Năm đó, nhớ năm đó. . . . . .

Nhớ năm đó, Đường Kiều và Chu Du vẫn còn trong độ tuổi hoa niên, một năm kia, bọn họ thi tốt nghiệp trung học. . . . . .

Nhưng bọn họ ở chung một chỗ thảo luận nhiều nhất chính là quán tươi sống nào ăn ngon hơn, thiếu niên nhà ai đẹp trai hơn, trong lúc rãnh rỗi, cũng gom toàn bộ tính từ miêu tả của môn ngữ văn học mấy năm trên lớp, viết thư tình buồn nôn, ví dụ như: cậu là vầng trăng nơi xa, tôi là ánh sao vây xung quanh cậu; cậu là gió cát, tôi đứng nơi đây đón gió mà mắt rơi lệ, tình nguyện mê đắm vì cậu. . . . . . Mặc dù các cô đem điểm quan trọng đặt ở cuối cùng, ánh mắt của hai cô có thể bị gió cát làm mê đắm. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản quan hệ thân thiết của các cô. Các cô là chị em tốt, chí hướng và nguyện vọng hàng đầu của các cô đều ở Thành phố S, lúc các cô chuẩn bị lên đại học, xây dựng tinh thần chủ nghĩa văn minh, tinh thần trao đổi càng sâu sắc hơn. Tóm lại một câu nói, vũ trụ cũng không cách nào ngăn cản bước chân các cô gieo họa nhân gian.

Nhưng mà, nhưng mà con bé kia. . . . . .

Vũ trụ cũng không cách nào ngăn cản bước chân các cô, nhưng lại bị con bé Đường Uyển cứng rắn chặn lại, vậy làm sao bảo các cô có thể không đau lòng, đau lòng, chỗ nào cũng đau, sau này chỉ cần nghĩ tới Đường Uyển vẫn đau.

Chuyện xảy ra từ một buổi chiều nắng ấm, do Đường Kiều đọc miệng, Chu Du viết thay, hai người cùng hợp tác hoàn thành một bức thư tình tuyệt thế. Sau đó, đang lúc các cô hăng say đắc ý, Đường Uyển vọt vào trong phòng của Đường Kiều, thuận tiện nói một câu, cô em gái này từ nhỏ cũng không thích gõ cửa, Chu Du không thích.

"Đường Kiều, chị đem quyển “Lolita” cậu cho chị đưa cho em."

Đường Uyển quen thói mở miệng muốn có thứ gì đó, nhưng hiếm khi thành công. Chẳng qua chỉ là một quyển sách, Đường Kiều vốn là cũng không muốn so đo với con bé, nhưng lúc cô chuẩn bị đưa cho con bé, cô chợt nhớ tới một chuyện, dường như năm đó Đường Uyển chỉ mới mười tuổi, một đứa bé gái mười tuổi xem “Lolita”? Cái này có chút kỳ quái rồi? Hơn nữa, nếu để cho cha mẹ cô biết cô cho Đường Uyển xem sách này, cô càng thua cỏ dại, sau này cũng phải sống dưới mái hiên của người khác.

Vì vậy cô nghiêm túc từ chối.

"Sách này chờ em lớn mới có thể xem được, khi nào em lớn thêm chút nữa chị sẽ cho em"

Lẽ ra, Đường Kiều nói như thế rất tốt, lời nói này thật tốt, rất giống như lời của cha mẹ nói a.

Nhưng Chu Du không thể để cho người ta rảnh rỗi, cô không đổ thêm chút thêm dầu thì cô còn là Chu Du sao.

"Đúng vậy, còn nhỏ tuổi không lo học hành, Đường Kiều, cô em gái này của cô sẽ nổi loạn trước thôi."

Lời này làm cho Đường Uyển không vui, hết sức không vui. Nhưng rõ ràng con bé đối với mặt quân địch nhiều hơn gấp đôi mình, Đường Uyển vẫn không quá ham chiến, lỗ mũi hừ hừ hai tiếng liền đi ra ngoài. Hai người cũng không để ý nữa, một đứa bé mười tuổi, muốn rất nhiều thứ, đoán chừng chơi một lúc sẽ quên mất.

"Kiều Kiều, em gái của cô rất giỏi a, nhỏ như vậy đã hừ hừ, khi lớn lên nhất định là một đại nhân vật."

Chu Du nói có bằng chứng, có căn cứ hẳn hòi, hễ là đại nhân vật, khi còn bé hẳn là ra oai, quanh co xấu tính. Nói thí dụ như Tổng Thống nước Mỹ a, nói thí dụ như nhạc sĩ người Italy a, nói thí dụ như họa sĩ nước nào a, vân vân. Trương Ái Linh đã nói, muốn nổi tiếng phải ra tay sớm. Đường Uyển trong lòng anh ta, đã là tương đối nổi tiếng. Mà các cô tin vào một câu nói: yêu phải ra tay sớm! ra tay trước thì chiếm được lợi thế, chờ lựa chọn sau, còn dư lại chỉ là những quả dưa chuột méo mó, quả táo xấu xí.

Đường Kiều cười cười, không để ý đến Đường Uyển, rồi lại chăm chú vào lá thư tình kì quái.

Đường Kiều cho rằng chuyện này đã kết thúc, Chu Du cũng cho rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng trên thực tế chuyện này không kết thúc như vậy.

Vào một buổi chiều ánh mặt trời rực rỡ, sau khi Đường Kiều và Chu Du tan học, hai cô ở lại trường một lúc, vốn tính đi chờ anh trai đẹp của lớp nhất, kết quả trai đẹp không đến, ngược lại bị trung học đệ nhất cấp Chu Chú và Ngu Châu chặn lại, định bốn người đùng đùng trở về khu đại viện. Vừa vào trong viện, Chu Du liền bị cha mẹ cô ôm về.

Trên bàn sách nhỏ của Chu Du bày ra hai tờ giấy, Chu Du nhìn vẻ mặt cha mẹ hết sức không vui, vả lại có chút tức giận, nhìn lại hai tờ giấy trên bàn một chút, là phong thư tình mà Đường Kiều đọc, sau đó cô Chấp Bút, mà đổi thành là bài thi kiểm tra ngữ văn ngày hôm qua phát ra, thật bất hạnh, trên bài thi đó viết hai số hồng hồng thật to: 59!

"Cha, sao cha đem bài thi của con giấu đi." Khó trách hôm nay lúc ở trường học, cô không tìm được bài thi, làm hại thầy giáo cho rằng cô cố ý giấu đi.

Làm ơn, Chu Du cô có bao giờ làm chuyện lén lén lút lút, nhiều lắm cô chỉ đem bài thi xé ngay trước mặt thầy giáo.

"Cha giấu bài thi của con làm gì? Trước hết con đừng để ý tới bài thi này, chúng ta muốn hỏi con một chút chuyện này là thế nào?"

Cha Chu tay run run chỉ vào hai tờ giấy trên bàn, hỏi.

"Cha cũng thấy đó, chỉ là hai tờ giấy, hơn nữa, bọn họ tuyệt đối không có liên lạc."

Chu Du dựa vào lương tâm để nói, cô không được đem 59 điểm đỗ lỗi trên đầu trai đẹp. So với cha mẹ Chu bày ra thế trận sẵn sàng đón quân địch, Chu Du cũng không cảm thấy chuyện này có gì quá mức.

"Thật sao? Cha còn nghe nói con vì tên nhóc đó thi đại học T ?"

Tên nhóc? Tên nhóc nào? Đường Kiều sao? Chẳng qua, quan trọng là . . . . .

"Đại học T không tốt sao?"

Nghe nói đại học T là một trong những Trường Đại Học tốt nhất tại Thành phố S, cô và Đường Kiều cũng đã nhắm đến nó.

"Trước không thảo luận đại học T có tốt hay không, con cảm thấy con làm như vậy đúng không?"

"Có cái gì không đúng nha, nhưng mà cha mẹ nghe ai nói cho hai người vậy"

Đơn thuần vu oan.

"Em gái của Đường Kiều nói cho chúng ta biết, con bé còn nói con làm ảnh hưởng đến việc học tập của chị nó, cha mẹ con bé rất tức giận."

Chuyện này. . . . . . Con mẹ nó, con thỏ nhỏ chết tiệt kia, thì ra đây là do con bé nhỉ, Chu Du quả thật hận nghiến răng.

Đối với chuyện hai tờ giấy, cha mẹ Chu cũng không truy cứu quá mức, chẳng qua, sau đó, giống như nam châm, ngày ngày nhìn chằm chằm vào Chu Du, vẫn chằm chằm đến khi cô thi tốt nghiệp trung học, vẫn chằm chằm đến khi cô điền vào bảng nguyện vọng. Truyện được edit từ diễn đàn Lê Quý Đôn. Chu Du cùng Đường Kiều chân trước vui vẻ điền xong nguyện vọng, bọn họ chân sau đi tìm thầy giáo sửa lại cho cô.

Vì thế, Đường Kiều không để ý tới cô hai ngày lẻ sáu canh giờ, lương tâm tự trách của cô rất nhanh bị tức giận chôn vùi không còn một mống, không sai, chính là tức giận với Đường Uyển!

Aiz, hiện tại nghĩ tới chuyện này, Chu Du cũng cảm thấy quá đau, quá uất ức, thật là con mẹ nó quá uất ức. Cô có thân phận người trưởng thành, lại bị một đứa nhỏ mười tuổi một đường bố trí?

"Con bé muốn làm gì, sao tôi biết được."

Đường Kiều gửi một tin khác, lông mi Chu Du giật giật, aiz, quá khứ a, ai có thể giúp cô xóa đoạn quá khứ này đi, quả thực là quá sỉ nhục.

"Cô không kiên quyết từ chối sao?"

Đối với chuyện của Đường Uyển, bọn họ vẫn chung một chiến tuyến.

"Nhà này là của Chu Chú, người đến để tìm anh ta, nhờ vả anh ta, dường như muốn anh ta. . . . . . Tôi có tư cách gì để từ chối?"

Chu Du này, cái gì cũng tốt, chỉ là không có năng lực phân biệt, rõ ràng không mở bình thì ai có thể biết trong bình có gì. Đường Uyển nói với Chu Chú, con bé muốn lên nhà anh ta ở một thời gian ngắn. Cho nên, trong chuyện này căn bản cô có tư cách gì đi "Kiên quyết từ chối" đây? Oán giận, cực kỳ oán giận.

"Rốt cuộc thái độ của tên kia thế nào?"

Mặc dù bình thường Chu Du và Đường Kiều hay bài xích Chu Chú, nhưng mặc kệ nói thế nào, Chu Chú cũng là một gốc cây tốt, tại sao cô có thể trơ mắt nhìn gốc cây tốt này rơi vào trong tay Đường Uyển, không được, cô không thể đồng ý, không thể chịu được.

Có trời mới biết thái độ của anh ta thế nào, đàn ông đều là như vậy, nói một đàng, làm một nẽo. Đường Kiều ôm điện thoại di động ở trên giường lăn một vòng, vốn tâm trạng rất tốt, lúc này ruột gan rối rắm muốn đứt ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play