Đại khái là buổi chiều ngủ một giấc, giờ này cậu nhỏ Đường còn đang ở trong thư phòng, ngồi ở trước bàn học, cầm trong tay một quyển tạp chí địa lý quân sự tùy ý lật chuyển, bên cạnh bàn đặt một ly nước lọc, in trên cốc, là khuôn mặt chân dung Đường Kiều rất lớn.

Từ trước đến nay anh là người có thể giải quyết được những chuyện nhàm chán, từ nhỏ anh đã lăn lộn trong bộ đội, lúc còn rất nhỏ đi theo ông ngoại Đường Kiều, cũng là ba anh, lớn hơn một chút, lại cùng anh cả, sau này, một mình anh lăn lộn trong bộ đội. Bộ đội toàn một lũ con trai xấu xa, mọi người có thứ giải trí duy nhất chính là trận đấu, trận đấu té ngã, trận đấu chạy 5 km, trận đấu kéo người hướng về phía trước. . . . . .

Trước kia anh là người mạnh nhất trong bộ đội, trong các chiến hữu, Thanh Chiến có thể đấu với anh vài hiệp.

Tiểu tử Thanh chiến này, là loại người có sức khỏe, đánh nhau đều là đánh đến chết, cho tới bây giờ đều rất nỗ lực, anh ta cũng có năng lực, bao cát trên tấn, anh ta có thể đeo trên người chạy.(cái này chắc chém rồi ^-^)

Dần dần sau này, anh cũng không so đo với anh ta nữa. Cùng kẻ điên so đo? Không phải anh cũng là kẻ điên hay sao.

Mà vài năm gần đây, anh đã không đi làm chuyện mà lúc tuổi trẻ cho rằng là chuyện đương nhiên, ngồi vào vị trí hiện tại này, anh không nghĩ ra, còn có chuyện gì là thích hợp cho anh làm.

Về phần tiểu tử Thanh Chiến này, anh chỉ có thể nói, chúc anh ta may mắn rồi.

Giấy báo tử đã truyền xuống dưới, có lẽ, từ nay về sau, anh sẽ lại không được thấy Thanh Chiến trở về nữa rồi.

Một quyển tạp chí lật chuyển xong, anh cũng không có thu được chút tin tức gì, ném tạp chí lên trên bàn, lần đầu tiên cậu nhỏ Đường cảm thấy, thế nhưng lại không biết làm gì rồi.

Lấy súng lục trong ngăn kéo ra, anh thích làm chuyện như vậy, lôi súng ra bảo dưỡng, lại cất từng cái một vào. Theo vật lý học mà nói, việc này không có tác dụng, nhưng theo tâm lý học thì nó lại khác nó có tác dụng.

Bởi vì chuyện này có thể làm anh đạt được vài thứ, nói thí dụ như bình tĩnh.

Lúc Chu Chú vào, cậu nhỏ Đường đang tháo từng bộ phận ra lau chùi sạch sẽ, chuẩn bị lắp ráp lại.

Gặp Chu Chú tiến vào, ý tứ không muốn kiêng dè.

"Thế nào, không có Kiều Kiều ngủ cùng không ngủ được?"

Cậu nhỏ Đường khó có dịp cùng Chu Chú vui đùa, nhưng Chu Chú lại không có cười được.

"Cậu, con muốn hỏi người một chuyện."

Động tác trên tay Cậu nhỏ Đường dừng một chút, lập tức lấy lại tinh thần.

"Được, con nói đi, ta nghe."

Chu Chú tìm cái ghế dựa cách xa bàn học cậu nhỏ ngồi xuống, lưng có chút thẳng.

Cậu nhỏ Đường nhìn bộ dáng Chu Chú như lâm đại địch, cười cười, "Không cần gò bó, tùy ý chút, đây là ở nhà."

Nhưng cho tới bây giờ anh không nghĩ qua ở trước mặt người khác làm bộ, Đường Kiều đến phía trước anh là trong nhà ít nhất, sau này Đường Kiều lại thành trong nhà ít nhất, muốn ở trước mặt cô làm bộ, cái này có thể sánh bằng đánh cả đời mười nhẫn còn khó khăn.( ý là vượt qua khó khăn gian nan cuộc đời để được hạnh phúc)

Hai người ở trong thư phòng, một người tỉ mỉ quan sát bảo bối trong tay, một người sắc mặt đen tối không rõ, hai tay đỡ lưng ghế dựa ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm người đang làm bộ lau súng kia.

Đương nhiên, không loại trừ khả năng cậu ta ăn nhiều hơn, kìm nén khó chịu, cho nên gắng gượng thân mình.

Mãi cho đến khi cậu nhỏ Đường lau chùi súng xong, Chu Chú cũng không có mở miệng.

Cậu nhỏ Đường bộ phận cuối cùng lắp vào súng, sau đó nhìn về phía Chu Chú, người này vẫn là một bộ dáng mặt than.

Đặt súng vào lại ngăn kéo, cậu nhỏ Đường cầm lấy cốc nước uống một ngụm nước, nhìn thẳng khuôn mặt chỉ nhìn anh của Chu Chú.

"Không phải nói muốn có việc hỏi?"

Thế nào lại không hỏi gì.

"Cậu là trưởng bối, con cũng không biết có nên hỏi hay không."

Chu Chú nhíu mày, mở miệng.

"Không có việc gì, hỏi đi, ta không có nhiều quy tắc như vậy."

Xem ra cậu ta đúng thật là nghẹn khó chịu.

“Vậy con hỏi."

Ừ, cậu nhỏ Đường thẳng thân, ý bảo anh đang ở nghe, cậu ta có thể nói rồi.

"Chị con, ý con là nói Chu Du, các người đến cùng định làm như thế nào?"

Như là sớm dự đoán được việc này, cậu nhỏ Đường cư nhiên không ngoài ý muốn khi biết Chu Chú sẽ biết việc này.

Cậu nhỏ Đường không có trực tiếp trả lời vấn đề của Chu Chú, mà là hỏi một cái vấn đề khác.

"Kiều Kiều biết việc này sao?"

"Không biết."

Đây cũng là anh đoán, vốn chính là đoán, nhưng lúc cơm chiều, vẻ mặt Chu Du nhìn cậu nhỏ, còn có sau khi ăn xong cậu nhỏ một mình tìm Chu Du. Cho nên, anh có thế này khẳng định ý nghĩ của chính mình.

"Vậy thì đừng nói cho con bé."

"Vậy hai người đến cùng. . . . . ."

Tuy rằng anh cũng không có lập trường gì đến hỏi chuyện này, nhưng nói như thế nào Chu Du cũng là chị anh.

"Ta từng nói với cô ấy, nếu cô ấy muốn kết hôn hoặc là cái gì khác ta có thể cho, ta đều có thể cấp."

Chu Chú có chút nhụt chí.

Trực giác của anh nhận định, cậu nhỏ Đường ở cảm tình phương diện so Đường Kiều còn đần độn hơn.

Việc này việc nọ, là con gái mở miệng yêu cầu à, không cần nghĩ, Chu Du khẳng định cự tuyệt rồi.

"Nhưng mà cô ấy nói, cô cái gì cũng không muốn."

Tuy rằng anh có chút hoang mang, nhưng nếu đã không muốn, chính là cô ấy vốn nghĩ không muốn, anh cũng không có gì để nói.

Quả nhiên. . . . . .

Chu Chú nhìn phía trần nhà, nhìn chằm chằm hoa văn điêu khắc trên mặt, nét rạn trên mặt không phải là cố ý khắc, hay đã trải qua nhiều năm.

Thật lâu Chu Chú không có lên tiếng, không phải cố ý, mà là bởi vì thật sự không biết nên nói cái gì.

Muốn nói gì?

Tình huống hiện tại là, cậu nhỏ muốn phụ trách, nhưng mà Chu Du lại cự tuyệt, hơn nữa, tình huống của bọn họ cùng anh với Đường Kiều không giống nhau, thật là không thể lạc quan.

"Con đang nghĩ cái gì?"

Cậu nhỏ Đường đánh gãy trầm mặc, Đường Kiều, Chu Du còn có Chu Chú, bọn họ tuổi xấp xỉ, nhưng với anh, lại kém rất nhiều, tục ngữ nói, ba tuổi cách một thế hệ, sự khác nhau giữa bọn họ, cũng vài thế hệ rồi. Cho nên anh cũng không thể biết chính xác bọn họ đang nghĩ cái gì.

"Cậu, một khi đã như vậy, con hi vọng về sau người không nên trêu chọc cô ấy nữa."

Thuận theo cô ấy đi. Chu Chú biết lời này anh nói vô liêm sỉ, nói vậy cho tới bây giờ cậu nhỏ không có ý nghĩ muốn trêu chọc Chu Du, là đứa nhỏ Chu Du này thiếu tâm nhãn, một lòng lao đầu về phía trước, lúc trước chị ấy nói muốn rời đi, anh nên đi ngăn cản chị ấy mới phải.

Nhưng mà, anh cũng là người đang yêu, anh làm sao có thể không hiểu được đạo lý không chùn bước khi đang yêu cơ chứ, tất cả đều không ngăn cản được.

"Đương nhiên."

Cậu nhỏ Đường ngón tay đặt ở mép bàn, nhẹ nhàng gõ, phát ra tiếng nhẹ nhàng.

"Nhưng nếu là tình huống như hôm nay vậy thì làm sao?"

Anh không nghĩ với sự tình một tháng này nói cái gì đó, bởi vì mặc kệ Chu Du làm cái gì, cứ việc thủ đoạn có chút ti tiện, nếu Chu Du là kẻ địch, cô ấy đã sớm chết ngàn lần rồi. Nhưng dù sao anh cũng là nam nhân, là anh không có không chế được, cho nên, anh phụ trách cũng là phải làm, nhưng mà thật không ngờ cô ấy lại cự tuyệt.

"Việc này. . . . . . người tận lực tránh cô ấy đi."

Chu Chú thu hồi tầm mắt cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói một câu êm tai.

Đúng vậy, anh có thể không đi trêu chọc cô, nhưng mà Chu Du cô ấy. . . . . .

"Ta tận lực, trong khoảng thời gian này ta sẽ nghỉ dài hạn, nếu chị con, ta nói là Chu Du, nghĩ ra muốn cái gì, có thể tùy lúc tới tìm ta."

Chu Chú gật gật đầu, từ nhỏ đến lớn, Chu Du làm một chuyện không đẹp chính là việc này rồi.

"Vậy con đi nghỉ ngơi đi."

"Được, cậu, người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Chu Chú rời khỏi thư phòng, cậu nhỏ Đường liền cầm lấy cốc nước bên cạnh bàn, uống một hơi cạn sạch. Rồi sau đó tinh tế đánh giá khuôn mặt cái người đang cười hề hề ngốc nghếch trên thành cốc.

"Nếu mỗi người đều sống giống con không chịu để tâm như vậy thì tốt rồi."

Bất quá, nếu như thực là như thế này, thế giới này đại khái sẽ loạn đi.

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên thật cao, Đường Kiều mới rời giường, lúc tỉnh lại, trên giường cũng chỉ có một mình cô.

Giống như ôn thần đánh răng rửa mặt, Đường Kiều đỡ đầu, trên đời này có một loại người, chính là thế nào ngủ đều ngủ không đủ, chẳng sợ một ngày ngủ đến 24 giờ, Đường Kiều chính là người như thế.

"Chu Du đâu?"

Đường Kiều dạo qua một vòng dưới lầu, không có nhìn thấy Chu Du.

"Con bé đã đi rồi, nói là vội vàng đi làm."

Người ta muốn đi làm, bọn họ cũng không giữ lại được.

Đi làm, đi làm tốt, chính là. . . . . .

"Hôm nay không phải chủ nhật sao?"

Cô ấy là sâu gạo trong cơ quan chính phủ, chủ nhật đi làm cái gì.

"Có thể là muốn họp cái gì đó, hiện tại rất nhiều cơ quan chính phủ yêu cầu buổi sáng thứ bảy nhất định phải đi báo cáo."

Cậu cả Đường đang đọc báo lật lật tờ báo nói.

"Đúng vậy a, hẳn là có cái gì việc gấp đi, đứa nhỏ này, giống như có chó đuổi phía sau vậy."

Mợ cả Đường đưa cho Đường Kiều một cốc sữa nóng, hai quả trứng chiên, bưng lên bàn, hướng về phía Đường Kiều vẫy vẫy tay.

"Kiều Kiều, đến ăn bữa sáng."

Đường Kiều theo lời đi đến trước bàn ăn, chính là khi nhìn thấy chén sữa này, chán ghét nhíu nhíu mày.

"Mợ, có thể không uống sữa hay không."

"Không thể!"

Đường Kiều nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, mợ cả kém chút liền mềm lòng, nhưng ở phía sau ông ngoại Đường không nhìn thấy vẻ mặt này của Đường Kiều.

Uống sữa tươi tốt cho cơ thể, bọn họ đanh chờ ôm chắt trai nha.

"Hừ, ông ngoại thối."

Hành động kháng nghị không xong, Đường Kiều chỉ có thể ở trong lời nói chiếm chút tiện nghi.

"Ông ngoại cũng không thối, mỗi ngày đều tắm rửa."

Phịch một tiếng, âm thanh đầu đập xuống bàn.

"Ông ngoại. . . . . ."

Đường Kiều giãy giụa từ trên bàn ngẩng đầu lên, bất mãn nói.

"Chu Chú đâu?"

Thế nào sáng sớm cũng không thấy người đâu? Đường Kiều nhét trứng ốp lếp vào miệng, níu chặt mi buồn lo vô cớ, chính là phân vân có nên ăn cái thứ hai không, nói thực ra, cô gần đây có chút suy yếu, chuẩn xác mà nói là thay đổi khẩu vị rồi. Chu Du đều nói cô nên theo đội quân người mập, không tốt không tốt, cái này một chút cũng không tốt.

Chu Chú biết cô là lúc cô gầy, cho nên cô luôn luôn gầy, vạn nhất ngày nào đó béo lên thay đổi hình dạng, đến lúc đó anh lại có lý do đá cô rồi.

"Sớm đi chạy với cậu nhỏ rồi."

"Thế nào lại không gọi con?"

Vừa vặn có thể giảm béo.

"Gọi được con sao?"

Mợ cả nhịn không được chọc cô.

Nhưng mà không nghĩ tới cô còn mạnh mẽ, gật gật đầu, làm như lão phu tử, "Nếu như muốn gọi, vẫn là có thể gọi được." Chỉ là bọn anh không kêu cô mà thôi.

"Mợ sẽ bảo bọn họ ngày mai gọi con dậy?"

Ngày mai, "Chuyện ngày mai ngày mai lại nói, hắc hắc."

Năng lực lớn nhất của cô chính là xoay theo chiều gió rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play