Mơ mơ màng màng  có chút thanh tỉnh , bên tai có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm tiếng bánh xe lăn “ lộc cộc lộc cộc “ , còn có  thể nghe thấy xa phu thét to  , cũng có thể cảm giác được cảm giác ấm áp của nhân thể bên cạnh , nhưng chỉ có không mở mắt ra được .



Hiện tại hẳn là đã đi được nửa đường   đi? Thanh Vân nhắm mắt lại đoán , trở mình  một cái , tựa đầu tựa vào lồng ngực ấp áp kia , tiếp tục ngủ.



Vừa muốn ngủ tiếp , đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kì nghiêm trọng , hình như chính mình đi về nhà có một mình thôi thì phải , vậy nhân thể ấm áp bên cạnh này ở đâu lòi ra đây ?



Mạnh mẽ mở to mắt, “A… Như thế nào lại là ngươi?” Thanh Vân xoay người ngồi dậy, xe ngựa vừa đúng ở lúc này lay động  một chút, Thanh Vân ngồi không vững , phịch một tiếng đập đầu vào  bên cạnh xe .

Người bên cạnh vội vàng đem Thanh Vân xả tiến vào  trong lòng ngực, một bên ôn nhu  xoa xoa cái đầu bị đập đau của Thanh Vân, một bên nhẫn cười nói nói: “Ngươi lấy tay khủy  tay đánh ta một chút, ta dọa  ngươi va vào vách xe , Vân nhi, chúng ta hai đứa xem như huề nhau.”



“Ngươi như thế nào lại theo tới ? Ngươi không phải còn có rất nhiều công vụ sao?” Thanh Vân hưởng thụ  Vương gia  mát xa, một bên bĩu môi  nói.



“Ha ha,  công vụ đêm qua ta liền lộng xong hết rồi, để dành thời gian cùng ngươi về nhà  thăm nom một chút . Nói tới cùng  , ta còn chưa có bái kiến qua nhạc phụ nhạc mẫu mà.” Vương gia đắc ý nói, tuy rằng biểu tình vênh váo con nít kia nhìn buồn cười muốn chết .



“Ngươi nói ai là nhạc phụ nhạc mẫu, ngươi khả ngàn vạn lần đừng có nói bậy à nha .” Thanh Vân xấu hổ quẫn nói, người này thật là, bình thường tự xưng “Vi phu” còn chưa tính, hiện tại thế nhưng còn muốn gọi cha mẹ là nhạc phụ nhạc mẫu, thật sự trẻ hư  khó dạy mà .



“Vì cái gì không thể kêu nhạc phụ nhạc mẫu, Vân nhi là bà xã của ta, cha mẹ Vân nhi  đương nhiên liền là nhạc phụ nhạc mẫu .” Vương gia nói tỉnh rụi .



“Ngươi… Ai, ta mặc kệ ngươi nói như thế nào, dù sao ở trước mặt cha nương ta  , ‘ vi phu ’, ‘ thê tử ’, ‘ nhạc phụ nhạc mẫu ’ mấy từ đó một cái cũng không cho nói . Cha ta có bệnh lao, ta cũng không nghĩ muốn hắn bị ngươi tươi sống tức chết.” Thanh Vân không  cho phép thương lượng , lại còn bồi thêm  tư thế sặc mùi “Ngươi nếu không đáp ứng thì không cho phép theo ta ”  .



Ách, Vương gia đột nhiên phát hiện chính mình làm trượng phu làm thực thất bại, thê tử không phải đều là “Tam tòng tứ đức”  sao? Vì cái gì hiện tại bọn họ giống như trái ngược vậy ? Vân nhi càng ngày càng có khí thế . Không được, quay về vương phủ hắn nhất định phải trọng chấn phu cương, không thể cứ dung túng bà xã như vậy mãi được .( anh làm được sao ?)



“Hảo hảo, hết thảy đều nghe lời ngươi.” Vừa rồi còn ở trong lòng còn nghĩ phải trọng phu cương  , nhưng ngoài miệng Vương gia theo bản năng liền  vội vàng gật đầu đáp ứng bà xã . Không thể xưng “Vi phu “, kia kêu “Tướng công”  thì có thể  đi? Còn “Thê tử” liền đổi thành “Nương tử “, “Nhạc phụ nhạc mẫu” sửa kêu “Cha vợ mẹ vợ ” thì tốt rồi . Nói như vậy không tính phạm vào quy củ bà xã đề ra đi . Vương gia vui sướng hài lòng  cười,  còn Thanh Vân ở bên cạnh cảm thấy một trận ác hàn,  cảm giác mang người này  về nhà là một loại sai lầm.



Đi được hai ngày, rốt cục nhìn thấy thôn nhỏ mà Thanh Vân sống từ nhỏ đến lớn . Dọc theo đường đi nông phu hình như đã xong mùa thu hoạch , đồng ruộng  trống không , kho lúa thôn dân ( hợp tác xã ) cũng đã chất đầy . Rất xa liền thấy ở cửa thôn có mấy hộ nhân trước cửa nhà chất ột đống xác cây ngô ,có lẽ  dùng cho việc củi lửa .Tường viện thấp bé củng treo đầy những xác cây ngô kéo dài chấm đất .



Thanh Vân không để ý Vương gia  phản đối, kiên trì xuống xe ngựa ở nơi cách thôn còn hai lý . Sau khi phân phó xa phu qua mấy ngày mới tới đón người , Vương gia không tình nguyện  lóc cóc đi bộ ở phía sau Thanh Vân .



Thanh Vân một bên đi trước dẫn đường, một bên dặn nói: “Lộc, sau khi vào thôn người khác hỏi ngươi là ai , ngươi liền nói là bằng hữu của ta, cùng nhau ở vương phủ làm  người hầu,  không cho phép  ngươi nói ra  Vương gia  danh hiệu hù dọa người khác . Còn có, ở trước mặt  cha nương ta  ngươi cũng thu liễm một chút, đừng có để lộ dấu vết. Nếu không bị cha ta biết quan hệ chúng ta , còn không  bị tươi sống tức chết sao …”



Vương gia càng nghe càng phiền, nhất là sau khi nghe được Thanh Vân không nghĩ  cho cha mẹ hắn biết quan hệ bọn họ , lại một trận nôn nóng, không khỏi ra tiếng ngắt lời nói: “Vân nhi thật sự cảm thấy quan hệ chúng ta không nên công khai sao ?”



“Này, Lộc, ngươi đừng nóng giận. Trong kinh thành Nam phong thịnh hành , chúng ta như vậy cũng không có gì. Nhưng là hiện tại là ở thôn của ta , người dân trong thôn luôn luôn bảo thủ, nếu bị người  khác biết, cho dù cha ta không bị tức chết, cả nhà chúng ta cũng sẽ bị người khác dèm pha . Lộc, thông cảm ta một chút được không? Sau khi hồi phủ ta cái gì cũng  đều đáp ứng ngươi.” Thanh Vân ôn ngôn trấn an ông xã , thậm chí không tiếc ký hạ hiệp ước không bình đẳng, có thể thấy được hắn là thật sự rất là bối rối .



Thấy bộ dáng bà xã cầu xin lại còn ăn nói khép nép , tâm Vương gia lập tức liền nhuyễn , nhưng cũng ráng làm bộ nói : “Muốn ta đáp ứng cũng được đi ,nhưng  ngươi  sau khi trở về  cái gì cũng phải nghe lời của ta à nha .”



“Hảo, đều nghe lời ngươi, Vương gia của ta.” Thanh Vân vội không ngừng  gật đầu, chỉ cần lần này ở nhà đừng xảy  ra cái gì ngoài ý muốn, trở về bồi dưỡng ông xã một chút cũng được đi .



“Không được nhốt ta ở ngoài cửa không cho vô .” Vương gia nhân cơ hội thêm vào điều kiện.



“Hảo.”



“Về sau có chuyện gì không thể để  nghẹn ở trong lòng, phải nói ra cho ta biết .”



“Không thành vấn đề.”



“Không được vụng trộm rời nhà trốn đi.”



“Hảo “



“Mỗi ngày đều phải  nói với ta ngươi thích ta.”



“Ách, này… cũng được đi .” Ô, cái tên Vương gia sắc lang  da mặt dày này , chính mình mỗi khi nói với hắn câu đó liền mặt đỏ , bây giờ còn muốn dụ dỗ ta ?.



“Về sau trở đi  mỗi đêm ta đều phải ôm ngươi, muốn ( mần ) mấy  lần liền mấy lần.” Vương gia bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.



“Ta nghĩ ngươi vẫn là nên trở về đi.” Thanh Vân hắc nghiêm mặt lạnh lùng nói.



Vừa thấy sắc mặt bà xã chuyển màu, Vương gia  nhanh  chóng ôm lấy bả vai Vân nhi  , nịnh đầm : “Câu này là ta  nói giỡn , Vân nhi đừng tưởng thiệt a . Vân nhi đáp ứng mấy câu trước là tốt rồi .”



Vì thế, sau khi Thanh Vân thực hiện vô số nhượng bộ  , cao ngạo  Vương gia rốt cục đáp ứng trong khoảng thời gian lưu lại nhà Thanh Vân sẽ phi thường an phận thủ thường, sắm hảo vai huynh đệ tốt của bà xã . Hơn nữa tiểu thị vệ bất mãn Vương gia  lòng tham không đáy, quyết định tự mình cấp Vương gia huynh đệ một cái tên cực kì nổi bật . . . Phúc Lộc.



“Vân nhi, đổi cái tên  khác được không? Tên này rất…” Vương gia không được tự nhiên nói, cái tên sặc mùi tiền này làm cho hắn thực không hài lòng, như thế nào nghe cũng giống như tên cũa  gã sai vặt  cho lão địa chủ nào đó .



“Vậy ngươi nghĩ muốn gọi là gì…Vượng Tài thế nào?” Thanh Vân mắt cũng không nâng nói.



Vựơng….Vượng Tài?”Quên đi, vẫn là kêu Phúc Lộc tốt hơn .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play