.

Đường Kiều sửa sang lại sắc mặt, cố gắng để cho mình nhìn nghiêm túc một chút, bất quá nhìn người xếp hàng, hiện tại quả là một chuyện làm cho người ta rất dễ kiêu ngạo, cho nên, tha thứ cho cô thôi.

"Đường Uyển, thích ăn cái gì tự mình gọi đi."

Trong bữa sáng cũng không có bồ câu sữa.

"Em cũng không biết nơi này có món nào ăn ngon, hay là chị chọn cho em đi."

Đường Uyển đem thực đơn Chu Chú đưa cho cô đẩy tới trước mặt Đường Kiều.

Trong bụng Đường Kiều không khỏi nghi ngờ, Đường Uyển để cho cô chọn món ăn? Đây là Đường Uyển sao?

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Đường Kiều vẫn cầm lên thực đơn bắt đầu chọn món ăn, bởi vì cô cũng đói bụng!

"Bánh quả, sủi cảo, bánh bao hấp, bánh dứa, cánh gà, tôm viên, bắp cải. . . . . . Tất cả mỗi thứ một phần, sau đó phần cháo cá cho ba người."

Đối mặt với món ăn luôn không cách nào kháng cự, Đường Kiều gọi một hơi chừng mười món điểm tâm, sau đó hài lòng để xuống thực đơn.

"Đường Uyển, sao tinh thần như không tốt thế?"

Nghe Chu Chú vừa nói như thế, Đường Kiều cũng cảm thấy, bắt đầu từ buổi sáng, dáng vẻ Đường Uyển vẫn như tinh thần không tốt, dường như có tâm sự nặng nề.

"Đúng vậy a, thế nào?"

Đường Kiều cũng không chịu thua người ta, biểu lộ quan tâm.

"Không có việc gì, không có việc gì ..., đã nói là đói mà."

Đường Uyển xua xua tay, ý bảo chính mình không có việc gì, đợi Chu Chú và Đường Kiều quay đi, vẻ mặt lại xìu xuống.

"Đường Kiều, đi ra ngoài xem trong hồ cá có cá nê mô tôi thích ăn hay không."

"Tại sao phải tôi đi?"

Đường Kiều vô cùng không tình nguyện, không muốn di động thân thể.

"Vậy cô nói chuyện phiếm với Đường Uyển?"

Chu Chú nhíu mày, Đường Kiều lập tức đứng lên.

"Tôi đi."

Để cho cậu ta nói chuyện phiếm với Đường Uyển thôi.

Chờ Đường Kiều vừa đi khỏi chỗ ngồi, Chu Chú lập tức quay mặt sang hỏi Đường Uyển.

"Tối hôm qua em đều thấy được?"

Đường Uyển cúi đầu, bàn tay đặt ở dưới bàn, nắm lại thả ra nắm lại.

"Ừ."

"Vậy đối với chuyện này em có ý kiến gì không?"

A, cách nhìn, có thể cô có cách nhìn gì đó.

Đường Uyển vẫn cúi đầu không lên tiếng, Chu Chú liếc nhìn phương hướng Đường Kiều, sau đó hướng về phía Đường Uyển nói: "Đường Uyển, em rất thông minh, cũng rất đáng yêu. Cha mẹ của em cưng chìu thương yêu em, không phải là không có lý, nhưng anh vẫn yêu thích chị của em, em có cha mẹ em thương yêu em như vậy, thì để cho anh thương yêu chị của em được không?"

Đường Uyển nhìn đi chỗ khác, nhìn bóng dáng của Đường Kiều phía xa.

"Nhưng Đường Kiều cũng có rất nhiều người thương yêu, bà ngoại, ông ngoại, cậu, còn có anh nữa, cùng với bên cạnh chị ấy một đống bạn tốt, mọi người cũng chỉ thương yêu chị ấy."

Chu Chú thở dài một tiếng."Nhưng yêu thích là yêu thích, anh yêu thích chị của em, hơn nữa, em kém hơn anh nhiều tuổi như vậy, tại sao em nghĩ rằng anh yêu thích em được?"

"Anh cũng kém tuổi hơn Đường Kiều rất nhiều."

Nam lớn hơn nữ một chút không phải là rất bình thường sao, nhưng Đường Kiều lớn hơn Chu Chú đến ba tuổi.

Đường Uyển cố chấp nhìn Chu Chú, đôi mắt hồng hồng, rồi lại cố gắng nhịn không khóc.

"Đường Uyển! Anh không thích nghe người khác nói như vậy, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Chu Chú sưng mặt lên, dáng vẻ rất kinh khủng, hơn nữa vẻ mặt nghiêm nghị, Đường Uyển cắn cắn môi, đầu cúi thấp xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play