Đây là lần đầu tiên Đường Kiều lấy thân phận Chu phu nhân cùng Chu Chú xuất hiện tại nơi công khai, cô thật cảm tạ Chu Chú, anh vừa mới đưa cô đi ăn cơm trước, là hoàn toàn chính xác.
Hiện tại cô đã khẩn trương đến không biết làm gì, "Em có thể đi toilet không?"
Đường Kiều một tay túm làn váy lễ phục, một tay kéo cánh tay Chu Chú, đầu thoáng hướng về phía bên kia Chu Chú, mỉm cười gật đầu với mọi người đang nhìn về phía cô, nhìn như tao nhã, kì thực là ở từ giữa kẽ răng nói với Chu Chú một câu.
"Vừa mới đến em đã muốn bỏ đi."
"Vừa mới ăn hơi nhiều."
"Tin tưởng anh, thân ái, em ăn cũng không nhiều."
Chu Chú vỗ vỗ tay cô trấn an, anh biết mình cũng không thích xã giao, nhưng mà, anh đúng là vẫn còn muốn dẫn cô ra cho mọi người biết, miễn cho luôn một số người không hiểu chuyện, cả ngày nghĩ giới thiệu đối tượng cho anh. Anh đã nói qua vô số lần là anh đã kết hôn rồi, hơn nữa trên tay còn đeo nhẫn cưới cho bọn họ nhìn, nhưng mà đa số bọn họ đều chỉ cho rằng anh đang đùa.
Haizz, anh lớn lên một mặt thành khẩn như vậy, vì sao không có ai tin anh kết hôn rồi chứ.
Cho nên hôm nay, một phương diện thật là vì từ thiện mà đến, về phương diện khác, còn phương diện khác là cho mọi người thấy Chu phu nhân trong truyền thuyết, làm cho bọn họ triệt để hết hy vọng, không cần suốt ngày tìm đối tượng đến làm phiền anh nữa.
"Nhưng mà em. . . . . ."
Đường Kiều còn muốn nói thêm nữa, lại bị Chu Chú đánh gãy.
"Chu Du cũng tới rồi, chúng ta tìm cô ấy đi."
"Thật sự?"
"Ừ, bọn họ là người đứng ra tổ chức đương nhiên chị ấy sẽ phải tới."
Đường Kiều giống như làm trộm, ánh mắt lấm lét nhìn mọi nơi, được rồi, kỳ thực không là loạn chuyển, mà là có mục đích loạn chuyển. Mà mục đích của cô là Chu Du, chính là dạo qua một vòng cũng không có phát hiện bóng dáng Chu Du.
"Không nhìn thấy Chu Du."
Hừ, lừa cô.
Đường Kiều không đi nữa, tính tình trêu đùa đứng ở tại chỗ, Chu Chú vừa cố gắng nhận biết chào hỏi mấy vị chính khách nổi tiếng trong giới chính trị, còn vừa phải trấn an cô.
"Có lẽ là vừa mới đến, anh đi gọi điện thoại cho chị ấy."
Chu Du thật sự là có đến đây, còn tới sớm, dù sao cũng là người chủ trù.
Nhưng mà, lại trước Đường Kiều một bước, trốn vào trong toilet, không hổ là chị em tốt, có đôi khi phương pháp lẩn trốn này cũng giống nhau như đúc, không hề có ý tưởng mới mẻ nào đáng nói.
Đường Kiều đứng bất động tại chỗ, chờ Chu Chú gọi điện thoại, Chu Chú bất đắc dĩ, cũng chỉ đành lấy di động trong túi áo ra, gọi điện thoại cho Chu Du.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, sau vài tiếng tút, thanh âm của Chu Du trong điện thoại cũng được truyền đến.
"Xin chào, hiện tại tôi đang bận, xin mọi người liên lạc lại sau."
Chu Chú nhíu mày, nghe Chu Du ngu xuẩn giả bộ tiếng tổng đài.
"Đừng giả bộ, đang ở đâu?"
Hừ, Chu Du hừ nhẹ một tiếng, ngồi trên bồn cầu ở trong toilet, đối mặt với ván cửa biểu đạt mình đang bất mãn.
Bất mãn thì bất mãn, Chu Du vẫn ngoan ngoãn nói ra chỗ ở của mình hiện tại.
"Tôi ở Đào viên."
Đào viên đúng là khách sạn tổ chức bữa tiệc từ thiện này, cũng là nơi mà hiện tại Chu Chú cùng Đường Kiều đang ở đây.
"Tôi biết chị ở Đào viên, chị trốn đi đâu vậy?"
Chu Du nhịn nhẫn, trong lòng thầm nhủ Chu Chú này có thể là bởi vì cuộc sống vợ chồng không hài hòa, cho nên nói chuyện có chút hung hăng đi.
"Toilet."
Chu Chú liếc nhìn Đường Kiều của anh một mặt như chó Nhật tha thiết mong chờ nhìn anh, haizz, thật lãng phí một thân ăn mặc như vậy.
"Xuất hiện đi, Kiều Kiều đang ở đây."
Chu Du thở dài một hơi, cô có thể nói người cô trốn chính là Đường Kiều không?
Chuyện phát sinh mỗi ngày khiến cô phải chạy trốn, cuối cùng cũng hiểu được, phụ nữ đã kết hôn không có công việc thật là đáng sợ. Ngươi không biết còn tưởng các cô có thể 24 giờ không ngủ được, luôn luôn không ngừng đối với ngươi mệt nhọc oanh tạc, trốn cũng không xong.
Cúp điện thoại, Chu Du đứng lên, đá mạnh vào bồn cầu.
Trong lúc Đường Kiều đang đợi Chu Du, cô với Chu Chú đã chảo hỏi ứng phó mười mấy người, luôn cố gắng mỉm cười, chỉ sợ mặt lúc này đã cứng hết lên rồi.
Nếu muốn làm từ thiện, chỉ việc viết một tờ chi phiếu không phhair là xong sao? Cần gì phải ép buộc người ta như thế này chứ.
Cho nên nói, Đường Kiều là cái người không hiểu cuộc sống, xã giao đối với nhân loại mà nói, là loại hứng thú cao cấp.
Hiển nhiên, không hiểu loại hứng thú này, cũng không chỉ có một người, còn có Chu đại cô nương.
"Kiều Kiều."
"Chu Du, cô đã chạy đi đâu vậy, tôi tìm cô khắp nơi."
Thấy Chu Du, Đường Kiều giống như đứa trẻ thấy mẹ, vứt bỏ Chu Chú vừa mới lợi dụng sang một bên, người sau cũng không để ý, chính là nhắc nhở cô chậm một chút, bởi vì trên chân cô đang đi giầy cao gót.
"Đi toilet."
Chu Du giật nhẹ khóe miệng, nếu có thể, cô thật là không muốn đi ra, tìm cô làm cái gì, nhất định khiến cô chết sao?
Đường Kiều buông Chu Chú ra, chuyển sang kéo tay Chu Du.
"Lần trước cô nói muốn tặng tôi bảo bối gì vậy?"
Nguyên bản trái tim Chu Du đang lơ lửng, rơi xuống đất, thở phào một hơi, nói chuyện này so với chuyện của cậu nhỏ Đường vẫn là tốt hơn đi.
"Ở nhà rồi, nếu không tối hôm nay đến chỗ tôi đi?"
"Cũng có thể."
Đường Kiều gật gật đầu, ánh mắt Chu Chú lập tức ngoảnh lại, lườm Chu Du liếc mắt một cái, Chu Du ngẩng đầu, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, làm như không để ý đến ánh mắt không tán thành của anh.
"Nếu không, cô nói trước ra là cái gì đi."
Sau đó cô lại lo lắng muốn đi hay không.
"Cái này cũng không có nhiều ý nghĩa, tôi muốn cho cô bất ngời."
Amen, chỉ mong cô đừng cho kinh sợ.
"Được rồi, khiến cho ta chờ mong một phen đi."
Tiệc tối người đến cũng không nhiều, nhưng không tính là thiếu, bởi vì còn chưa có bắt đầu, mọi người đã tranh thủ mọi nơi cùng người quen biết tán gẫu trêu ghẹo. Ngoại trừ Chu Chú, trong buổi tiệc này người Đường Kiều quen biết chỉ có Chu Du, cho nên tự nhiên là Chu Du đi đâu cô đi theo đó, Chu Chú lại giám sát chặt chẽ, rất sợ không để ý đến một cái là Chu Du sẽ đưa vợ anh đi mất.
Vì thế nguyên bản chỉ có một mình Chu Du nhàm chán mà trốn vào toilet, bỗng chốc biến thành ba người.
Bởi vì ba người đều là nhân vật quan trọng, cho nên có rất nhiều người tiến đến chào hỏi bọn họ, đương nhiên, nhân vật chính vẫn là Chu Chú.
"Tổng giám đốc Chu."
Người vừa tới lên tiếng, bưng sâm banh đi lên chào hỏi.
"Tổng giám đốc Vương."
Chu Chú gật đầu, tay nâng chén, đáp lễ.
"Vị này là phu nhân của anh?"
Người này chỉ vào Chu Du.
"Đây là chị họ tôi."
"Ồ, thế đây là em gái anh?"
Quay sang chỉ vào Đường Kiều.
"Đây là phu nhân của tôi."
Đại thúc, ánh mắt của ngài làm sao vậy, ánh mắt khinh bỉ rõ ràng của Chu Du cùng Đường Kiều quét lên người vừa tới này. Đều nói những người ở đây đều là những người thông minh tuyệt tỉnh, người này đúng là tuyệt đỉnh, vì sao một chút cũng không thấy thông minh tí nào?
"A, ha ha, tổng giám đốc Lý cũng tới rồi, tôi đi qua đó một chút."
"Xin cứ tự nhiên."
Người tới bưng sâm banh đến, lại bưng sâm banh đi, giống như chưa bao giờ đến.
Người này làm sap có thể làm bộ như chưa từng có việc gì xảy ra cơ chứ?!
Chu Du oán niệm, Đường Kiều rối rắm, Chu Chú lạnh nhạt nhấp một ngụm sâm banh trong tay.
"Tôi có chỗ nào giống Chu phu nhan chứ?"
Vì sao lại đánh đồng cô với phụ nữ đã kết hôn chứ.
"Cô nhìn chỗ nào cũng giống phu nhân."
Vấn đề là, cô lại có chỗ nào giống em gái chứ?
Cô là ngự tỷ, có biết hay không.
Đáp án khẳng định là không biết, dáng vẻ cùng diện mạo của Chu Du mới giống vợ người ta, mới là ngự tỷ nha.
Mà cô. . . . . .
Đường Kiều cúi đầu, nhìn trước ngực mình, quả nhiên vẫn hơi nhỏ.
Lệ rơi.
Chu Chú nhìn hai cô nương đều tự ai oán, tâm tình tốt lắm cười cười, sau đó ghé sát vào tai Đường Kiều nói một câu nói.
"Anh thích em lớn như vậy."
Đường Kiều ngẩng đầu, không rõ ý của Chu Chú. Cái gì lớn như vậy?
Thuận theo ánh mắt Chu Chú, ánh mắt Đường Kiều rơi đến trước ngực mình, ý thức được Chu Chú nói cái gì, lỗ tai Đường Kiều nhanh chóng hồng lên, thừa dịp không ai chú ý, đưa tay vào âu phục Chu Chú, nhéo anh một trận.
Chu Chú hít một hơi, này cô nương, sau khi kết hôn sức lực thật tốt, cấu người càng ngày càng đau rồi.
"Lưu manh!"
"Trẻ con khắp thế giới này đều là kết quả của lưu manh, lưu manh mới là tượng trưng cho thế giới văn minh."
Phốc!
Lý lẽ lưu manh của Chu Chú, thật mẹ nó có lý rồi!
Đường Kiều chỉ hận không được ngay tại chỗ này lấy cái quốc đào một cái hố thật sâu tự mình, cô không biết người này, thật sự không biết.
"Này này, Chu Chú, anh bình thường cho em, chú ý chút."
Nhìn bộ dạng lưu manh của Chu Chú Chu Du thật sự là không nhìn được nữa, mệt cho cậu ta hôm nay còn mặc tây trang, bộ dáng áo mũ chỉnh tề.
Quả thực chính là lịch sự bại hoại.
Lại nhìn về phía Đường Kiều, liền đổi thành bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Không, cô ấy không phải là sắt, chị hai Đường quả thực chính là một cây gậy sắt, cấp bậc Định Hải Thần Châm (gậy Như ý của Tôn Ngộ Không đó ^-^). Nếu muốn cô ấy hát vang khúc nông nô nổi dậy, đại khái là đợi đời sau đi.
Một người nhàm chán, không phải thật sự nhàm chán, một đám người nhàm chán, mới thật sự là nhàm chán.
Cũng may có Chu Du, bằng không Đường Kiều cảm thấy bản thân nhất định sẽ chết vì nhàm chán.
Cô cảm thấy cái gì mà muốn lấy thân phận Chu phu nhân tham gia sự kiện, đây đều là lấy cớ, tất cả đều là lấy cơ.
Hẳn là anh sợ mình nhàm chán, cho nên mới kéo cô đến đây, kết quả cô cũng đi theo cũng thấy nhàm chán rồi.
Tuy rằng bản thân Chu Chú người này thật thượng lưu, tại đây trên cái yến hội thượng lưu cũng vô cùng. . . . . . Một loại thôi, cũng không phải tất cả mọi người đều biết anh.
Cũng có người không biết anh, nói ví dụ như vị trước mắt này.
"Ngài là?"
"Tại hạ họ Chu."
"Chu tiên sinh, chào ngài chào ngài, ngài là….?"
"Phục vụ."
"À, thì ra Chu tiên sinh đây là nhân viên khách sạn."
"Không phải."
"Vậy là? Giải Trí thành?"
"Không phải."
"Hậu cần?" (Đại khái như người vận chuyển hàng hóa)
"Không phải."
"Thương mại điện tử?"
(Thật không dịch nổi mấy cái nghề này, ace thông cảm)
"Không phải."
. . . . . .
Đường Kiều cùng Chu Chú nỗ lực cố nén cười, đứa nhỏ này chắc sắp khóc, phỏng chừng nếu anh ta lại hỏi nữa, phải hỏi sát da rồi.
"Vậy công việc của Chu tiên sinh là. . . .?"
"Tôi chuyên môn phục vụ Chu phu nhân."
Chu Chú nói xong, ánh mắt còn ái muội nhìn trên người Đường Kiều.
Đường Kiều lập tức theo phản xạ lui về phía sau, đáng tiếc không thành công, bởi vì bên người cô còn có Chu Du, quả nhiên, các cô không hẳn là chị em tốt, ăn ý trình độ ăn ý cũng có không thể hoàn hào, lúc cô lùi lại Chu Du cũng không có lùi theo, cho nên, cô bị chặn lại
"Ha ha, Chu tiên sinh thật sự là hài hước."
Người tới lau mồ hôi, quen biết bạn mới quả là chuyện khó khăn.
"Không có hài hước, tôi nói đều là sự thật."
Anh mắt Chu Chú nhìn chằm chằm người tới, tựa hồ muốn đối phương nhìn thấy hai chữ thành khẩn ở trên mặt anh.
"Rất tốt rất tốt."
Người tới chà xát chà xát tay, rõ ràng là không thể tiếp tục ở lại nữa rồi.
"A, Dương Tổng, chào ngài chào ngài. . . . . ."
"Anh là?"
"Tôi là Tiểu Chu . . . . . ."
. . . . . .
Thanh âm xa dần, nhìn theo vị Tiểu Chu đã đi xa kia, Đường Kiều thu hồi ánh mắt, khinh bỉ nhìn Chu Chú liếc mắt một cái.
"Khi nào thì anh phục vụ em rồi hả?"
"Haizz, không phải mỗi đêm anh đều phục vụ em sao?"
Sát!
Anh chính là lưu manh, tuyệt đối lưu manh, mở miệng ra thật là không đứng đắn, chẳng cần phân biệt ban ngày hay ban đêm, hô mưa gọi gió.
"Anh không thấy thật dọa người à?"
Chu Chú không coi ai ra gì ghê tởm mạnh mẽ, thật sự là làm Chu Du cả người không thoải mái, rớt trên đất mè vừng nhập khẩu.
Chu Chú chau chau mày, không thể phủ nhận, trực giác nhận định vị đồng chí chị họ này, hoàn toàn là hâm mộ ghen ghét.
"Kiều Kiều, chúng ta về phía sau chơi đi."
Chu Du kéo Đường Kiều đi, để lại Chu Chú một mình ghê tởm đi.
Phía sau khách sạn có một vườn hoa lớn, rất lớn, ở giữa là một bể bơi cũng rất lớn, đương nhiên, hôm nay có tiệc, nên không người xuống bơi.
Chu Du cùng Đường Kiều ở trong hoa viên tùy ý đi lại, nhân viên phục vụ phần lớn đều ở phía trước, cũng không có người quản các cô, cho nên các cô đi lại càng thêm tùy ý rồi.
"Chu Du, cô còn không nhanh tìm bạn trai, ngày đó mẹ cô lại gọi điện thoại thúc giục Chu Chú rồi."
Chu Du nhìn trời, trợn trừng mắt.
"Cô cũng đừng quên trước khi cô cùng Chu Chú kết hôn, cũng là một người bạn trai cũng không có."
Cô ấy có gì tư cách nói cô chứ.
"Không phải hiện tại tôi đã kết hôn rồi sao?"
Cho nên cô ấy sẽ đến đầu độc cô.
"Nói đi, cô thích dạng người gì, chúng tôi giới thiệu cô."
Phụ nữ đã kết hôn có một cái tật xấu lớn nhất chính là, thập phần hi vọng thành lập trên thế giới này một thế giới toàn tình yêu màu hồng, nói trắng ra, đó chính là, tất cả mọi người kết hôn đi.
"Tôi thích vương tử, tìm cho tôi một người đi."
"Cái đó, không có biết vương tử đâu."
Trước mắt móng vuốt của cô còn không với đến địa phương có vương tử.
"Vậy thì đừng lấy việc này phiền tôi."
Không có bạn trai là có lỗi sao? Không kết hôn chính là có tội sao?
Chu Du một cái giận trừng, Đường Kiều lập tức liền ủ rũ, dựa vào sức chiến đấu của một mình cô, đó là không thắng được.
"Được rồi được rồi, vậy bản thân cô nắm chặt."
Bác gái Đường tiếp tục lải nhải lắm điều, không để ý đến người bên cạnh đã trừng mắt mấy cái rồi.
"Được được được, tôi biết rồi, bản thân tôi đã biết."
Thật sự là chịu đủ.
Đều là cô sai, tai họa đều do mẹ cô gây ra, làm chô cô tìm không ra chồng ngay cả bạn trai tìm khắp nơi cũng không có! Đều là cô sai, tai họa đều do mẹ cô gây ra, làm cho cô ngày đêm tinh thần đều rối loạn.
Thấy Chu Du đã sắp không kiên nhẫn được nữa, Đường Kiều thức thời không nói nữa, thế giới phải thống nhất, con người phải yêu thương, mọi người cũng đều sẽ kết hôn.
Lại nói tiếp, vườn hoa thật sự là địa phương tốt, là nơi các loại chuyện xưa phát sinh đến cao điểm.
Bạn muốn loại chuyện xưa kia?
Bạn muốn kia loại còn có kia loại.
"A, đây không phải Chu phu nhân sao?"
Từ xa, Đường Kiều với Chu Du chỉ thấy một người ra vẻ mỹ nữ chuẩn bị tư thế dung nhan mà đến.
"Hắc, tôi là Chu phu nhân."
Nhưng mà cô ta có thể đừng có dùng cái giọng nói gái đứng đường đó được không?
"Chu phu nhân, tôi là chị họ Ngô Hiểu nha."
Chu Du tự giác thối lui một bước, nhường người tới đi tới trước mặt Đường Kiều. Thấy rành rành, nhất định sẽ có một hồi kịch hay đặc sắc diễn ra, cô thật chờ mong, cô rất là xem trọng các cô nha.
"Ngô Hiểu là ai?"
Đường Kiều hoang mang nháy mắt mấy cái, cô có thể nói cô không biết không?
"Chu phu nhân thật sự là người hay quên, chính là Tiểu Ngô ở công ty tổng giám Chu đó."
"À là cô ấy."
"Đúng vậy đúng vậy."
Người tới thẳng thắn gật đầu, một mặt tươi cười cảnh xuân xán lạn.
"Như vậy, Đại Ngô, chào cô."
"Ai là Đại Ngô?"
Đến lượt cái vị ra vẻ mỹ nhân này lâm vào hoang mang rồi.
"Không phải cô nói cô là chị họ Tiểu Ngô sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy cô không phải là Đại Ngô sao?"
Đường Kiều vỗ tay, đưa ra kết luận. Chu Du đứng ở một bên biên xem diễn khóe mắt co rút mấy cái, chị hai Đường này, thật sự là thật mẹ nó thông minh.
"Ha ha, tôi họ Trương."
Mỹ nữ họTrương lấy tay che che miệng, khó khăn nở nụ cười hai tiếng.
"À, Đại Trương."
Chị hai Đường tiếp tục nhắc lại.
Mỹ nữ họTrương vỗ trán, có loại cảm giác tuyệt vọng.
Được rồi cho qua đi, cái này không phải trọng điểm, Đại Trương thì Đại Trương đi.
"Cô tìm tôi có việc gì sao?"
Có việc cũng đừng tìm cô, cô là cái người chưa bao giờ làm việc.
"Không có việc gì, nghe nói Chu phu nhân ở công ty thật là chiếu cố em họ tôi, cho nên tôi thay nó cám ơn cô."
A , Chu Du không biết, nhưng Đường Kiều tự mình biết cô rất là "Chiếu cố" đồng chí Tiểu Ngô nha, cho nên, vị này mỹ nữ tới là để. . . . . . Trả thù?
"Là chuyện lên làm thoi."
Đường Kiều một phen cầm lấy tay đồng chí Đại Trương, dùng sức quơ quơ, giống như các lãnh đạo quốc gia thăm các dân tộc.
"Nghe nói Chu phu nhân so với tổng giám đốc Chu lớn hơn mấy tuổi, là thật à, thật sự là một chút cũng nhìn không ra đâu."
Quả nhiên, sự thật chứng minh, mỗi người phụ nữ, bọn họ đều là kẻ không dễ bắt nạt.
Nếu nói tình huống phía trước, làm Chu Du không hiểu, như vậy hiện tại những lời này, Chu Du xem như nghe ra người này tới là có ý tứ gì, thật sự là gây sự rồi.
Ha ha ha, cô thật vui vẻ, cô không nói chuyện, cô xem náo nhiệt.
"Đúng vậy a đúng vậy a, đứa nhỏ Chu Chú này nhà tôi, haizz, cũng không biết anh coi trọng tôi ở điểm nào, cô nói tôi so với anh lớn hơn mấy tuổi, anh đến cùng coi trọng tôi ở điểm nào chứ."
Nếu bạn nói câu nói kia của Đường Kiều là câu nghi vấn, vậy thì bạn sai rồi, thập phần sai rồi.
"Vấn đề này, tôi cũng nghĩ thật lâu, luôn luôn không tìm được đáp án, vừa nhìn thấy cô trong nháy mắt, bỗng nhiên tôi lại ngộ ra rồi."
"Ồ, ngộ ra cái gì rồi hả?"
Đồng thời Chu Du cũng hướng về phía Đường Kiều âm thanh như nhà tiên tri Riga.
"Đại khái là vì tôi thật đẹp, rất có sức hấp dẫn, cho nên anh ấy mới có thể không kìm được lòng như vậy."
Phốc!
Làm sao cô lại không chết đi, cô mới cùng Chu Chú kết hôn chưa bao lâu, mức độ nguy hiểm quả là theo lúy thừa, liên tục tăng nhanh.
Đồng chí Đại Trương lau một tầng phấn nền thật dày trên mặt, em họ Ngô Hiểu của cô kể lại, tuyệt đối là phiến diện. Cô ấy từ đầu không nói cho cô, bà chủ của bọn họ lại là người mặt dày như thế.
"Thật muốn Chu phu nhân chỉ cho mấy chiêu nô phu thuật đâu." (Nô phu thuật chắc không cần dịch đâu nhỉ ^-^)
Khẳng định là dùng qua cái thủ đoạn gì.
"Nô phu thuật thì chưa nói đến, nhưng mà, nếu tôi là cô, trước hết tôi sẽ đi một chuyến sang Hàn Quốc. Chỉnh hình chỉnh dung cái gì, tốt xấu cũng muốn cho bản thân nhìn qua phải giống một nhân tài.
Em gái nhà cô ta, dám nói cô lớn tuổi, đi ra đường hẳn là không muốn sống đi. Tự cô ta đưa tới cửa, vậy thì không nên trách cô không khách khí , meo cái meo.
Chu Du vốn cho là Đường Kiều sẽ chịu thiệt, ít nhất cũng phải là ăn ăn ba ba, nhưng xem ra hiện tại, hiển nhiên là cô nghĩ sai rồi.
Vị này cụ thể không biết là đồng chí em gái hay là chị cả, đại khái đã nội thương.
"Cô. . . . . ."
Nữ nhân quen dùng chiêu thứ hai: chỉ ngón tay!
Cô chỉ đi, cô chỉ đi, cô chỉ đi, chỉ lão tử ta sẽ bẻ tay cô, cho cô ta cả đời bảo trì trạng thái chỉ.
Đường Kiều hung tợn trợn tròn mắt trừng ngón tay, ngón tay chỉ cái gì, cô chán ghét lắm rồi.
"Cô đừng quá kiêu ngạo!"
"Đâu có đâu có, cùng một loại cùng một loại, mong chỉ giáo nhiều."
Phốc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT