Đồng Quế đi sau khi rời khỏi , cẩn thận  đem cửa sổ đóng lại .

Tân phòng  chỉ còn lại có Vương gia cùng Thanh Vân hai người, Vương gia  nhìn bộ dáng Thanh Vân mặc hỉ phục  , không khỏi  nuốt nuốt nước miếng.

Quả nhiên màu đỏ tối thích hợp với Vân nhi, bình thường chỉ thấy hắn mặt đỏ cũng đã xinh đẹp vô cùng , huống chi hắn hôm nay một thân đỏ thẫm. Hiện tại bởi vì uống rượu  , khuôn mặt Vân nhi cơ hồ cùng hỉ phục hòa thành một màu , sắc  mặt bởi vì  ánh hồng y mà có vẻ kiều diễm dị thường, giống như ngày xuân nộ phóng mẫu đơn , câu dẫn người đến hái. Mái tóc đen nhánh đã có chút tán loạn, có vài từ trong  bó buộc   búi tóc rớt xuống dưới, lòa xòa trên gương mặt ửng hồng, lại khiến cho  Thanh Vân có vẻ càng thêm hấp dẫn.

Vương gia cấp Thanh Vân cởi  hỉ phục, chỉ mặc tuyết trắng  trung y, dáng người gầy yếu của  Thanh Vân liền hiển lộ ra. Đêm qua vì cẩn thận  , chính mình một mình ở tẩm lâu ngủ , không có cùng Vân nhi cá nước thân mật. Hôm nay nhìn đến bộ dáng mê người như vậy của  Vân nhi, hơn nữa trong lòng chồng chất  máu ghen, nhất thời ý nghĩ nóng lên  Vương gia phục tùng bản năng đem Thanh Vân cởi cái tinh quang.

Đây là “Đêm động phòng hoa chúc ” của hắn cùng Vân nhi  , xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim không nên phí phạm a !

Mắt thấy  than thể mê người của Thanh Vân từng tấc từng tấc trình hiển lộ ra trước mắt mình, Vương gia không khỏi dục hỏa trung đốt. Không nghĩ tới Vân nhi uống rượu  vào khiến toàn thân đều đã biến thành một màu phấn hồng mầu nột, bộ dáng cùng lúc hắn cao trào thời điểm kiều mị như nhau  .

Vương gia lập tức cởi hết chính mình  quần áo, kêu một tiếng: “Vân nhi, ta đến đây.” Cũng không quản Thanh Vân có hay không đáp lại, liền nhào tới.

“Thình thịch…”  một tiếng .

Chú ý, này không phải thanh âm của  Vương gia nhào vào người Thanh Vân trên người  , mà là thanh âm phát ra khi cảnh của vốn được khóa kĩ bị đạp bung ra .

Vương gia tức giận địa nghĩ , mặc kệ là ai, quấy rầy  chuyện tốt của hắn , nhất định phải làm cho hắn chết không toàn thây. Chính là vừa quay đầu lại, nên cái gì ý tưởng cũng chạy mất tích  .

Chỉ thấy trước cửa phòng, đứng một cái tức sùi bọt mép  lão nhân. . . chính là phụ thân Thanh Vân  .

Cha Thanh Vân   hôm nay ở trong  tiệc mừng mơ hồ  nhìn thấy  Vương gia cùng Thanh Vân  kia hôn, không khỏi trong lòng nghi hoặc càng sâu. Chính là hiện tại chính mình ở địa bàn của người ta, cũng không hảo công khai chứng thực, cũng chỉ hảo trước đem nghi hoặc giấu trong lòng.

Buổi tối, hắn tự mình đem Thanh Vân đưa vào tân phòng, còn lo lắng, đơn giản ngay cả cửa phòng cùng nhau khóa , mới về tới khách phòng chỗ ở.

Lão gia tử trở về ngồi trong chốc lát, trái lo phải nghĩ vẫn là lo lắng, vì thế tính toán tái đến tân phòng  liếc mắt một cái. Nếu không có Ngọc Dung  nói  kia hồi sự, cho dù bị người gia nói thành rình mò chuyện tốt của đứa con , hắn cũng nhận thức ..

Ai ngờ hắn vừa tới đến cửa tân phòng , chợt nghe đến bên trong truyền ra một thanh âm nam tử xa lạ thanh âm: “Vân nhi, ta đến đây.” Lập tức phỏng đoán biến thành sự thật, lão nhân tức khí , cũng không biết làm sao sinh ra tới khí lực, một cước đá văng  khóa   cửa phòng, liền thấy trên hỉ  giường là  một nam tử   dáng người cường tráng trần truồng  đặt ở ở người  đứa con hiện tại cũng đồng dạng trần truồng  .

Người trẻ tuổi kinh ngạc  quay mặt nhìn lại ,cha  Thanh Vân cha vừa thấy đúng là vị  Phúc Lộc huynh đệ của con giai cưng nhà mình , lập tức cũng không biết nói cái gì cho phải. Chính là vươn tay chỉ vào hai người, không dám tin nói: “Ngươi, các ngươi…”

Vương gia vừa thấy quan hệ của hắn cùng Thanh Vân  đã  bị vạch trần , trong lòng cũng không tự giác  nhẹ nhàng thở ra. Đem chăn nhẹ nhàng đắp lên người Vân nhi vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh , Vương gia nhanh chóng  mặc quần áo, tính toán hướng lão nhân ngả bài.

Vương gia mặc quần áo, cung kính  cấp Thanh Vân cha hành lễ , nói: “Bá phụ, ta cùng Vân nhi  quan hệ thật giống như ngươi đã nhìn thấy  như vậy. Ta yêu Vân nhi, thỉnh ngài lão nhân gia thành toàn chúng ta.”

Thanh Vân cha bị tức đến mặt đỏ tai hồng, thằng này  không chỉ có đối với đứa con  giai cưng của mình làm ra loại chuyện cẩu thả như vậy , thế nhưng còn dám mặt dày  chính đại quang minh  yêu cầu  mình thành toàn bọn họ, thật sự là rất không biết xấu hổ .”Ngươi, ngươi đến tột cùng là ai?”

“Bá phụ, ta vốn tên là Nam Cung Lộc, hiện tại là nam triều  Lộc thân vương ( kiều nam và đại gia đấy bác ), cũng chính là chủ nhân của  vương phủ  này.” Vương gia không chút hoang mang nói, nghĩ thầm,rằng, tuy rằng lấy quyền áp nhân cũng không phải là hành động quang minh chính đại , nhưng là chỉ cần có thể lưu lại Vân nhi, làm như vậy cũng không sao cả.

“Trách không được, trách không được, trách không được.” cha Thanh Vân  nói  xong ba lần “Trách không được “, đột nhiên một hơi suyễn hơi thở , dường như sắp ngất qua đi. Vương gia chạy nhanh tiến lên đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của cha  Thanh Vân, hướng ngoài cửa hô to: “Người tới na, mau tới đây !”

Lập tức, Lưu Xuân liền vọt tiến vào, mặt sau đi theo còn có Đồng Quế  thần sắc kích động  . Nguyên lai là Đồng Quế ở cách vách nghe thấy thanh âm cánh cửa bị đạp , lúc chạy  lại đây vừa thấy cha Thanh Vân  đứng ở cửa. Hoang mang lo sợ  nàng trong đầu cũng chỉ có thể nghĩ tới Lưu xuân, vì thế liền vội vàng vội vội đem hắn tìm đến, vừa lúc thấy Thanh Vân cha ngất  đi.

Lưu Xuân xem xét bệnh trạng , biết là do cha  Thanh Vân lửa giận công tâm, khiến cho bệnh lao phát tác, vội vàng từ trong lòng,ngực lấy ra một cái bình nhỏ. Bên trong  đúng là dược viên mà lần trước cấp Thanh Vân  chuyên trị bệnh lao  , sổ ra hai lạp nhét vào miệng cha Thanh Vân. Đồng Quế vội vàng mang nước tiến tới , giúp ông cụ đem viên thuốc uống đi xuống.

Ăn viên thuốc xong , cha Thanh Vân hơi thở trở nên đầu dặn hơn, lại vẫn đang không có tỉnh dậy. Lưu Xuân đem cha  Thanh Vân  đưa đến  một  gian khách phòng khách , an trí hảo. Khi trở về nhìn đến Vương gia ngồi ở trước giường nhìn Thanh Vân, một bộ buồn bã thất thểu . Vì thế cũng không nói them  cái gì nữa, kéo Đồng Quế  vẫn đang có chút chân tay luống cuống  , thở dài đi ra ngoài.

Chờ trong phòng lại an tĩnh lại, Vương gia chấp khởi tay Thanh Vân  , đặt ở bên môi khinh hôn nhẹ, lẩm bẩm: “Vân nhi, cho dù là  cha ngươi có phản đối, ta cũng nhất định sẽ không bao giờ buông tay ngươi ra  . Vân nhi, ngươi… Ngươi cũng  nhất định đừng bao giờ buông ra  , có được không?”

Đối trận này biến cố không hề có cảm giác ,   Thanh Vân uống một đống rượu say bét nhè , không biết mộng  cái  chuyện tốt gì , trên mặt lộ ra một nụ cười ngốc ngốc hồ hồ  . Vương gia có chút  hâm mộ lại sủng nịch  nhìn Thanh Vân, không biết ở  trong mộng của hắn , mình có phải hay không cũng chiếm một chút gì đó nhỏ nhoi …

Ngày hôm sau Thanh Vân tỉnh lại , trời đã muốn không còn sớm . Say rượu  đau đầu làm cho hắn rất là khó chịu, tựa như vô số thằng tiểu nhân cầm cây búa ở  trong óc mình thi nhau  gõ a gõ .

Mở mắt ra, thấy Vương gia vẫn không nhúc nhích  ngồi ở trước giường, ánh mắt mông lung khó hiểu, giống như bầy trời trước cơn bão , u ám cuồn cuộn; lại giống như biển rộng sâu không thấy đáy , không thể ngôn ngụ.

Thanh Vân đứng dậy, phát hiện chính mình thế nhưng trần như nhộng  nằm ở trong ổ chăn , mặt nhất thời trở nên đỏ bừng.”Ngươi chừng nào thì tới đây?” Thanh Vân làm bộ như như không có gì lạ  bắt đầu mặc quần áo, “Không phải hẳn là Đồng Quế ở trong này  sao?”

Tay lập tức bị Vương gia  nắm lấy, bàn tay to luôn luôn ấm áp  hôm nay thế nhưng lạnh lẽo mà run rẩy.”Ngươi làm sao vậy? Tay tại sao lại lạnh như vậy ?” Thanh Vân phản thủ đem bàn tay to của Vương gia  cầm chặt , dùng đôi tay không lớn lắm của  mình không lớn  một bên cấp Vương gia xoa xoa, một bên hướng tay hắn thổi nhiệt khí. Vương gia buổi tối tháng mười một trời hàn gió lạnh , ở bên giường ngồi suốt một đêm, tuy rằng là ở trong phòng, thân thể cũng sẽ trở nên lạnh lẽo.

Vương gia vẫn đang bí hiểm  nhìn Thanh Vân, “Vân nhi, nếu của cha mẹ ngươi  đã biết chuyện của  chúng ta , không cho chúng ta ở cùng một chỗ, ngươi sẽ làm sao?” Vương gia không có tự tin hỏi, Vân nhi là một đại hiếu tử, điểm này hắn vẫn đều biết, chính mình lại vừa mới trở thành người yêu của hắn không bao lâu. Nếu để cho Vân nhi phải lựa chọn giữa hắn cùng với cha mẹ , Vân Nhi  tám chín phần mười hội lựa chọn phụ mẫu của mình .

“Như thế nào có thể ?” Thanh Vân ha hả cười nói, “Ta cùng Đồng Quế thành thân ,  cha mẹ không phải đều đã  tin sao ?”

“Cha ngươi hắn đã biết.” Vương gia có chút tuyệt vọng nói, “Thật sự!”

“…” Thanh Vân sửng sốt, nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương gia, trong óc tựa như có tiếng vang giống nhau lặp lại : cha đã biết… Cha đã biết…

Nhìn bộ dáng ngây người của Thanh Vân, Vương gia không đành lòng  ôm lấy hắn.”Vân nhi, nếu muôn ngươi phải lựa chọn giữa  ta và cha mẹ  ngươi, ngươi có hay không khả năng sẽ lựa chọn ta?”

Thanh Vân lăng lăng  quay đầu nhìn Vương gia, hắn chưa từng có nghe qua Vương gia dùng ngữ điệu  vô vọng như vậy  cùng hắn nói chuyện. Con người vẻ mặt đau thương, không hề tự tin  đang ở trước mắt mình đây chính là Tứ  Vương gia  là trước kia lãnh khốc vô tình, tự tin tràn đầy  sao? Hắn vì cái gì lại  biến thành như vậy, chẳng lẽ hắn nghĩ đến chính mình sẽ bỏ rơi hắn sao?

Nhìn biểu tình trên mặt Vương gia  , Thanh Vân cảm thấy  đau lòng. Cha mẹ sinh hắn dưỡng hắn, cho hắn tất cả  quan ái cùng thân tình, chính mình đương nhiên không thể buông tha ; chính là nam nhân đang ở  trước mắt  mình  nơi chốn vì mình suy nghĩ, không cho mình  chịu một chút ủy khuất cùng thương tổn, thật sâu  yêu thương  chính mình, cái gì không tiếc vì hắn trả giá  … Cha mẹ, người yêu, hắn một cái cũng không nghĩ muốn buông tha …

Lộc, có thể tin tưởng ta hơn được không…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play